Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến hóa trung di thất đại lục

Phiên bản Dịch · 6074 chữ

Ma pháp sư của Băng Thần tháp do Lam Thần suất lĩnh, Long Linh phụ thân mình, trải qua thời gian một tháng, lợi dụng phụ cận hải dương dồi dào thủy nguyên tố, đã khai khẩn ra một hồ nước ngọt thật lớn trên Di Thất đại lục, mà các thợ thủ công do Băng Nguyệt đế quốc mang đến cũng bận rộn từ đầu đến cuối, sử dụng đủ loại vật tư, dựa vào bờ của hồ nhân tạo được mệnh danh là Băng Nguyệt hồ, xây dựng nên tòa thànht hị đầu tiên của Di Thất đại lục trong vạn năm qua. Đồng thời, bọn họ dưới sự bảo vệ của quân đội, bắt đầu gieo mạ bên cạnh hồ nước, đem đủ loại cây nông nghiệp phù hợp sinh trưởng trồng bên hồ, tuy rằng trên Di Thất đại lục vô cùng hoang vu, nhưng trải qua quá trình thăm dò, đất đai ở đây lại vô cùng màu mỡ, rất phù hợp cho cây nông nghiệp sinh trưởng. Quân đội lúc này lại thành công nhân, từ bên cạnh hồ nước khai khẩn một dòng sông kéo dài khắp xung quanh.

Mà các ma pháp sư cũng không ngừng sử dụng thủy nguyên tố tạo thành một trận mưa lớn, làm dịu phiến đất đai này. Trải qua ba tháng không ngừng nỗ lực, hiện tại chung quanh Băng Nguyệt Hồ đã bắt đầu trở nên phồn thịnh. Trong đó quan trọng nhất chính là Niệm Băng, hắn đem sinh mệnh khí tức bản thân truyền vào trong hồ nước, mặc dù hắn không cách nào như Tạp Áo làm cho toàn bộ thực vật trong nháy mắt sinh trưởng, nhưng sau khi truyền sinh mệnh năng lượng vào hồ nước, toàn bộ cây nông nghiệp đều sinh trưởng thần tốc, ven hồ Băng Nguyệt đã bày hiện ra một vùng cây cối tươi tốt. Khi đại bộ phận Áo Lan đế quốc và Lãng Mộc đế quốc đến nơi, Băng Nguyệt hồ đã thành hình, Lạc Nhu phát huy đầy đủ bản năng của trí nữ, Băng Nguyệt đế quốc chiếm cứ một phiến bình nguyên phía tây bắc, còn nàng lại chiếm cứ một phiến bình nguyên khác ở phía đông nam. Từ sau khi đi qua Thiên Đãng sơn mạch, phân biệt chiếm giữ hai phiến bình nguyên gần Ngưỡng Quang đại lục nhất. Chỉ là ma pháp sư hay của Áo Lan đế quốc so với Băng Nguyệt đế quốc ít hơn rất nhiều, cho nên, bên bờ hồ nhân tạo tuy rằng đã trong quá trình xây dựng nhưng còn cần một thời gian nữa mới có thể hoàn thành, bất quá trên phương diện điều phối tài nguyên, Niệm Băng lại kém hơn Lạc Nhu, Áo Lan đế quốc không hề phái quân đội đến đây, thế nhưng mọi phương diện đều có nhân tài phối hợp khiến cho việc xây dựng trở nên nhanh hơn. Mà khi Mộc Tinh dẫn quân đội của Lãng Mộc đế quốc đến nơi, chỉ có thể bất đắc dĩ tiến về phía xa hơn trong đại lục. Lúc này, nàng hiển nhiên không muốn đắc tội Niệm Băng cùng Lạc Nhu, sau khi thương lượng với Niệm Băng, nàng đem căn cứ tạm thời của Lãng Mộc đế quốc kiến tạo ở một địa phương cách Băng Nguyệt hồ không xa, từ Băng Nguyệt hồ tạo ra một dòng sông để cung cấp nước ngọt. Đương nhiên, chỗ tốt không phải tự nhiên thu được, ma pháp sư tự nhiên hệ do Mộc Tinh mang đến cũng phải trợ giúp Băng Nguyệt đế quốc tiến hành trồng trọt các loại cây nông nghiệp, dù sao bàn về trồng trọt, cho dù là Hoa Dung đế quốc cũng vô pháp so sánh với Lãng Mộc đế quốc.

Thời gian ba tháng trôi qua, tam đại đế quốc đều bận rộn, mà Niệm Băng cũng không nhàn rỗi, điều động phân phối sử dụng nguồn tài nguyên và chính hắn không ngừng cố gắng, hai trăm cái Tru Thần nỗ tất cả đều đã được lắp đặt hai mưoiTru Thần Tiễn. Mà lực lượng tinh nhuệ của Huyết Sư giáo dưới mệnh lệnh của hắn đã lần lượt đến nơi, ngay cả Huyết Sư giáo thất lão cũng đích thân đi tới Di Thất đại lục, tổng cộng hai ngàn người, trở thành trợ thủ đắc lực nhất cảu Niệm Băng. Huyết thất lão đến, cũng đem tin tức Hoa Dung đế quốc theo đường thủy tiến vào Di Thất đại lục nói cho Niệm Băng. Niệm Băng cũng không thấy bất ngờ, nếu như Hoa Dung đế quốc không có hành động gì, trái lại mới có vẻ không bình thường.

Sau khi tới Di Thất đại lục, Niệm Băng vốn định lập tức cùng U U đi tìm những người còn sống sót ở Di Thất đại lục. Thế nhưng, sau đó hắn lại nhận ra một vấn đề, cho nên mới bỏ qua ý tưởng đó, trước tiên phát triển ở Di Thất đại lục. Ở gần Ngưỡng Quang đại lục, ưu thế lớn nhất chính là tài nguyên thiên nhiên có thể liên tục không ngừng vận chuyển tới, các ma pháp sư và quân đội phối hợp, khiến Băng Nguyệt hồ không ngừng được kéo dài vào trong lục địa. Thông qua sông ngòi cùng địa thế, kiến tạo một hồ nước trong đại lục, hơn nữa lại thêm trồng trọt cây cốc nghiệp, phát triển cực nhanh, mà ven bờ Băng Nguyệt hồ cũng bắt đầu xây dựng thành thị, cũng đã đi vào khuôn khổ, nham thạch có thể lấy ngay tại chỗ, thợ thủ công đều là những người ưu tú nhất, ước chừng chỉ tốn thời gian nửa năm, đô thị ở nơi này có thể hoàn thành rồi. Sau khi hoàn thành những việc này, Niệm Băng đang dự định tiến hành hành động tiếp theo, nhưng lại phải nghênh đón một nhóm khách không mời mà đến.

Sáng tinh mơ, dương quang ấm áp chiếu sáng khắp nơi, mặt nước xanh lam của Băng Nguyệt hồ dưới làn gió nhẹ hiu hiu thổi nổi lên từng gợn sóng nhỏ, thủy khí lờ mờ bao phủ trên mặt hồ, ven hồ một khoảng cây cối xanh biếc tươi tốt tràn ngập khắp nơi, có tư nhiên ma pháp và nước sung mãn sinh mệnh khí tức, thực vật sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, yêu cầu lớn của tam đại đế quốc chính là hạt giống cây trồng, sau khi trồng trọt đã tạo ra một quang cảnh tươi tốt phồn thịnh. U U đứng ở ven hồ, nhìn hồ nước trong suốt kia, bi thương trong lòng so với ba tháng trước đã phai nhạt rất nhiều. Nàng hiện tại chỉ có một tâm nguyện, đó chính là muốn cho màu xanh tràn ngập khắp Di Thất đại lục, khi một người có được mục tiêu, cuộc sống cũng sẽ không còn đơn điệu nữa.

Bình Triều đứng ở bên cạnh U U, nhìn khuôn mặt mang đang tươi cười của nàng, trong lòng chợt trở nên ấm áp, một U U vui vẻ đã trở về. Đúng vậy! Nơi này đẹp như vậy mà.

Đúng lúc này, sắc mặt U U đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn về phương xa, từng đám bụi lớn nổi lên ở phía xa, không hề tiêu tán, Bình Triều và U U đồng thời biến sắc, bọn họ đều nghĩ tới một vấn đề, chẳng lẽ là thần nhân tới sao?

Niệm Băng từ trong trướng bồng đi ra, quân đội vừa mới bắt đầu bận rộn cũng đình chỉ công việc của bản thân, bằng tốc độ nhanh nhất tạo thành trận địa chuẩn bị ứng phó với kẻ địch, được Tuyết Phách nguyên soái và Mộc Tinh chỉ huy kết thành đội hình ven Băng Nguyệt hồ. Từ rất xa, bọn họ đã chứng kiến, trước khoảng bụi lớn đó là một khoảng màu hỏa hồng, đó là một đội quân màu hỏa hồng. Hết thảy đều là kỵ binh. Chứng kiến cảnh tượng này, U U đã phiêu phù giữa không trung cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao, đang tới cũng là nhân loại mà không phải thần nhân. Theo lời Niệm Băng, sau khi trải qua quá trình khai mở phong ấn, thực lực của U U đã có bước tiến lớn, đối với năng lực khống chế hắc ám đã đạt tới một cảnh giới mới. Phóng nhãn nhìn lại, đội quân này mặc dù tác phong chỉnh tề, nhưng bọn họ cưỡi ngựa, từ khí tức bọn họ toả ra và ngựa cưỡi, hiển nhiên không phải đến từ Thần Chi đại lục.

Mà lúc này, Tuyết Phách và Mộc Tinh sắc mặt rất khó coi, bởi vì bọn họ đều nhận ra, đội kỵ binh màu hỏa hồng này chính là đại lục đệ nhất kỵ sĩ đoàn, danh xưng Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn. Hoa Dung đế quốc cũng đã tới, xem bộ dáng bọn họ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị phát động công kích. Khi Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn đi tới cách Băng Nguyệt, Lãng Mộc hơn năm dặm, bọn họ mới ngừng lại. Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn tựa như bị bổ đôi ra, trong nháy mắt tản sang hai bên, theo từng trận chấn động, địa long to lớn xuất hiện, chính là đại lục đệ nhất kỵ sĩ đoàn, Hỏa Diễm Ma Long, xuất hiện từ phía sau Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn. Dẫn đầu là một người, ngồi thẳng trên lưng một con địa long khổng lồ, một thân ma pháp bào lấp lánh hồng quang thêu hình kim sư, đại biểu cho thân phận của hắn, chính thị chưởng quản quân đội trên toàn lãnh thổ Hoa Dung đế quốc, cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự nổi danh ngang nhau Dung Thân Vương Dung Diễm.

Tuyết Phách ngồi trên ngựa, hắn mặc dù là lần đầu tiên chứng kiến hai kỵ sĩ đoàn nổi tiếng khắp đại lục này, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm rung động, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc ra lại là hâm mộ. Hắn thật hy vọng thủ hạ của bản thân cũng có thể là một kỵ sĩ đoàn hùng mạnh như vậy.

Mặc dù hiện tại Băng Nguyệt đế quốc phái tới năm vạn đại quân, quân đội của Áo Lan đế quốc lại không có ở đây mà đóng tại Thiên Đãng sơn mạch, phụ trách trợ giúp vận chuyển vật tư qua Thiên Đãng sơn mạch. Lãng Mộc đế quốc cũng có năm vạn đại quân tới dây, nhưng vì tiến hành khai khẩn lãnh thổ, tiết kiệm tài nguyên cho nên bọn họ phái tới đều là bộ binh chỉ có rất ít là kỵ binh. Tổng cộng mặc dù có mười vạn nhưng đối với hai kỵ sĩ đoàn này của Hoa Dung đế quốc, Tuyết Phách một chút hy vọng cũng không có. Mấy ngàn Hỏa Diễm Ma Long kỵ sĩ, chỉ cần một lần công kích là đã có thể nghiền nát phòng tuyến nơi đây.

Ngay lúc này, bảy tiếng long ngâm lớn từ phía sau vang lên, Tuyết Phách sửng sốt quay đầu nhìn lại, hắn chứng kiến chính là bảy đạo quang mang lớn lam, hồng, thanh, hoàng, ngân, bạch,hắc. Quang mang bảy màu lớn dần, khi chúng nó dừng lại long hình đã hiển lộ trên không trung. Long, là cự long trong truyền thuyết, hơn nữa là bảy cự long.

Tiếng long ngâm càng lúc càng vang dội, địa long của Hỏa Diễm Ma Long kỵ sĩ đoàn lúc trước vẫn tràn ngập sát khí, lúc này trong mắt đều toát lên thần thái sợ hãi, một số không chịu khống chế lui lại về phía sau mà tất cả các chiến mã bất luận là của phe nào đều xụi lơ trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy. Uy nghiêm của rồng sinh vật bình thường nào dám xúc phạm.

Quang mang màu bạc xuất hiện giữa không trung, một thân ảnh xuất hiện, quang điểm màu xám ngưng kết bên dưới hắn, lại xuất hiện một cự long nữa, cự long này mặcd ù còn nhỏ nhưng trên người tỏa ra ánh sang màu xám kỳ dị, đúng là Niệm Băng và Áo Tư Tạp. Niệm Băng ngồi ngay ngắn trên lưng Áo Tư Tạp nói: “Dung thân vương, chào ngài, không biết ngài tới đây làm gì?”

Dung thân vương nhìn tám cự long trên không trung, sắc mặt biến đổi, đó là rồng chân chính a! Hơn nữa còn có tám con, mặc dù kỵ sĩ đoàn của mình cường đại nhất đại lục nhưng đối mặt với cự long lại không có bất cứ ưu thế gì, nhìn cháu mìnhd dang cưỡi trên một cự long, Dung thân vương không khỏi có chút cảm giác buồn cười, rõ ràng là tiểu tử ngươi bảo ta đẫn người tới Di Thất đại lục khai khẩn, giờ lại hỏi ta tới làm gì. Tràm ngâm một lúc hắn mới nói: “Chúng ta đến đây không phải để phát động chiến tranh, bốn nước chúng ta đã xác lập quan hệ từ trước. Nước ta theo đường thủy tới đại lục này, bất quá vì thủy hệ ma pháp sư thưa thớt giờ rất thiếu nguồn nước, không biết các ngươi có thể phân phát chút nguồn nước cho chúng ta hay không? Các ngươi yên tâm, Hoa Dung đế quốc chúng ta sẽ phát triển ở nơi khác, sẽ không ảnh hưởng tới các ngươi.”

Nguyên lai, Dung thân vương sau khi dẫn người tới Di Thất đại lục, lập tức bắt đầu phát triển, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện nguồn nước là nhân tố hạn chế nhất của bọn họ. Ma pháp sư Hoa Dung đế quốc nhiều nhất trong tứ đại đế quốc nhưng thủy hệ ma pháp sư lại không nhiều, thủy hệ ma pháp sư có được đều là từ Kỳ Lỗ đế quốc, đừng nói kiến tạo hồ nước mà ngay của nước cho thợ thủ công uống cũng là cả một vấn đề. Dù sao bọn họ cũng không có cường giả như Niệm Băng, Lam Thần, Long Linh hấp thu thủy nguyên tố tạo thành tiên thiên chi khí, tạo thành cơn mưa trên phạm vi lớn.

Niệm Băng vẫn ngồi trên lưng rồng mỉm cười nói: “Cái này thì dễ nói thôi, chúng ta dù sao cũng từ Ngưỡng Quang đại lục tới, mà Di Thất đại lục rộng lớn như vậy, chuyện nguồn nước ta nghĩ cứ như vậy đi, do chúng ta phụ trách khai xuất ra một con song rộng ba mươi trượng tới nơi của ngài, cũng phụ trách bảo trì cho nước sông luôn dồi dào.”

Dung thân vương mỉm cười nói: “Tiểu tử ngươi bản lãnh càng lúc càng lớn, xem ra ánh mắt của ta vẫn còn rất chuẩn xác.”

Niệm Băng cũng nở một nụ cười. “Dung thân vương, ta hiện tại là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc.” Vừa nói hắn vừa nháy mắt với gia gia của mình.

Dung thân vương sửng sốt nói: “Ý của ngươi là nước ngươi cung cấp có điều kiện?”

Niệm Băng cười ha ha nói: “Dĩ nhiên là có chút điều kiện. Hoa Dung đế quốc ở phía nam Ngưỡng Quang đại lục có rất nhiều loại cây nông nghiệp mà chúng ta không có, phiến đại lục này khí hậu lại ôn hòa, cho nên ta hy vọng có thể cùng Hoa Dung đế quốc tiến hành giao dịch, chúng ta cung cấp nguồn nước, ngài cung cấp một ít tư nguyên, vậy có được không?”

Dung thân vương tức giận trừng mắt nhìn Niệm Băng nói: “Tiểu tử nhà ngươi định nhân cơ hội này lừa đảo hả?’

Niệm băng mỉm cười nói: “Nước là nguồn của sinh mệnh, với tình huống hiện tại của Di Thất đại lục, nước mới là trọng yếu nhất, ta nghĩ Dung thân vương ngài hẳn sẽ không keo kiệt.”

Dung thân vương nhìn thoáng qua cự long trên không trung, cho dù không có cháu mình ở đây, những con rồng này quân đội của mình cũng không thể ứng phó, càng không nói tới việc đoạt nguồn nước, gật đầu nói: “Được rồi, theo ý ngươi. Bất quá ngươi phải nhanh chóng lên mới được, nếu không chúng ta ở đó sẽ rất khó khắn.” Với cháu của mình, hắn cũng không muốn giấu diếm.

Niệm Băng mỉm cười, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Tích Lỗ đại ca.”

Một thân ảnh màu đen từ phía sau quân đội Băng Nguyệt đế quốc nhảy lên, quang mang màu đen trong nháy mắt khuếch trương, tựa như khai thiên tích địa bổ xuống mặt đất, trong tiếng nổ ầm ầm, một cái khe lớn không ngừng kéo dài ra xa, trong chớp mắt đã dài quá năm dặm, tới trước mặt đại quân Hoa Dung đế quốc, cái khe sâu chừng mười trượng, rộng ba mươi trượng, đúng như lời Niệm Băng nói, chỉ thiếu nước thôi.

“Chiến thần, chiến thần, chiến thần.” Đại quân Băng Nguyệt đế quốc đồng thời điên cuồng hò hét. Từ lúc Tích Lỗ chỉ cần dùng vài ngày đã hoàn thành Băng Nguyệt hồ, hắn đã có được danh hiệu chiến thần. Hiện giờ lấy Băng Nguyệt hồ làm trung tâm có hơn mười con sông kéo, hơn hai phần ba đều do một tay hắn.

Dung thân vương nhìn Tích Lỗ nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Niệm Băng, gật đầu nói: “Được, các ngươi muốn tư nguyên gì, nói cho ta đi.”

Niệm Băng nói: “Gia gia, ta và Tích Lỗ đại ca theo ngài một chuyến tới nơi của Hoa Dung đế quốc, một là phân biệt phương hướng một chút, mặt khác, ta còn có chút việc muốn thương lượng với ngài.”

Dung thân vương vuốt cằm nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì, theo ta, tổ tôn chúng ta cũng nên nói chuyện.”

Khi Niệm Băng mang theo đại đội nhân mã tiến vào Di Thất đại lục, trong một tòa nham động ở Thần Chi đại lục

Sáu người ngồi vây thành một vòng tròn, nhìn qua bọn họ tựa hồ không có gì khác thường, một người trong số họ sắc mặt có vẻ tái nhợt, chỉ còn lại một cánh tay, đúng là Suy thần Hạ Vũ.

“Di Thất đại lục đã trở lại, chúng ta không thể tiếp tục nhẫn nại nữa.” Một lão già nhìn qua hơn năm mươi tuổi lạnh lung nói. Hắn mặc một bộ trường bào màu vàng đất, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng trong mắt lại toát lên vài phần phẫn nộ. “Không nghĩ tới, Ngưỡng Quang đại lục lại xuất hiện cường giả như vậy, xem ra tính huống của chúng ta rất bất ổn. Hạ Vũ lão đệ, thương thế của ngươi ra sao? Trên đường trở về có chứng kiến tình hình của Di Thất đại lục không?”

Hạ Vũ lắc đầu nói: “Ta dùng không gian truyền tống trận được bố trí từ đầu để trở về. Ta chỉ có thể khẳng định Di Thất đại lục đã trở về nhưng không biết tình hình ở đó ra sao.”

Lão già nói: “Hai chủ thần, mười ba thần cấp cao thủ, cuối cùng chỉ có một mình ngươi trở về. Nhân loại kia quả thật đáng sợ như ngươi nói sao?”

Hạ Vũ trong mắt toát lên một tia sợ hãi. “Đúng vậy, nhân loại đó tinh thần lực mạnh tới mức chúng ta vô pháp tưởng tượng, chỉ đối mặt một lần, Cốc Long đã bị tinh thần lực thật thể công kích giết chết. Nếu khôngphải ta chạy nhanh sợ là ngay cả tin tức này cũng không thể mang trở về. Hi Giới đại nhân, ngài nên chuẩn bị sẵn đi.”

Lão già Hi Giới suy nghĩ một lát rồi nói: “Bây giờ cũng chẳng thể chuẩn bị được gì. Di Thất đại lục đã trở về, cừu hận vạn năm trước hẳn là bọn họ khó có thể quên được. Chúng ta đã ở ẩn trên phiến đại lục này một thời gian dài như vậy rồi, cũng nên rời khỏi thôi.”

Hạ Vũ vội vàng la lên: “Nhưng, Hi Giới đại nhân, nhân loại đó thực lực quả thật rất mạnh, mà tình huống của Di Thất địa lục chúng ta cũng không hiểu rõ. Mặc dù một vạn năm qua trong thần nhân chúng ta đã xuất hiện không ít cường giả. Nhưng theo tình hình một vạn năm trước, chỉ cần Di Thất đại lục không ngừng phát triển, sợ rằng …”

Hi Giới nâng tay ngăn cản Hạ Vũ nói tiếp, lạnh lùng nói: “Đừng quên chúng ta còn có chân thần đại nhân ủng hộ. Các chân thần đại nhân đã có thể phong ấn Di Thất đại lục một lần, cũng có thể phong ấn lần thứ hai. Lần trước chân thần đại nhân ban bố ý chỉ, ra lệnh cho chúng ta đối phó với bạch nhân ở Ngưỡng Quang đại lục xong liền tiến vào giấc ngủ say để tu luyện. Chúng ta tạm thời có thể bất động nhưng phải triệu tập tất cả các thần nhân trên Di Thất đại lục, chờ ba vị chân thần đại nhân ủng hộ, nhân loại phổ thông này kết cục sẽ khong có gì thay đổi. Trong bát đại chủ thần chúng ta, Long Thần cùng chúng ta không đồng tâm, sẽ không tri thôngc ho hắn, mấy người các ngươi phân biệt đẫn đầu thần nhân của chúng ta trấn thủ tại nơi tiếp giáp giữa Thần Chi đại lục và Di Thất đại lục. Chỉ cần trước khi các vị chân thần đại nhân tỉnh lại bảo vệ lãnh địa của chúng ta, vậy là đủ rồi. Đồng thời phái người tới Di Thất đại lục điều tra, xem tình huống nơi đó. Lúc này nhất định phải cẩn thận, lại bị dính bẫy đừng trách ta không hạ thủ lưu tình.”

Ba điểm kim quang phân biệt từ hai tay và lồng ngực Hi Giới sáng lên, uy áp khổng lồ khiến các vị chủ thần còn lại cúi đầu. Ban đầu chủ thần không phân biệt được lớn nhỏ nhưng khi Hi Giới đạt tới cảnh giới hiện tại hắn là thủ lĩnh của tất cả các chủ thần còn lại, cũng là thần của các tất cả các thần nhân.

“Hạ Vũ, Hoàng Cực huyệt của ngươi đã bạo, đã không thể là một thành viên trong số các chủ thần nữa, bắt đầu từ bâu giờ ta hạ ngươi xuống làm một vị thần bình thường, chuyện lần này các ngươi khiến ta rất thất vọng. Nếu như ngay từ đầu các ngươi toàn lực phá hỏng quá trình khai mở phong ấn đã không có chuyện như hiện tại. Ngươi nói đi, ta nên xử lý ngươi ra sao đây?”

Hạ Vũ toàn thân run lên quỳ rạp xuống dất. “Hi Giới đại nhân, nể tình ta từng là chủ thần, xin ngài cho ta một cơ hội.”

Hi Giới hừ lạnh một tiếng. “Cho ngươi một cơ hội nữa? Vậy tôn nghiêm của thần đặt ở đâu?” Nhìn Hạ Vũ toàn thân run rẩy, ngữ khí của hắn hòa hoãn hơn một chút. “Hiện tại đang lúc dùng người, tội của ngươi ta tạm thời lưu lại, nếu như lại có sai lầm ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết.”

….

Xử lý xong chuyện của tứ đại đế quốc, Niệm Băng mang theo Phượng Nữ, Miêu Miêu cùng thất long vương, U U, Bình Triều cùng nhau tiến vào sâu trong Di Thất đại lục, Tích Lỗ, Lam Thần và Long Linh đều ở lại trợ giúp tứ đại đế quốc tiến hành khai khẩn Di Thất đại lục, vốn Tích Lỗ muốn đi cùng bọn họ, nhưng khai mở sông ngòi không ai có thể thay thế cho hắn cho nên cuối cùng vẫn phải ở lại. Khiến Niệm Băng vui mừng chính là mặc dù Di Thất đại lục nơi nơi đều là đất vàng nhưng lại không bị biến đổi thành sa mạc. Nếu như thành sa mạc, cho dù là ma pháp sư cường thinh tới mức nào chỉ sợ cũng không cách nào cải thiện. Trải qua mấy tháng cố gắng, khai khẩn đã phần nào có tác dụng. Nhóm cây nông nghiệp đầu tiên đã có thể thu hoạch, có thể ăn. Hiện tại Niệm Băng chỉ hy vọng theo đúng như Gia Lạp Mạn Địch Tư nói, Thần Chi đại lục không thể nhanh chóng công kích tới đây, chuyến đi này của bọn họ do U U dẫn đường, mục tiêu chính là những người còn sống sót trên Di Thất đại lục.

Dọc đường đi, bọn họ thấy rất nhiều cảnh tượng đặc biệt, từng phiến đất hoang vu không có bất cứ thực vật, những dãy núi trơ trụi cùng một ít di tích đổ nát nhìn không ra hình dáng. Bọn họ không ngừng cố gắng từ trong di tích tìm kiếm một chút gì đó do Di Thất đại lục lưu lại, nhưng cũng rất nhanh chóng, bọn họ đã phải thất vọng. Tất cả các di tích đều bị xói mòn không cách nào phân biệt, đừng nói là tài liệu trên giấy, kể cả nham thạch chắc chắn cũng trở thành những tảng đá bị phá hủy.

Bay lượn trên không trung đã ba ngày, bọn họ đã tiến sâu vào trong Di Thất đại lục, mỗi khi gặp được một bình nguyên, Niệm băng lại lấy từ trong Không Gian chi giới ra lượng lớn hạt giống, hiện tại nước mưa của Di Thất đại lụcc ũng dần dần dư thừa, những hạt giống này một ngày nào đó sẽ phát triển, đem lại thêm sinh cơ cho Di Thất đại lục.

“Dừng lại một chút.” U U ngồi trên lưng Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư đột nhiên nói.

Tạp Tiệp Áo Tây Tư giang rộng đôi cánh, khống chế thân thể khổng lồ của bản thân lơ lửng giữa không trung, U U hai tay nắm lấy nhau, ngón trở giao nhau, một điểm quang mang màu đen xuất hiện trên đầu hai ngón trở của nàng. Quang mang màu đen nhàn nhạt từ dầu ngón tay nàng dần dần trở nên cường thịnh, từ huyết sắc ký hiệu trên trán nàng, một cỗ tinh thần ba động kỳ dị phiêu tán khắp xung quanh.

Niệm Băng đến bên cạnh U U, cảm nahạn được tinh thần lực ba động của nàng, chờ đợi nàng tỉnh táo lại. Ba ngày nay, cứ cách một thời gian U U lại dừng lại tìm kiếm vị trí trong trí nhớ của mình.

Chỉ trong chốc lát, hắc quang cùng huyết quang đồng thời biến mất, U U mở mắt nói: “Cũng sắp tới rồi, ta đã cảm giác được khí tức của họ.”

Niệm Băng tinh thần phấn chấn nói: “Chúng ta nhanh đi thôi, sớm nhìn thấy bọn họ, có lẽ có thể từ trong miệng bọn họ biết được một chút tình huống của Di Thất đại lục.” U U mặc dù sau khi giải khai phong ấn có thể thấy được rất nhiều cảnh tượng trôi qua trên Di Thất đại lục nhưng dù sao đó cũng chỉ là những cảnh tượng mơ hồ.

Mọi người gia tốc phi hành, Niệm Băng tập trung tinh thần lực của mình, theo phương hướng U U chỉ dò xét, từ sau khi hắn bạo huyệt lần trước, tinh thần lực rốt cuộc hoàn toàn khôi phục khống chế, hơn nữa dưới ảnh hưởng của Hoàng Cực huyệt so với trước kia càng thêm bá đạo. Lúc này khi hắn dùng tinh thần lực điều tra theo một hướng, mấy trăm dặm phía trước mọi dấu hiệu và năng lượng ba động đều bị Thiên Nhãn huyệt thu thập. Chung cực Thiên Nhãn Huyệt phối hợp với chung cực Hoàng Cực huyệt, uy lực đáng sợ tới mức ngay cả Tạp Áo cũng không thể tưởng tượng được.

Phượng Nữ đột nhiên phát hiện sắc mặt Niệm Băng biến đổi một chút, không khỏi thu liễm đôi cánh trong suốt màu đỏ, đi tới bên cạnh hắn hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Niệm Băng trong mắt hàn quang chợt lóe. “Mau, chúng ta mau nhanh lên, phía trước sợ rằng có biến.” Vừa nói, thân thể hắn trong không trung chợt gia tốc, Thiên Nhãn lĩnh vực bảy màu trong nháy mắt bộc phát, bao phủ lấy cả thất long vương vào trong, dưới tác dụng phụ trợ của Thiên Nhãn huyệt, tốc độ phi hành của mọi người chợt gia tăng, hóa thành từng đạo lưu quang bay về phương xa.

Vừa bay, Gia Lạp Mạn Địch Tư vừa tò mò hỏi: “Niệm Băng, ngươi cảm giác được cái gì?”

Niệm Băng sắc mặt ngưng trọng nói: “Là khí tức của thần nhân.” Mọi người đồng thời trở nên căng thẳng, tốc độ của thất long vương cùng lúc gia tăng.

Hắc quang lóe lên trong mắt U U: “Ta dường như cũng cảm giác được, bọn họ đang phẫn nộ, chống lại cái gì đó.”

Niệm Băng nói với U U: “Ngươi có thể cảm giác được vị trí của thể không? Ta sợ rằng không kịp mất, chúng ta nhất định phải nhanh lên.”

U U gật đầu nói: “Ta có thể thử xem, bây giờ khoảng cách gần, cảm giác của ta rõ ràng hơn rất nhiều.”

Niệm Băng nhẹ nhàng hạ xuống lưng Tạp Tiệp Áo Tây Tư, nắm lấy tay U U nói: “Chúng ta hợp tác một lần thử xem, ngươi mở lòng mình ra, đem phương vị truyền tới cho ta.”

U U nhắm hai mắt lại, khí lưu màu đen nhàn nhạt ngưng tụ quanh người, ký hiệu đỏ như máu trên trán lại sáng lên, giờ khắc này, nàng cảm giác rõ ràng một cỗ năng lượng ôn hòa truyền vào trong não, thử dung hợp với ý niệm thăm dò của mình, thông qua luồng nănglượng này, cảm giác chung quanh chợt trở nên rõ ràng hơn hẳn, đó là tinh thần lực vô cùng tinh khiết.

Mọi người chung quanh chỉ thấy quanh người Niệm Băng tỏa ra một quầng sáng màu bạc, quang mang bao lấy thân thể của hắn và U U, ở mi tâm của Niệm băng mở ra một con mắt màu kim, kim quang nhàn nhạt tương hợp với quang mang màu đỏ sậm giữa trán U U. Khi hai quang mang dung hợp, quang mang màu bạc quanh người Niệm Băng trong nháy mắt trở nên cường thịnh, ngân quang lóe lên, thân ảnh hai người trên lưng Tạp Tiệp Áo Tây Tư đồng thời biến mất.

Gia Lạp Mạn Địch Tư giật mình nói: “Ta nhổ, vậy mà cũng được ah. Không cần định vị cũng có thể sử dụng Không Gian Chuyển Di cự ly dài. Hèn chi Tích Lỗ lão đệ thường xuyên nói tiểu tử Niệm Băng này là quái vật.”

“Không cho nói xấu Niệm Băng.” Miêu Miêu bất mãn trừng mắt nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư, từ sau khi nhận Không Gian Long Vương Tạp Áo Địch Lý Tư làm sủng vật, địa vị của nàng vô tình được đẩy lên rất nhiều. Lúc này nàng đang ngồi trên lân phiến màu bạc của Tạp Áo Địch Lý Tư chơi đùa.

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười ha hả nói: “Ta đâu có nói hắn nói bậy, ta đang khen ngợi Niệm Băng ca ca của ngươi có bản lãnh.”

Tạp Áo Địch Lý Tư vất vả lắm mới có cơ hội khiến cho Miêu Miêu rời mắt khỏi long lân đáng thương của mình, sao lại có thể bỏ qua chứ? Hắn cười hắc hắc nói: “Miêu Miêu a! Ta không phải người nhiều chuyện, bất quá, Gia Lạp Mạn Địch Tư nói xấu Niệm Băng ca ca của ngươi như vậy, nếu ta là ngươi đã không nhịn được rồi.”

Miêu Miêu cười hì hì nói: “Tốt lắm a! Ngươi không nhịn được, vậy ngươi tốt rồi, không quan hệ gì tới ta. Ta có thể chịu được, lực nhẫn nại của ta luôn rất tốt.”

“Ách …. Vậy, ta cũng nhẫn nại tốt lắm. Vừa rồi chưa từng nói gì.”

Ngân quang chợt lóe, Niệm Băng và U U từ hư không xuất hiện, khi bọn họ vừa đặt chân xuống mặt đất, một đạo quang mang xanh biếc chợt lóe lên trước mắt Niệm Băng khiến hắn giật mình, vội vã phóng ra Thiên Nhãn lĩnh vực bảo hộ bản thân và U U, lúc này mới kịp quan sát hết thảy.

Trước mắt là một đám người quần áo lam lũ đang điên cuồng phóng tới một hướng, ở hướng đó có hơn mười người toàn thân long lãnh quang mang đấu khí đang điên cuồng giết choc. Mỗi lần đấu khí công kích đều đem theo hơn mười tính mạng. Những người quần áo lam lũ này chủng tộc hỗn tạp, mỗi động tác của bọn họ đều vô cùng nhanh, cơ hồ mỗi bước nhảy đều có thể tiến về phía trước ba trượng, trong tay bọn họ phần lớn không có vũ khí, tựa như dã nhân, chỉ dùng tay công kích mười mấy người đó, mà đạo lục quang lúc trước là từ một nữ tử bắn ra, nàng có một đôi cánh trong suốt, bản thân bồng bềnh giữa không trung, trong tay cầm một cây cung nhỏ, từng mũi tên xanh biếc từ chiếc cung bắn ra, cũng chỉ có nàng mới gây ra một chút uy hiếp cho mười mấy người đó. Nàng vóc người tuy nhỏ bé hơn nhân loại một chút, mái tóc dài xanh biếc phiêu tán sau lưng, mặc dù quần áo trên người tổn hại nghiêm trọng lộ ra từng phần cơ thể màu tuyết trắng nhưng vẫn không che dấu được vẻ phong hoa động lòng người. Khiến Niệm Băng kinh ngạc là nữ nhân này có đôi tay nhọn, rõ ràng bất đồng với nhân loại, trong số những người quần áo tả tơi này, Niệm Băng cũng thấy Ải Nhân cùng loại với Tích Lỗ, họ đều vô cùng cường tráng, đáng tiếc không ai có được thực lực như Tích Lỗ.

“Thần nhân, là thần nhân.” U U phẫn nộ nói. Đúng vậy, mười mấy người đang không ngừng giết chóc chính là thần nhân, bọn họ tựa như đang chơi đùa, không ngừng xuất ra từng đạo đấu khí, dễ dàng giết chết các “dã nhân”, căn bản không cần hao phí nhiều khí lực, trước mắt bọn họ đã chất đống mấy trăm cỗ thi thể, mặc dù bọn họ đều bị những “dã nhân” vây quanh nhưng không có chút khẩn trương nào, vẫn vừa giết chóc vừa cười đùa.”

Niệm Băng hét lớn một tiếng, thân thể đã nhẹ nháng bay tới, mặc dù chỉ trong chốc lát nhưng hắn phát giác, những thần nhân này so với thần nhân gặp được lần trước ở Ngưỡng Quang đại lục căn bản không cùng cấp bậc, rõ ràng là thần phó cấp thấp hoặc bán thần, ngay cả một cao thủ thần cấp cũng không có. Bảy đạo quang ảnh đồng thời từ trên người Niệm Băng bắn ra, là bảy thanh thần đao, ánh đao lóe lêngiữa không trung, bảy Niệm Băng đồng thời xuất hiện, đúng là Thất Ảnh khôi lỗi, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Thất Ảnh khôi lỗi đã tới trước mặt hơn mười thần nhân đó, ngăn cảm các “dã nhân” đang tiến tới.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 477

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.