Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng tử điện hạ

Phiên bản Dịch · 1244 chữ

Sau khi tan học, toàn bộ học sinh trong lớp đều đi về, còn tôi đành trốn ở trong lớp vậy.

“Tô Nhụy tớ phải đóng cửa lớp rồi, cậu nhanh đi ra đi.”

Chỗ trốn duy nhất của tôi cũng không còn nữa rồi, bước ra khỏi lớp học, tôi vẫn ở trong dãy nhà học, tôi không ngừng chạy, cuối cùng tôi chạy lên sân thượng, không phải tôi muốn nhảy lầu đâu, bởi vì tôi phát hiện trên nóc nhà chính là một sân thượng, hơn nữa từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy rất rõ nhất cử nhất động ở cổng trường.

Lúc tôi định bước vào, tôi cảm thấy cánh cửa trên sân thượng giống như bị vật gì đó chắn lại, tôi lấy hết sức đẩy cánh cửa ra, sau một phút cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, nhưng trong giây phút tôi mở cánh cửa sân thượng ấy, tôi nhìn thấy một người con trai, nói một cách chính xác hơn là một hoàng tử đang nằm trên đất.

Khuôn mặt với nước da trắng nõn, vẻ đẹp lạnh lùng từ mọi góc cạnh, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy sự ưu tư, tỏa ra một ánh sáng mê người, đôi lông mày rậm với chiếc mũi cao cùng đôi môi tuyệt đẹp, thể hiện một sự cao quý và thanh lịch, đây, đây đâu phải là người, đây căn bản là bạch mã hoàng tử trong chuyện cổ tích mà !

Anh ấy nhìn chăm chú vào tôi bằng ánh mắt ưu tư ấy, không thể nào không khiến tôi có chút lo lắng, trời xanh đất hỡi, lẽ nào mọi người phái thiên thần đến đón tôi sao?

Ông trời ơi ông thật thương tôi quá, ông biết trước đây tôi chưa từng được gặp mấy anh chàng đẹp trai, trước khi tôi lìa đời, để cho tôi nhìn thấy ba anh chàng đẹp trai, cảm ơn, cảm ơn ông nha, nhưng anh ấy làm gì trên sân thượng vậy?

Lẽ nào là ngủ sao?

Không phải chứ, đây đâu phải là viết tiểu thuyết đâu, làm sao có soái ca ngủ trên sân thượng được cơ chứ.

“Cậu? Có việc gì không?”

Giọng nói nhỏ nhẹ vừa thân thiết của anh ấy, cùng với ánh mắt ưu tư ấy, đúng, không sai tuyệt đối là hoàng tử ưu tư trong truyền thuyết, sau khi hỏi tôi xong, anh ấy đứng lên giống như một con mèo lười vậy, anh ấy cao thật, cao như Bạch Dị Thanh và Phong Tịnh Trần vậy.

“Xin lỗi, có lẽ làm phiền anh rồi, nhưng tôi muốn nghỉ ở đây một chút.”

Tôi dịu dàng nói với anh ấy xong, liền đi về phía góc sân thượng, tôi vẫn nhìn thấy Phong Tịnh Trần đang đứng ở cổng trường, còn Bạch Dị Thanh thì không thấy đâu nữa, mẹ kiếp người cần đi thì không đi, người không nên đi lại đi mất tiêu, Bạch Dị Thanh đi rồi tối nay tôi biết ngủ ở đâu đây?

Còn cơm tối thì làm thế nào?

“Cậu tên là Tô Nhụy đúng không? Giọng của người con trai đó từ phía sau lưng tôi vọng lại, khiến cho tim tôi đập nhanh hơn, nhưng, tôi đâu có nổi tiếng đến vậy đâu nhỉ? Sao ai ai cũng biết tôi vậy?

“Đúng vậy, làm sao cậu biết vậy?”

Nói xong, tôi liền quay người về phía cậu ta, nhìn đăm đăm vào đôi mắt ưu tư ấy.

Tôi học cùng lớp với cậu, tôi tên là Vân Thạnh Duệ, nói xong Vân Thạnh Duệ tiến về góc sân thượng, mắt đăm đăm nhìn về phía xa, trong đôi mắt hiện lên sự thâm túy khó có thể diễn tả bằng lời được.

Học cùng lớp với tôi?

Tại sao tôi chưa từng thấy anh chàng nào đẹp trai như vậy nhỉ?

Lẽ nào mắt tôi có vấn đề, hai con mắt của tôi thị lực bình thường mà, sao có thể để lỡ soái ca như vậy được chứ.

Trên sân thượng, tôi và Vân Thạnh Duệ không ngừng nói chuyện với nhau, hơn nữa chốc chốc tôi lại nhìn xuống dưới lầu cho đến khi tôi phát hiện Phong Tịnh Trần đã rời đi rồi, trong lòng tôi mới thở phào nhẽ nhõm.

“Lúc nãy cậu cứ chăm chú nhìn về phía cổng trường, có người quan trọng đang đợi cậu sao?”

Giọng Vân Thạnh Duệ dịu dàng và thân thiết nói với tôi .

Có, có, có, đúng là có người quan trọng đang đợi tôi, đó chính là tử thần lấy mạng của tôi, đối với tôi mà nói anh ta còn không quan trọng sao, tôi cười một cách đau khổ:

“Không có, không có”

Tôi lúng túng đáp.

“Ồ!”

Cậu ấy gật gật đầu, miệng cười mỉm:

“Muộn như vậy rồi cậu còn không về nhà sao?”

Về nhà, có tốt không, không nói thì không biết chứ một khi nói ra thì làm cậu hết hồn, tôi vô duyên vô cớ bị bắt đi, người đó đưa tôi đến trường, theo lí mà nói thì vẫn chưa sắp xếp kí túc cho tôi, lẽ ra nên đợi tôi, nhưng anh ta lại đi mất tiêu rồi, bây giờ tôi đâu có nơi nào để đi đâu cơ chứ:

“Hôm nay tôi không muốn về nhà.”

Lúc đó tôi nói câu này với thái độ rất là nghiêm túc, nói thế nào đi chăng nữa thì tôi đã từng nói dối không chớp mắt.

“Tô Nhụy, nếu như hôm nay cậu không có chỗ nào để đi thì cậu có thể đến nhà tôi.’

Vân Thạnh Duệ nói xong liền cười với tôi một cách thân thiết.

Ôi trời làm sao cậu ta biết, tôi không có chỗ nào để đi cơ chứ?

Lẽ nào những lời nói dối của tôi bị lộ rồi, không thể nào, tuy rằng cậu ta cười thân thiết với tôi nhưng cũng vô dụng, cho dù thân thiết thế nào cũng vô dụng, hai chúng tôi vừa quen biết nhau chưa đầy một tiếng đồng hồ, hơn nữa cậu ta là con trai, tôi lại là con gái, tuy rằng cậu ta rất đẹp trai, nhưng cái gọi là đề phòng người khác quả thực không thừa:

”Được, đi thôi.”

Mọi người nhất định sẽ cho rằng tôi không có tý nguyên tắc nào, lúc nãy nói nhiều như vậy nhưng kết quả là vẫn đi, nhưng có lẽ mọi người không nghe thấy, bụng tôi đang kêu lên, nói thế nào đi nữa trong nhà cậu ta nhất định có bố mẹ có lẽ cậu ta sẽ không dám làm chuyện xằng bậy với tôi đâu.

“Ha, cậu cũng thật to gan.”

Vân Thạnh Duệ bị hành động của tôi là cho giật mình.

“Không sao, nếu như bạn Vân Thạnh Duệ dám làm chuyện xằng bậy với tôi, thì tôi sẽ báo cảnh sát”

Tôi nói đùa với cậu ấy, nhưng cậu ấy đáp lại tôi, quả thực trong đôi mắt ưu tư ấy có chút bi thương:

“Nếu tôi nói rằng tôi là luật pháp thì sao?”

Tại sao?

Tại sao trong đôi mắt ưu tư ấy lại lộ ra chút bi thương, hơn nữa tại sao cậu ta lại nói cậu ta là luật pháp cơ chứ, tôi thực sự không hiểu.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.