Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi phải rời khỏi Hồng Kông

Phiên bản Dịch · 1372 chữ

Tôi cẩn thận đi phía sau Vân Thạnh Duệ và đi ra khỏi trường, bởi vì tôi thực sự rất rất sợ Phong Tịnh Trần sẽ quay lại giết tôi, Vân Thạnh Duệ dẫn tôi tới trước bãi đỗ xe ở cổng trường.

“Cậu đứng đây đợi tôi.”

Vân Thạnh Duệ nói xong liền đi vào nhà xe, một lúc sau tôi nhìn thấy một chiếc xe hơi thể thao màu đỏ lái về phái tôi:

“Lên xe đi.”

Tôi toát mồ hôi, cậu ta nói cậu ta bằng tuổi tôi, có lẽ cũng 16 tuổi, làm gì có bằng lái xe chứ, lái xe không có bằng?

“Ờ thì, bạn Vân Thạnh Duệ này, có lẽ bạn không có bằng lái nhỉ?”

“Không quan trọng, tôi đã có 2 năm kinh nghiệm lái xe rồi, lên xe đi.”

Vân Thạnh Duệ nói với tôi giống như hiểu ra điều gì đó, đồng thời lộ ra nụ cười thân thiết như an ủi sự bất an trong lòng tôi vậy.

Cuối cùng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ta, ngồi trên xe của cậu ta nhưng trong lòng tôi vẫn có cảm giác giống như ngồi trên chiếc thuyền trộm vậy, bởi vì cho dù kĩ thuật lái xe của cậu ta giỏi đến đâu thì cảnh sát cũng sẽ chặn cậu ta lại cho xem

Nhưng trong suốt quãng đường, đi qua rất nhiều ngã tư nhưng lại không có bất kì cảnh sát nào chặn cậu ta cả, rõ ràng cậu ta mặc đồng phục của học sinh cấp ba mà, lẽ nào cảnh sát Hồng Kông đều là những tên ngốc, không có lẽ là vì câu nói lúc nãy của cậu ta, cậu ta chính là luật pháp của Hồng Kông.

Cuối cùng xe cũng bình an dừng trước một khu biệt thự cao cấp, ở đây nhà không nhiều, nhưng môi trường thì siêu chất, có thể nói là địa thế lưng tựa núi mặt hướng biển, lẽ nào đây chính là khu nhà ở cao cấp huyền thoại của Hồng Kông chăng?

Không hiểu sao trong lòng tôi lại có hy vọng, tất nhiên không phải là muốn dựa giẫm vào Vân Thạnh Duệ, mà là…

Xuống xe, tôi cùng Vân Thạnh Duệ đi tới một căn biệt thự hai tầng, nội thất trong căn biệt thự quả thực… chắc có lẽ mọi người cho rằng rất sang trọng đúng không, thực ra không phải vậy, rất đơn giản, bởi vì bên trong không có gì hết.

“Xin lỗi nhé, trong nhà này ngoài chiếc giường ra thì chỉ có một chiếc tủ lạnh mà thôi.”

Trong lời nói của Vân Thạnh Duệ có chút lúng túng.

“Ha, ha, ha ha không sao, đúng rồi bố mẹ của bạn đâu?”

Tôi vừa dứt câu, khuôn mặt Vân Thạnh Duệ có vẻ trầm trọng.

“Tôi là trẻ mồ côi..”

Mồ côi?

Vậy tại sao cậu ta lại có tiền như vậy chứ, lẽ nào cậu ta cũng giống tôi được một lão già có tiền chu cấp hay sao?

Ai!

Thảo nào cảm thấy cậu ta thân thiết như vậy, thì ta số cậu ta cũng giống tôi, không đúng, không đúng, vậy là trong nhà này chỉ có tôi và anh ta?

Đây chính là trai chưa vợ gái chưa chồng cùng ở một phòng?

“Bây giờ tôi cũng là trẻ mồ côi.’

Khi nói đến những lời này, trong lòng tôi có chút buồn, bởi vì trước đây tôi cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc

“Tôi biết, tôi gọi đồ ăn ngoài, cậu ngồi xuống đợi tôi nhé.”

Vân Thạnh Duệ nói xong liền gọi điện thoại.

Cậu biết?

Làm sao cậu lại biết chứ?

Thật là kì lạ, nhưng cậu ta bảo tôi ngồi xuống đợi cậu ta, tôi ngồi ở đâu đây?

Ngồi trên sàn nhà, không phải chứ… tôi cũng không nghĩ gì thêm liền trực tiếp ngồi xuống.

Khi cậu ta gọi điện xong cũng ngồi xuống.

Tôi nhịn không nổi muốn…. cậu ta.

“Vân Thạnh Duệ, mình có thể nhờ bạn giúp một việc được không?”

Giọng tôi đầy sự khẩn cầu.

“Cậu nói đi.”

Vân Thạnh Duệ nói xong liền nằm xuống sàn nhà.

“Vân Thạnh Duệ cậu có thể cho mình mượn ít tiền không? Sau này mình nhất định sẽ trả lại cậu.”

Đây là lần đầu tiên tôi mượn tiền người khác, bởi vì nếu như không mở lời với cậu ta thì tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

“Bao nhiêu?”

Vân Thạnh Duệ không hề hỏi lý do, mà chỉ ngồi dậy từ sau lưng rút ra một tập séc, nhìn cậu ta như vậy tôi lạnh cả người, lợi hại quá đi, tôi chỉ nói mượn tiền, ngay cả séc cũng lấy ra mà cũng chẳng hỏi lí do, cậu ta đúng là người hào phóng, có phải cậu ta đối xử với tất cả mọi người đều như không nhỉ?

Lẽ nào cậu ta là tên ngốc?

Cũng không đúng, tôi có chút choáng có lẽ những người có tiền ở Hồng Kông đều như vậy chăng.

“Không, không Vân Thạnh Duệ bạn không cần đưa séc cho mình, mình chỉ muốn rời khỏi Hồng Kông mà thôi, vì vậy chỉ cần tiền đủ mua một tờ vé máy bay là được rồi.“

Tôi nói ra lí do của tôi, đúng, tôi phải đi, tôi phải rời khỏi Hồng Kông, tôi muốn quay trở về với cuộc sống bình thường của tôi, chu cấp của ông già nào đó, tôi không cần, bởi vì Hồng Kông đối với một cô gái sống trong thị trấn nhỏ như tôi mà nói, thực khó lòng chấp nhận được, tôi có chút không quen, đặc biệt khi nghĩ đến Phong Tịnh Trần kẻ tay không che trời tôi lại càng không thể ở lại.

“Xin lỗi, việc này tôi không thể giúp cậu được.”

Vân Thạnh Duệ nói xong liền rút lại séc.

Có phải cậu ta giả vờ hào phóng không?

Tôi nói muốn mượn tiền cậu ta liền rút séc ra, tôi nói muốn vé máy bay cậu ta liền rút séc lại?

Lẽ nào cậu ta lại để ý tới chút tiền vé máy bay ít ỏi đó sao?

“Vân Thạnh Duệ cậu nghe mình nói, lúc nãy mình nói dối cậu mình thực sự xin lỗi, mình không có nhà, nhà mình không ở đây mà là ở một thị trấn nhỏ, mình bị một người lạ mang đến Hồng Kông, anh ta nói đại ca của anh ta sẽ chu cấp cho mình đi học, nhưng mình vẫn chưa được gặp mặt đại ca của anh ta thì bị phần tử khủng bố của trường chúng ta Phong Tịnh Trần nhắm trúng rồi, anh ta bảo mình tan học xong thì đợi anh ta ở cổng trường, mình biết anh ta muốn giết mình, bởi vì mình đã nói những lời khó nghe với anh ta, đây chính là lý do mình lên sân thượng, thực ra là mình trốn sự truy sát của Phong Tịnh Trần, mình xin cậu đấy, cậu mua giúp mình mua một tờ vé máy bay nhé, sau mình nhất định sẽ trả lại cho cậu, hơn nữa mình cũng biết mình lừa cậu là không đúng, hoặc có thể mình sẽ đem đến phiền phức cho cậu cũng nên, nếu quả thực như vậy mình chắc chắn sẽ quay trở lại Hồng Kông, xin cậu đấy”.

Những lời này đều là những lời thật lòng của tôi, tôi biết nếu như cậu ta để tôi đi thì Phong TịnhTrần sẽ tìm cậu ta gây chuyện, nhưng không còn cách nào nữa, tôi không thể ở lại đây, trong lúc nói những lời này với Vân Thạnh Duệ, tôi đã rơi nước mắt, tôi giả vờ khóc thôi, bởi vì ngoài cái chết của bố mẹ ra, tôi chưa bao giờ khóc.

Sau khi nghe tôi nói xong Vân Thạnh Duệ cười đứng dậy, lúc này nụ cười của cậu ta không phải là nụ cười mỉm mà là cười lớn, khiến trong đầu tôi tràn đầy sự nghi vấn.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.