Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàn ông xã hội đen

Phiên bản Dịch · 948 chữ

Tôi thấp thỏm không yên quay trở lại lớp học, bây giờ đã đến giờ vào học, nhưng có lẽ mọi người cũng biết, cái trường học rách nát đó giống như cái chợ vậy, tôi muốn vào thì cứ vào thầy giáo cũng không thèm hỏi, lúc sắp đến chỗ ngồi của tôi, tôi phát hiện ra vết máu của tên gấu lớn kia và hắn đều không thấy đâu nữa, tôi cảm thấy trường học này quả thực thần kỳ thật, không những có đánh người, mẹ kiếp còn có cả đội dọn dẹp đặc biệt nữa, bái phục, bái phục, tôi tiến lại gần phía Trương Phương và Lý Mai, ngồi xổm xuống bên cạnh họ.

Trương Phương, Lý Mai mình hỏi các cậu, các cậu có biết người tên là Phong Tịnh Trần không?

Tôi cảm thấy tôi đã hỏi rất nhỏ rồi, tại sao cả lớp học lại yên lặng như vậy chứ, hơn nữa viên phấn của thầy giáo cũng rơi xuống đất, chuyện gì vậy?

Không phải cái tên Phong Tịnh Trần là đại kị trong trường học đấy chứ?

Mặt của Trương Phương và Lý Mai có chút trắng bệch ra, sau đó Trương Phương ghé sát vào tai tôi hỏi:

“Cậu chọc vào cậu ta rồi sao?”.

Ôi trời không chỉ là chọc anh ta đâu, bởi vì hành vi lưu manh của anh ta tôi còn cho anh ta một đá cơ, nói thực lúc nãy tôi còn định cho anh ta một bạt tai nữa cơ, không phải là tôi khoác loác.

Phong Tịnh Trần tuy rằng lợi hại nhưng cũng chỉ có mấy đàn em mà thôi, nếu như là tôi trước đây, những người mà tôi dẫn dắt tuyệt đối có thể đánh lại anh ta.

“Không có, mình chỉ hỏi vậy thôi à.”

Tôi lung túng trả lời Trương Phương.

“Ồ, vậy thì tốt, tớ nói cho cậu biết, cậu mới đến chắc không biết, tên của Phong thiếu gia là đại kị của trường mình, anh ta là người cầm đầu lớn nhất của tổ chức trong trường chúng ta.’

Trương Phương nói với tôi một cách thần bí.

“Chẳng qua là lão đại của trường, cũng không đến nỗi vậy chứ.”

Tôi không quan tâm hỏi Trương Phương.

Tôi vừa dứt lời thì cảm thấy sắc mặt của Trương Phương trở nên hết sức căng thẳng, lúc này Trương Phương liền lập tức lấy tay bịt miệng tôi:

“Xuỵt, mình vẫn chưa nói xong, anh ta không chỉ là lão đại của trường mà còn là ông trùm của tổ chức Long Vương Xã, tổ chức xã hội đen lớn nhất Hồng Kông, anh ta gần như là một nửa luật pháp của Hồng Kông, anh ta cũng có quan hệ rất tốt với Trưởng Đặc khu Hồng Kông, vì vậy cho dù anh ta muốn đánh, muốn giết ai, chỉ cần đưa ra chút tiền là mọi việc coi như giải quyết êm đẹp.’

Nghe xong những lời của Trương Phương, tôi thẫn thờ quay trở về chỗ ngồi, tôi nhìn đăm đăm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bầu trời thật đẹp, Hồng Kông quả thực rất đẹp, ha ha ha, người sắp chết, có lẽ chỉ nghĩ được những điều này mà thôi, ban đầu tôi chỉ cho rằng là một tên háo sắc chưa đầy hai mươi tuổi tấn công tôi, sau đó mới biết thì ra là một tên học sinh lưu manh cấp ba, bây giờ tôi mới biết, học sinh cấp ba? Lưu manh?

Không đủ để hình dung về anh ta, anh ta là xã hội đen, xã hội đen chính cống, tôi cho dù có học những cái xấu đến đâu đi chăng nữa cũng chưa từng gia nhập xã hôi đen, hơn nữa lại là ông trùm xã hội đen, tôi cũng thật là bị hôn thì bị hôn đi, lúc đó anh công khai, tôi chạy đi có phải là xong không, tại sao tôi còn đá cho anh ta một cái nữa cơ chứ, đá thì cũng đá rồi, tôi đến Hồng Kông sao lại đen đủi gặp phải tên háo sắc đó cơ chứ?

Hơn nữa tại sao tôi còn nói sẽ không tha cho anh ta cơ chứ?

Chắc chắn bây giờ mọi người đều cho rằng tôi nói khoác cho mà xem, đúng vậy tôi đang khoác loác, tôi căn bản không thể đánh nỗi anh ta, bây giờ xem ra tôi không chỉ bị đánh mà còn sắp được đi gặp bố mẹ rồi, nếu lúc này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thì tốt biết mấy, ví dụ như anh ta bị tai nạn?

Thôi xong !

Tôi biết rằng số tôi không tốt như vậy đâu, cũng trong lúc tôi không ngừng nguyền rủa anh ta thì tiếng chuông tan học vang lên, tôi biết rằng tiếng chuông này chính là sự tuyên cáo cho cái chết của tôi…

Không, không tôi không thể chết, ít ra tôi cũng không thể chết nơi đất khách, tôi có thể cầu cứu Bạch Dị Thanh, anh ấy có tiền, hơn nữa người đại ca mà anh ta nói có thể giúp tôi, đúng, tìm anh ta!

Trong lúc tôi vừa đứng dậy, từ cửa sổ trên tầng ba tôi nhìn thấy cổng trường, Phong Tịnh Trần đang đứng ngoài cổng trường, nhưng Bạch Dị Thanh người mà tôi muốn cầu cứu cũng đứng ngoài cổng trường, ôi mẹ ơi, bố ơi, hy vọng duy nhất của tôi lại lại đứng cùng với thần chết ở ngoài cổng trường, tôi thực sự không muốn sống nữa.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.