Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ấy là quân vương

Phiên bản Dịch · 1095 chữ

Ánh mắt sắc bén và lạnh lùng của anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm, thật là!

Nói thực lòng, lúc trước khi tôi còn đi học đã gặp không biết bao nhiêu loại người, trước mặt tôi chẳng qua chỉ là kẻ mặc bộ đồng phục cấp ba mà thôi, nhưng ánh mắt của anh ta lại tràn đầy sự bá đạo và dã tâm, lại còn cái uy lực không thể nói bằng lời đó, không hiểu tại sao chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh ta thôi tôi lại có cảm giác bị anh ta chinh phục.

Nếu so sánh anh ta với Bạch Dị Thanh, vậy thì chỉ có thể nói là anh ta là vua, còn Bạch Dị Thanh là thần, không được, tôi không nên nhìn nữa, người này không đơn giản, tôi cố ý tránh ánh mắt của anh ta.

“Em tên là Tô Nhụy đúng không?”

Người con trai đó với cái giọng trầm tràn đầy sự nhân từ!

Không đúng, những từ này hình như tôi đã từng nhắc đến một người?

Là tên lưu manh cưỡng hôn tôi trong đêm tối đó!

Tuy tôi không nhìn thấy mặt của tên lưu manh đó, nhưng cái giọng của tên lưu manh đó lại giống hệt cái giọng của anh ta.

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, mà kéo anh ta ra khỏi chỗ tôi vừa nôn kia.

Từ từ rời xa chỗ vừa thối vừa ghê tởm đó, tôi cảm nhận được trên người anh ta có một mùi hương thoang thoảng, chính là hắn, không sai, tôi lập tức giật phắt tay ra:

“Anh chính là tên lưu manh trong tối hôm đó.”

Giọng tôi vừa có chút run rẩy vừa phẫn nộ, bởi vì tôi sợ mình sẽ nhận nhầm người.

“Anh tên là Phong Tịnh Trần”

Cái người đàn ông tên là Phong Tịnh Trần này nói chuyện với tôi bằng đôi môi mỏng đầy gợi cảm của anh ta.

Nhưng cái mà tôi thực sự muốn biết không phải là anh ta tên gì, mà là anh ta có phải là tên lưu manh đó hay không:

“Tôi hỏi anh lần nữa, kẻ lưu manh cưỡng hôn tôi trong tối hôm đó rốt cuộc có phải là anh hay không?”

Tôi cao giọng chất vấn Phong Tịnh Trần.

“Anh không cho rằng hành vi tối hôm đó là hành vi lưu manh.”

Phong Tịnh Trần lạnh lùng trả lời câu hỏi của tôi.

Ôi trời ơi, mọi người nghĩ lại xem, lúc đó anh ta làm những gì với tôi?

Anh ta cho rằng không thể gọi là lưu manh?

Mọi người nói xem, anh ta có còn là con người không?

Không những không xin lỗi mà còn cho rằng hành vi của bản thân là đúng?

Tôi thực sự không thể nhịn được nữa rồi, tôi vung cao tay về phái anh ta nhưng lại một lần nữa anh ta lại nắm chắc lấy khủy tay tôi.

“Từ trước đến nay anh chưa từng bị con gái đánh bao giờ, lần trước em đá anh một cái, bây giờ em lại muốn làm gì nữa?”

Nói xong, Phong Tịnh Trần liền hất tay tôi ra, nhìn tôi với anh mắt đầy lạnh lùng.

“Anh còn nhớ tôi từng nói gì không? Tôi nói nếu như để tôi nhìn thấy anh, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu! Tôi nói những lời này không phải là đang nói khoác mà tôi thực sự rất hận anh đấy, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ bị sỉ nhục đến như vậy, bị một người đàn ông dẫn vào con ngõ nhỏ cưỡng hôn! Nhưng sau khi gặp lại vẫn không xin lỗi, mẹ kiếp nếu để hội chị em trước đây của tôi biết được, bọn họ sẽ cười thối mũi tôi cho xem.’

“Anh rất muốn biết em sẽ dùng cách gì để không tha cho anh ?”

Phong Tịnh Trần vừa dứt lời thì những người cầm côn kia đi về phái anh ta.

“Ha ha ha ha, ha ha ha ha, anh sẽ bị báo ứng bị nghìn dao đâm, tôi nói cho anh biết, không phải là tôi độc mồm độc miệng mà là anh đã làm việc quá đáng với tôi, lát nữa anh có thể làm bạn với tên gấu kia rồi đó, ai ya ya, thật đáng tiếc cho khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh, đẹp trai như vậy mà lại là…’

Đúng là loại đàn ông rác rưởi như anh, nghĩ tới đây thôi, trong lòng tôi giống như nở hoa vậy:

“Anh nhìn đằng sau anh đi!”

Tôi vừa dứt lời Phong Tịnh Trần liền quay đầu lại, những người cầm côn kia dần dần tiến lại gần phía anh ta, cũng đúng lúc tôi đang muốn xem kịch hay thì những người kia lại đứng lại trước mặt Phong Tịnh Trần.

Ôi trời, ra tay đi chớ, cầm côn đánh anh ta, không cần nể mặt tôi làm gì, đánh vào mặt anh ta!

Nhớ phải đánh vào mặt đấy!

“Phong lão đại, người đó chúng tôi xử lí xong rồi.”

Ôi trời ơi, không phải chứ, mấy người con trai kia lại gọi anh ta là lão đại?

Ôi mẹ ơi, tôi rước họa vào thân rồi, anh ta không phải lưu manh bình thường mà là trùm lưu manh, hơn nữa còn là trùm lưu manh đẹp trai, thôi bỏ đi, cứ xem như là tối hôm đó tôi bị chó cắn vậy, nếu không thì có lẽ anh ta không tha cho tôi đó, là danh nhân nào từng có câu?

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách (quả thực, cho đến nay tác giả thực sự của quyển sách “ba mươi sáu kế“ này không biết rõ là ai), xem ra tôi nhanh chóng chuồn thôi.

“Tô Nhụy tan học xong đợi tôi.”

Phong Tịnh Trần vừa nói xong, tôi sợ đến nỗi run bần bật, ôi trời ơi, cái này gọi là trộm gà không thành để chó biết được, khuôn mặt đẹp trai của anh ta không bị đánh, xem ra mặt tôi mới sắp bị đánh.

“Ừ”

Tôi trả lời Phong Tịnh Trần, anh ta liền dẫn mấy người kia đi, còn tôi tôi biết đi đâu bây giờ, tôi tuyệt đối tuyệt đối không thể đợi anh ta sau khi tan học được, bởi vì tôi vẫn không muốn bị biến thành đầu heo.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.