Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường học của tôi

Phiên bản Dịch · 1075 chữ

Một tiết học trôi qua rất nhanh, thực lòng mà nói nhanh quả thực không sai, bởi vì tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng của thầy giáo, toàn là tiếng nói chuyện của học sinh trong lớp học, hơn nữa sách vở hầu như ném tung tóe, còn có mấy bạn tụ tập lại đánh bài, một số thì đánh mạt chược, có tốt không, lớp học trở thành sòng bài rồi!

Nhưng có một người lại thu hút sự hiếu kì của tôi, bởi vì người này cả tiết học chỉ nằm trệt trên bàn, không nhúc nhích, ngay cả giờ ra chơi cũng không động đậy, tôi thực sự có chút sợ, bởi vì cảm giác này giống như người chết vậy, thôi đừng tự mình rước họa vào thân, nếu như người ta không sao, còn mắng tôi vì làm người ta thức giấc, mọi người nói có đúng không?

Vì vậy tôi mặc kệ.

“Tô Nhụy, bạn quen Bạch thiếu gia à.”

Mấy đứa con gái vây quanh tôi hỏi nhỏ.

“Mình không quen.”

Tôi đâu có nói dối, tôi thực sự đâu có quen biết gì anh ta, đây là sự thật mà, lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau là ở trên máy bay, tuy có nói chuyện với nhau mấy câu, tôi cũng biết tên anh ta và anh ta cũng biết tên tôi, nhưng anh ta chưa hề giới thiệu bản thân anh ta với tôi, tất nhiên là tôi cũng không giới thiệu bản thân tôi với anh ta rồi, bởi vì căn bản không cần thiết.

“Ồ, vậy tại sao Bạch thiếu gia lại dẫn cậu vào lớp vậy?”

“Mình cũng rất muốn biết.”

Tuy rằng lời nói nhìn có vẻ cứng nhắc, nhưng lúc đó tôi dáng vẻ và ngữ điệu của tôi lại nói ra một cách rất dịu dàng.

“Ồ, vậy chúng ta làm bạn nhé, mình tên là Trương Phương.”

“Mình tên là Lí Mai.”

“Được chứ, Trương Phương, Lí Mai sau này chúng ta là bạn nhé.”

Tôi mỉm cười nói xong định bắt tay với họ, nhưng khi tôi vừa giơ tay ra, một bàn tay vừa to vừa béo nắm lấy tay tôi.

“Tô Nhụy, bạn có bạn trai chưa?”

Tôi kinh ngạc ngước nhìn chủ nhân của đôi bàn tay to béo kia, ôi mẹ ơi, cậu ta chui ra từ sở thú sao?

Sao giống y như con gấu vậy, làm tôi sợ phát khiếp, tôi giật phắt tay ra, giả cười đáp lại:

“Cái này không liên quan đến cậu.”

Lúc này Trương Phương và Lí Mai nhè nhẹ kéo tôi một cái, nói thầm bên tai tôi:

“Đừng chọc cậu ta, cậu ta là học sinh cá biệt của lớp chúng ta đấy”.

Cá biệt sao?

Tôi có nói thế nào cũng chỉ là… mấy nghìn chữ dưới đây mà thôi, tôi thực sự muốn xem xem là cậu cá biệt hay là tôi cá biệt, nhưng nói thực, với vóc dáng của hắn tôi muốn đánh lại hắn cũng tốn không ít công sức, vì vậy những lời trên, mọi người cứ xem như tôi nói khoác nhé.

“Có liên quan, bởi vì tôi nhắm trúng cậu, tôi muốn cậu làm bạn gái của tôi”

Cậu ta dùng giọng nói cực kì ghê tởm của mình nói với tôi, tôi thực sự muốn ọe, nếu có người cho tôi mượn cái thùng thì tôi có lẽ sẽ yêu người đó chết mất.

Tôi mỉm cười đáp lại:

“Xin lỗi, tôi không có ý định làm bạn gái của cậu”.

“Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Cũng chính lúc cậu ta vừa ngắt lời, cửa lớp bị đạp ra, tôi nhìn thấy rất rõ mấy học sinh từ bên ngoài lớp học bước vào, trong tay cầm côn tiến về phía tôi.

Việc này là sao chứ?

Đây là trường học sao?

Tôi từng nhìn thấy cảnh tượng này trên phim, không phải là lại đánh tôi đấy chứ?

Không thể nào, tôi chỉ từ chối con gấu kia thôi mà, nói xong tôi bèn liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, mẹ kiếp!

Tầng ba đó, tôi nhảy xuống nếu không chết thì cũng bị gãy xương, tôi cảm thấy Trương Phương và Lí Mai túm chặt cánh tay tôi, tôi biết là bọn họ sợ, thực ra tôi cũng sợ.

Cũng chính lúc này mấy người cầm côn kia dốc sức vụt thanh côn về phía con gấu lớn kia, may quá, không phải đánh tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết là không đúng chỗ nào, đúng rồi vì sao trong lớp lại không có người quản?

Không có người la hét?

Cũng không có người đến can ngăn?

Tên gấu lớn này ngã xuống cách tôi chưa đầy một mét, mà những người kia vẫn tiếp tục đánh cậu ta, lại một lần nữa tôi lại ngửi thấy cái mùi máu tanh kích mũi, tôi giật tay tôi ra khỏi tay Trương Phương và Lí Mai, nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học, tôi không kịp tìm nhà vệ sinh nữa rồi, hơn nữa tôi cũng không biết nó ở đâu, tôi nôn hết toàn bộ những thứ mà sáng nay tôi ăn.

Ôi trời, khó chịu quá đi, tôi lẩm bẩm, cũng đúng lúc này, tôi nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn và trắng nõn, cầm chiếc khăn tay giơ ra trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn người đưa chiếc khăn tay cho tôi, đôi lông mày hơi cong, đôi mắt trong đen nhánh, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng gợi cảm, cả khuôn mặt hiện lên sự thản nhiên và lạnh lùng, chỉ cần anh ta tùy ý đứng một chỗ nào đó, xung quanh người anh ta toả ra một bầu không khí lạnh lẽo, cả cơ thể giống như một thanh hàn kiếm không vỏ, sẽ bị đôi mắt lạnh như băng kia đóng băng tất cả mọi suy nghĩ, tuy rằng bây giờ đã là đầu tháng hai, nhưng sau khi nhìn anh ta xong, tôi vẫn có cảm giác giống như bị một luồng gió lạnh tấn công.

“Cảm ơn”

Tôi miễn cưỡng nói hết câu, liền cầm lấy chiếc khăn tay từ trên tay anh ta và lau miệng khóe miệng.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.