Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi được đi học rồi

Phiên bản Dịch · 1164 chữ

Ra khỏi sân bay tôi và Bạch Dị Thanh vẫn ngồi trên chiếc xe bốn bánh, cả quãng đường tôi không hề nói một câu nào,hơn nữa Bạch Dị Thanh cũng giữ im lặng, trong xe là một bầu không khí yên lặng đến khác thường.

Tôi ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống hít thở cơn gió xuân của tháng hai, ban ngày trời ấm áp kèm theo một chút mùi vị ướt át thổi vào mặt tôi, mùi vị giống như những sợi bông phất nhẹ trên mặt, nhìn những hàng cây bên ngoài cửa xe, dường như nối thành một dãy, phía sau chính là biển, mà gần biển tôi nhìn thấy rồi đó chính là cảng Victoria của Hồng Kông mà chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi, thật đẹp quá đi.

Xe dừng lại trước cổng của một trường học rộng lớn, tôi có thể nhìn thấy rất rõ mấy chữ viết trên tấm biển hiệu trước cổng trường, Học viện quý tộc cao cấp Minh Phong, tôi nghĩ đây chính là ngôi trường tôi sẽ được đi học.

Bạch Dị Thanh bước xuống xe, anh ấy đi vòng tới cánh cửa xe phía tôi, mở cửa xe cho tôi:

“Xuống xe đi”

Bạch Dị Thanh dịu dàng nói

Ô, cũng ra dáng có thân thế đấy chứ, được đấy, kiếp này tôi chưa được làm thiên kim tiểu thư, vậy hôm nay chúng ta sẽ cùng chơi, tôi cũng muốn xem xem như thế nào, cái gì mà sau này nè, tương lai nè, cứ mặc kệ nó đi.

Tôi bước xuống xe, đi theo sau Bạch Dị Thanh, việc gì tôi cũng không thèm quan tâm nhưng có một việc tôi nhất định phải biết:

“Đại ca của anh là ai? Cũng nên cho tôi gặp mặt chứ?

“Ha ha, không vội, em đi học trước đi, có thể một lúc nữa em sẽ gặp anh ấy đấy.”

Bạch Dị Thanh nói xong liền dẫn tôi vào trong một dãy nhà học, tôi nhìn ngó khắp nơi, trình độ nơi này quả thực không phải hạng thường, so với lúc tôi còn đi học thì không thể sánh bằng được!

Lẽ nào đại ca của anh ta là hiệu trưởng?

Tôi dựa vào ông ta xem ra cũng không thiệt, làm việc tốt gọi tôi đến trường của ông ấy học, được lắm, thật biết tính toán, cũng trong lúc tôi đang thầm chửi lão già thối kia Bạch Dị Thanh dừng bước, tôi biết rằng đây chính là lớp học của tôi sau này, nhưng nếu không phải phía trên treo tấm biển lớp A năm nhất thì đã tưởng rằng đây là chợ rau rồi, lúc tôi còn đi học tuy rằng trong lớp hơi lôn xộn, nhưng cũng không đến nỗi lộn xộn như thế này, đây mà là trường học quý tộc sao?

Thật không có chút tố chất nào, Bạch Dị Thanh mở cửa lớp, khi cửa mở ra một nửa, tôi nhìn thấy trong lớp học ngồi chưa đầy bốn mươi học sinh hơn nữa sách vở hầu như vứt bừa bãi, nhưng vị thầy giáo kia thật lợi hại, tiếp tục giảng bài, khi cánh cửa lớp mở ra hoàn toàn, toàn bộ lớp học giống như thời gian ngừng trôi, toàn bộ nữ sinh trong lớp đều nhìn chằm chằm vào tôi.

Sai rồi, tôi đính chính lại một chút, là Bạch Dị Thanh, tôi có thể kết luận từ trong ánh mắt của họ, cảm giác của bọn họ giống như tôi lần đầu tiên gặp Bạch Dị Thanh vậy, cảm giác gì?

(Tác giả: cô ngốc hay sao, đều bị mê trai, tất cả mọi người đều dừng việc đang làm, hơn nữa thầy giáo cũng ngừng giảng bài, bước tới phía chúng tôi.)

“Bạch thiếu gia, xin hỏi có việc gì giao phó sao?”

Ôi trời ơi, ông thầy này có còn chút tôn nghiêm của thầy giáo nữa không vậy, một người con trai xông vào lớp học, ông tự nhiên lại khách sáo như vậy, nhưng xem ra cũng có thể biết được, ông thầy này có quen Bạch Dị Thanh, hơn nữa tôi càng chắc chắn rằng hiệu trưởng của trường học này chính là ông lão giúp tôi đi học.

“Sau này cô ấy sẽ học ở lớp này.”

Bạch Dị Thanh nói xong liền đẩy tôi lên phía trước.

Một lần nữa tôi lại dùng nụ cười thiên thần thân thiết mê người:

“Em chào thầy ạ”

Nhưng ông thầy kia không thèm đoái hoài gì đến tôi xem tôi như không khí vậy.

“Bạch thiếu gia, cô ấy cứ giao cho tôi là được rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, ôi trời!”

Không thèm ngó ngàng gì đến tôi mà chỉ cung kính Bạch Dị Thanh, mẹ kiếp đạo lí gì vậy chứ.

“Ừ, vậy tôi cũng đi học đây”

Bạch Dị Thanh nói dứt câu liền cười với tôi một cái rồi rời đi.

Chuyện gì vậy?

Có lẽ tôi không nghe nhầm đấy chứ, anh ta nói anh ta đi học?

Lẽ nào anh ta là thầy giáo?

Thảo nào tính khí lại tốt như vậy, haizz!

Lúc tôi còn đi học nếu gặp được thầy giáo vừa đẹp trai, tính cách lại tốt như vậy thì hạnh phúc biết bao.

“Vào đi”

Ông thầy kia lập tức giống như biến thành một con người khác nói với tôi.

Tôi bước vào lớp học giống như thục nữ, nhưng âm thanh huyên náo trong lớp học lại làm tôi giật mình, bởi vì tôi nghe thấy rất rõ tiếng bọn con trai kháo nhau.

“Mỹ nữ dô!”

“Đẹp quá, cậu ấy da trắng quá đi, mắt cũng to nữa.”

“Cậu ấy có quan hệ gì với Bạch thiếu gia nhỉ?”

“Mặc kệ cậu ấy đi.”

Ha, ha, ha, ha, tôi tưởng bọn họ đang bàn tán chuyện gì, thì ra là như vậy, mẹ kiếp, tôi có đủ tự tin, tôi lập tức ưỡn thẳng ngực, dịu dàng nói:

“Xin chào mọi người, mình tên là Tô Nhụy, sau này mong được mọi người giúp đỡ.”

“Xí!”

Toàn bộ bọn con gái trong lớp học hầu như đồng thanh nói, ôi trời, tôi biết là bọn họ đang đố kị, nhất định là đang đố kị với tôi!

“Được rồi Tô Nhụy, em tìm một chỗ ngồi đi.”

Sau khi nghe thầy giáo nói xong, tôi liền ngồi ở vị trí gần cửa sổ, khi tôi vừa ngồi xuống, tôi cảm thấy giống như có N cặp mắt của bọn con gái đang trừng trừng nhìn tôi, không hiểu tại sao tôi thấy lạnh cả xương sống, nói thực lòng nếu như ánh mắt có thể giết người, tôi nghĩ bây giờ tôi đã trở thành một con nhím rồi, tiết học này trôi qua trong sự bất an và hưng phấn của tôi.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.