Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã đến rồi thì cứ an tâm

Phiên bản Dịch · 760 chữ

Tôi cảm giác máy bay sắp đến nơi rồi, bởi vì tôi có một cảm giác mất đi trọng lượng, tôi biết bi kịch của tôi sắp diễn ra rồi, tương lai cái quái gì chứ, nào là kết hôn, yêu đương tôi đều không có nữa rồi, tôi phải nói lời từ biệt với mọi người tại đây rồi, chỉ cần nghĩ tới đây thôi, tôi tự dưng không cầm được nước mắt.

“Tô Nhụy đến nơi rồi.”

Người đàn ông đó lại mỉm cười với tôi bằng nụ cười chết người lúc nãy.

Tôi thực sự không muốn xuống máy bay, nhưng không xuống cũng không được!

Nhưng mà, nhưng mà bây giờ chính là người con trai đó, nếu như anh ta là một người bình thường, có lẽ tôi sẽ khuất phục được anh ta chăng?

Cũng đúng lúc chuẩn bị bước ra khỏi khoang máy bay, tôi đã từ bỏ suy nghĩ này, không phải là vì anh ta đẹp trai, mà là vì….

“Chào mừng ngài Bạch Dị Thanh”.

“Chào mừng tiểu thư Tô Nhụy”.

Trước máy bay là hai hàng người xếp hàng ngay ngắn, đồng thanh gọi lớn tên tôi và tên Bạch Dị Thanh, lẽ nào người con trai này tên là Bạch Dị Thanh sao?

Không đúng, không đúng, đây không phải là lúc nghĩ hắn ta tên gì, rốt cuộc anh ta làm gì, cảm giác này có lẽ là người rất giàu có vì vậy chắc sẽ không quan tâm đến chút tiền bán tôi đâu nhỉ?

Lẽ nào đúng như những gì anh ta nói, đại ca của anh ta sẽ giúp tôi được đến trường?

Lẽ nào đại ca hắn biết được tôi thân thế thê thảm nên muốn làm chút việc tốt chăng?

Nếu được như vậy thì tôi có thể chấp nhận hết, haizz!

Nếu như đại ca của anh ta muốn làm việc tốt như vậy thì tôi cũng đành chấp nhận vậy, có lẽ đại của anh ta hoặc là một đại thúc ba mươi mấy tuổi không có con, muốn làm chút việc tốt hoặc là một ông lão mấy chục tuổi sắp chết muốn cầu xin sống lâu thêm chút, nhưng mà trái đất này rộng lớn như vậy tại sao cứ phải chọn tôi cơ chứ?

Có lẽ nào một năm nay tôi biểu hiện tốt nên đã cảm hóa được ông trời?

Cũng có thể là sự phù hộ của bố mẹ ở trên trời, có lẽ vậy, có lẽ vậy, nghĩ vậy nghĩ vậy tôi bèn theo sau Bạch Dị Thanh bước xuống máy bay.

“Này anh, tôi muốn hỏi anh một chút, hiện tại tôi đang ở đâu vậy?”

Tôi khách sáo hỏi Bạch Dị Thanh từ phía sau.

“Ô! Sao vậy? sao đột nhiên lại khách sáo như vậy.”

Bạch Dị Thanh nói xong liền quay đầu cười với tôi một cái.

Mẹ kiếp, chưa gì anh đã lên mặt rồi đúng không?

Tôi khó khăn lắm mới khuyên bản thân nghĩ thông rồi anh lại làm tôi cụt hứng?

“Tôi hỏi cái gì thì anh trả lời cái đó, ở đâu ra lắm lời như vậy chứ?”

Tôi tức giận nói phía sau anh ta, nhưng nói xong tôi cảm thấy hối hận rồi, suy cho cùng tôi vẫn đang ở trên đất của nhà người ta, trong tình huống này, trong tình huống này anh ta muốn giết chết tôi chả khác nào giết chết một con kiến.

“Ha ha ngoài đại ca anh ra, em là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy, nhưng tôi không ghét em, hiện tại em đang ở Hồng Kông”.

Ôi trời ơi, tôi đang ở Hồng Kông?

Tại sao tôi lại ở Hồng Kông cơ chứ, Hồng Kông cách thị trấn tôi ở rất xa, đành vậy, đã đến đây rồi, cứ như vậy đi, nhưng nói thế nào đi nữa, người con trai này tính khí không tệ, tôi thích người có tính khí tốt như vậy, thật thà, cứ cho là tôi bắt nạt.

Tôi ấy à, bây giờ tôi đã nghĩ kĩ rồi, nếu như có người đã muốn chết thì tôi cũng dám chôn, không phải nói giúp tôi đi học sao?

Tôi nể mặt anh, dẫu sao thì cũng tốt hơn đi làm, nếu như các ngươi có ý đồ gì đen tối, cùng lắm là chết chứ gì, lão nương ta sống mái một phen, đây chính là câu nói đã đến rồi thì cứ an tâm.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.