Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự tức giận của anh ấy!

Phiên bản Dịch · 1784 chữ

“Vương Vũ, cậu không sao chứ?”

Tôi chạy đến bên cạnh Vương Vũ hỏi han cậu ấy, trên mặt của Vương Vũ chỉ có vài vết bầm tím.

Không, không sao!

“Ha ha, mình thật là vô dụng ngay cả cơ hội đánh trả lại cũng không có.”

Lúc Vương Vũ nói những lời này đầy sự trách móc đối với bản thân, sự trách móc này tôi không thể hiểu được, là sự tự trách cực độ của một người đàn ông không bảo vệ được người con gái của mình.

“Không, không phải đâu.”

Thực ra Vương Vũ đánh không lại gấu lớn là chuyện bình thường thôi, bởi vì cho dù là xét về chiều cao hay cân nặng thì cậu ta đều không thể so bì với gấu lớn được, nhưng cậu ấy đối tốt với tôi, tôi thực sự rất cảm động, nhưng tôi vẫn không có cách nào đáp trả lại cậu ấy, quả thực tôi không hề có bất cứ tình cảm nào với cậu ấy cả.

“Mình không thể sánh nổi với Phong Thiếu gia được.”

Đúng rồi!

Tôi vừa kịp nhớ ra còn chuyện của Phong Tịnh Trần nữa, cũng đúng lúc Vương Vũ vừa dứt lời, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, tôi vừa ngoảnh đầu lại từng cặp mắt đầy sát khí đang nhìn tôi, tôi biết bọn họ là Fan của Phong Tịnh Trần, xem ra tôi lại phải sử dụng thần công nói dối của mình rồi.

Tôi đứng lên nói với mọi người: “Thực ra thì, người họ hàng xa của tôi chính là Phong Tịnh Trần, ai ya, mọi người đừng nghĩ rằng tôi là bà con xa thì có thể được ưu tiên, tôi đã từng tỏ tình với Phong thiếu gia, nhưng Phong thiếu gia anh ấy từ chối tôi hết lần này đến lần khác, còn hôm nay anh ấy giúp tôi chẳng qua là quan hệ họ hàng mà thôi, tôi thật là khổ quá đi, anh ấy nói anh ấy không thích kiểu con gái như tôi”

Nói rồi tôi liền kéo chiếc khăn tay trên mặt xuống, lau đôi mắt không có giọt nước mắt nào của tôi, mẹ kiếp, Phong Tịnh Trần anh mừng thầm đi!

Tôi chưa từng tỏ tình với anh, hôm nay tôi lại nói là tỏ tình với anh không biết bao nhiêu lần trước mặt mọi người, còn bị anh từ chối hết lần này đến lần khác nữa chứ.

“Là như vậy sao?”

“Vậy Phong thiếu gia thích kiểu con gái như thế nào?”

“Đúng vậy, anh ấy thích kiểu con gái như thế nào ư?”

Thích kiểu con gái như thế nào, tôi biết đéo thế nào được!

Bây giờ trước mặt mọi người tôi là kiểu con gái dịu dàng, vậy thì:

“Anh ấy thích kiểu bạo lực, đanh đá ấy”.

“Hả? Biết rồi.”

“Cảm ơn cậu Tô Nhụy.”

Mọi người cảm ơn tôi giống như cảm ơn thần vậy, thích quá đi, đây chính là tác dụng nói dối của tôi.

“Không có gì, không có gì.”

Tôi vẫy tay với mọi người giống như một vĩ nhân vậy, mọi người lúc này hài lòng rời đi.

“Tô Nhụy, thì ra cậu là bà con xa với Phong Tịnh Trần à?”

Vương Vũ hình như rất hài lòng với lời nói dối của tôi bèn hỏi.

“Đúng đúng”

Đúng cái đệt!

Làm bà con xa với anh ta thì tôi tổn thọ đi vài năm:

“Vương Vũ, cậu đợi mình một lát, tôi dứt lời liền chạy vào lớp kéo Lí Mai ra ngoài.”

Lí Mai, cậu giúp mình đưa Vương Vũ tới phòng y tế nhé, mình có chút việc, mình đi trước đây.

Cái này là tạo cơ hội cho cậu đấy nhé.

“Tô Nhụy!”

Tôi nghe thấy Lí Mai không ngừng gọi tên tôi, nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy, liền trực tiếp chạy lên sân thượng, bởi vì lúc nãy Phong Tịnh Trần vì nắm lấy đầu gấu lớn đập vào kính, tay của anh ấy cũng bị kính cứa bị thương.

Tại cánh cửa sân thượng, tôi nghe thấy tiếng hét lên đau khổ giống như mổ lợn vậy, tôi biết có lẽ gấu lớn đen đủi rồi, chính lúc tôi đẩy cánh cửa trên sân thượng, cảnh tượng trên sân tượng khiến tôi choáng váng.

Tôi nhìn thấy Phong Tịnh Trần, Bạch Dị Thanh, Vân Thạnh Duệ ngồi trên sân thượng giống như lần trước thẩm vấn tôi vậy, nhưng đây không phải là cảnh tượng khiến tôi choáng, cảnh tượng khiến tôi choáng đó chính là gấu lớn nằm trên sân thượng, hơi thở thoi thóp và hai cánh tay của hắn đã biến mất, trên sân thượng nồng nặc mùi máu tanh.

Bởi vì tôi bước vào, Vân Thạnh Duệ và Phong Tịnh Trần cùng lúc nhanh chóng đứng dậy xông về phía tôi, bởi vì Vân Thạnh Duệ cách tôi gần nhất, nên đã chạy đến chỗ tôi trước tiên, cậu ấy nhanh chóng kéo tôi ra khỏi sân thượng, còn Phong Tịnh Trần nhìn thấy Vân Thạnh Duệ đã kéo tôi ra ngoài nên dừng bước, Vân Thạnh Duệ đóng cửa sân thượng lại.

“Không sao chứ?”

Vân Thạnh Duệ căng thẳng hỏi tôi, tôi biết cậu ấy sợ tôi bị nôn bởi mùi máu tanh.

“ Không, không sao.”

Vốn dĩ tôi là đứa không biết sợ cái gì, nhưng bây giờ đôi chân tôi vẫn đang run lên, tôi biết vì sao gấu lớn bị chặt tay, bởi vì hắn ta đẩy tôi, vì vậy, không ngờ Phong Tịnh Trần lại chặt tay của hắn?

Tại sao lại như vậy chứ?

Chẳng qua hắn chỉ đẩy tôi một cái thôi mà, Phong Tịnh Trần hà tất phải tức giận như vậy cơ chứ?

“Cậu lên sân thượng có việc gì vậy?”

“Mình tìm Phong Tịnh Trần có chút việc.”

Tôi vừa dứt lời cánh cửa sân thượng liền mở ra, bước ra là Phong Tịnh Trần và Bạch Dị Thanh.

“Trần, Tô Nhụy có việc tìm anh.”

Vân Thạnh Duệ nói với Phong Tịnh Trần

Phong Tịnh Trần nhìn tôi một cái rồi nói với Vân Thạnh Duệ và Bạch Dị Thanh:

“Việc còn lại giao cho hai người nhé.”

Nói xong liền kéo tôi rời đi, bước đi rất nhanh.

“Có việc gì?”

Phong Tịnh Trần kéo tôi vào trong hành lang của dãy nhà học, dùng đôi mắt lạnh lùng của anh ấy nhìn tôi.

Tôi không nói gì liền nắm lấy tay anh ấy, lấy chiếc khăn tay mà anh ấy đưa cho tôi buộc lên bàn tay bị thương của anh ấy, tay của anh rất mảnh mai, nhưng lòng bàn tay của anh ấy lại đầy vết chai, đây khẳng định là tổn thương do huấn luyện thể lực tạo thành, tôi có thể cảm nhận được từ sau khi anh ấy được nghĩa phụ nhận nuôi đã trải qua sự khổ cực như thế nào.

Sau khi buộc xong tay cho anh ấy, tôi ngước nhìn anh ấy một cái, nhưng biểu cảm lúc này của anh ấy khiến tôi hết sức ngạc nhiên, tôi nhận ra lúc này trong đôi mắt lạnh lùng của anh ấy, hình như đã tan chảy đi một nữa, tràn đầy sự dịu dàng.

“Lúc nãy anh đối xử với người đó như vậy, em không sợ sao?”

Giọng điệu của Phong Tịnh Trần cũng dịu dàng đi rất nhiều.

“Vì sao tôi lại phải sợ cơ chứ?

“Tôi nghe Lí Mai nói qua hắn ta là người thế nào rồi, người như hắn ta đáng bị báo ứng, chỉ có điều đối xử với hắn như vậy sẽ có phiền phức gì không vậy?”

Thực ra câu hỏi này của tôi cũng bằng thừa, nhưng quả thực tôi có chút không yên tâm, nhưng cái mà tôi muốn biết không phải là điều này mà là tại sao anh ấy lại tức giận như vậy?

Nhưng tôi không hỏi tiếp nữa.

“Cho dù là anh giết hắn cũng không có việc gì hết, bởi vì địa vị và tiền bạc có thể giải quyết mọi thứ”

Mỗi lần đều như vậy, mỗi khi Phong Tịnh Trần nhắc đến địa vị, trong đôi mắt luôn hiện lên sự không hài lòng.

“Ha ha, vậy thì tốt rồi, đúng rồi! Tại sao anh biết tôi không thể ngửi được mùi máu tanh vậy?”.

“Lần đầu tiên gặp em, anh nghĩ nếu không phải vì em nhìn thấy máu trên người anh thì em sẽ không chạy đi nhanh như vậy. Khi em chạy ra khỏi con ngõ, anh nhìn thấy em đang nôn, vì vậy anh nghĩ chắc em không chịu được mùi máu tanh, mấy lần sau này anh có thể khẳng định chắc chắn.”

Phong Tịnh Trần nói những lời này với tôi giọng vừa trầm ấm vừa lại dịu dàng, giống như phép thuật vậy thu hút tôi chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ của anh ấy, tôi biết anh ấy rất chu đáo, rất chu đáo, nhưng tính cách của anh ấy nói thay đổi là thay đổi, như vậy thật khiến người khác không biết đâu mà lần.

“Em đứng đây nói chuyện với anh không sợ có nữ sinh bao vây tấn công em sao?”

“Không sợ nữa!”

Tôi tự hào nói.

“Tại sao?”

“Tôi nói với họ anh là họ hàng xa của tôi, hơn nữa tôi từng tỏ tình với anh rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối, hơn nữa…”

Nếu như tôi nói cho anh ta, tôi nói là anh ta thích con gái bạo lực, đanh đá anh ta sẽ giết tôi mất, tôi đoán rằng lát nữa thấy mình nằm phơi trên sân thượng cho xem.

“Nói với bọn họ em không phải là bà con xa với bọn anh, hơn nữa em cũng chưa từng tỏ tình với anh.”

Lời nói của anh ta khiến tôi kinh ngạc, tôi nhìn anh ta một cái, đôi mắt anh ta cũng không còn dịu dàng nữa mà lấp đầy bởi sự lạnh lùng, người này trở mặt nhanh như chong chóng vậy.

“Không được, nếu không thì tôi sẽ bị giết mất.”

“Thôi bỏ đi, anh đi trước đây.”

Thấy chưa đã nói rồi mà làm bạn với vua như làm bạn với hổ, có thể anh ta cảm thấy tôi bắt quàng làm họ với anh ta khiến anh ta cảm thấy xấu hổ, có đáng không, tôi còn chịu thiệt thòi nói tôi tỏ tình với anh mấy lần đó, thật là.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.