Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn trai của tôi

Phiên bản Dịch · 997 chữ

Tôi tức giận xông vào lớp, phát hiện bọn con trai trong lớp đều tràn đầy sự sùng bái đối với tôi, còn Trương Phương ngồi tại chỗ của cậu ấy vẫy tay với tôi, tôi liền đi đến bên cạnh Trương Phương.

“Tô Nhụy, cậu và Phong thiếu gia là bà con xa à?”

Trương Phương ngưỡng mộ hỏi tôi.

Tôi khẽ nói vào tai Trương Phương: “Không phải.”

“Hả!”

“Xuỵt, mình bất đắc dĩ mới phải nói dối.”

Tôi căng thẳng nói.

“Vậy để Phong thiếu gia biết được có khi nào anh ấy sẽ giết cậu không vậy?”

Trương Phương căng thẳng nói.

“Anh ấy biết rồi nhưng anh ấy không đánh mình, nhưng ánh mắt rất đáng sợ.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Trương Phương vui mừng nói:

“Đúng rồi, Tô Nhụy hai ngày nữa sẽ tổ chức cuộc thi hoa khôi của trường, cậu tham gia nhé!”

Hoa khôi của trường?

Chuyện này không phải là tôi ít khi gặp, tôi chỉ hy vọng kín tiếng, trầm lặng không ai biết thì tốt hơn, sau đó bình yên tốt nghiệp cấp ba:

“Không đi!”

Tôi nói thẳng.

“…”

Trương Phương nghe xong đôi mắt tràn đầy sự hối hận ngước nhìn tôi, sau đó nói một cách đáng thương:

“Nhưng mà, mình đã đăng kí cho cậu rồi”.

“Không phải chứ”.

“Ừ, bởi vì con gái ai cũng muốn làm hoa khôi mà, mình tưởng rằng cậu cũng vậy, xin lỗi, xin lỗi nhé.”

“Thôi được rồi, mình tham gia.”

“Thật chứ, tốt quá đi”

Nói xong Trương Phương ôm chặt lấy tôi.

Tốt, tốt rồi, có lẽ tôi lại không thể bình yên được rồi, ha ha, ha ha ha ông trời ông đừng dìm tôi như vậy chứ.

“Lí Mai vẫn chưa quay lại sao?”

Tôi hiếu kì hỏi Trương Phương.

“Vẫn chưa, từ lúc cậu kéo cậu ấy ra, vẫn chưa thấy cậu ấy quay lại.”

Ha ha ha, xem ra lại tác thành một việc tốt rồi, hy vọng cậu ấy và Vương Vũ có thể thành một đôi, cũng đúng lúc trong lòng tôi đang vui thì Lí Mai xông vào lớp, tôi nhìn thấy đôi mắt của Lí Mai đỏ hoe, còn phía sau cậu ấy là Vương Vũ, tôi hiểu rồi…

“Lí Mai cậu sao vậy?”

Tôi và Trương Phương quan tâm hỏi Lí Mai.

Lí Mai sau khi ngồi vào chỗ ngồi không ngừng khóc, còn Vương Vũ thì cứ ngước nhìn về phía chúng tôi.

“Mình bị từ chối rồi.”

Lí Mai nấc lên nói: “Mình vừa tỏ tình với Vương Vũ, cậu ấy nói cậu ấy thích cậu, liền từ chối mình”.

…Trường hợp này:

“Lí Mai, cậu đừng khóc nữa”

Nói xong tôi liền kéo Vương Vũ vẫn đang đứng trước cửa lớp ra ngoài.

“Vương Vũ, tại sao cậu lại từ chối Lí Mai?”

Tôi có chút tức giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Vương Vũ vì tôi mà bị thương, đột nhiên giọng của tôi dịu dàng hẳn đi.

“Bởi vì… mình thích cậu”

Sau khi Vương Vũ nói xong mặt rất là đỏ, đỏ giống như như quả cà chua chin vậy, bây giờ không phải là lúc tưởng tượng lung tung.

“Mình biết, nhưng mình không thích cậu, thực ra mình định sớm nói cho cậu biết rồi…”

Tôi vẫn chưa nói hết câu Vương Vũ đã hai tay nắm lấy tôi lắc mạnh.

“Tại sao?. Tại sao chứ”

Lời nói của cậu ấy rất kích động.

Ôi trời, có lẽ nếu tôi gầy hơn một tí thì mẹ kiếp bị cậu ta lắc bay mất:

“Cậu nghe mình nói”

Tôi hất đôi bàn tay của Vương Vũ đang lắc tôi ra:

“Mình rất cảm ơn cậu, cậu rất tốt với mình, rất dịu dàng, nhưng mình chỉ có thể xem cậu là bạn mà thôi, còn Lí Mai thì khác, cậu ấy thực sự thích cậu”.

“Cậu thích ai chưa?”

Ngất xỉu mất, cậu ấy căn bản không hiểu những gì tôi đang nói, làm sao đây,Vương Vũ thực sự là người tốt, bất luận là ngoại hình hay là tính cách đều rất tốt, nhưng tôi lại không thích Vương Vũ, hơn nữa cậu ta lại là người mà Lí Mai thích, làm sao đây?

Rốt cuộc tôi nên nói thế nào với cậu đây:

“Thực ra mình có bạn trai rồi”

Tôi lại nói dối.

Vương Vũ mở tròn hai con mắt hỏi tôi:

“Là ai?”.

Là ai?

Tôi làm sao biết được, cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai đây?

“Chính là tôi”.

…Ai vậy, ai chõ mồm vào đây vậy, tôi nhanh chóng ngoảnh đầu lại Vân Thạnh Duệ?

Ôi trời, lúc này cậu ta còn chen chân vào nữa.

“Vân thiếu gia?”

Vương Vũ ngạc nhiên nhìn Vân Thạnh Duệ.

Vân Thạnh Duệ nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào lòng anh ấy:

“Tôi chính là bạn trai của Tô Nhụy”

Nói xong Vân Thạnh Duệ liền nháy mắt với Vương Vũ một cái.

“… Tôi hiểu rồi, tôi vào lớp trước đây”

Vương Vũ nói xong bèn đau lòng rời đi.

Nhưng lúc này đổi ngược lại tôi là người đau lòng mới đúng, chuyện này chẳng ra đâu vào đâu cả!. Tôi biết cậu ấy giúp tôi giải nguy, nhưng tôi đoán rằng nếu Vương Vũ không giữ bí mật thì tôi cũng chết chắc, sau khi Vương Vũ vào lớp Vân Thạnh Duệ thả tay tôi ra.

“Xin lỗi”

“Không, không thực ra mình nên cảm ơn cậu mới đúng”

Ha, ha ha, cảm ơn, tôi vẫn không thể nổi nóng với cậu ấy, quả thực là cậu ấy đã giúp tôi.

“Không sao đâu, Vương Vũ chắc sẽ không nói cho ai biết đâu”

Ơ? Cậu ta có thể đọc được nội tâm của người khác?

Cậu ta có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng tôi?

“Ừ, mình biết rồi, cảm ơn cậu”

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.