Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hương thơm nhẹ

Phiên bản Dịch · 910 chữ

“Vương Vũ? Ở đây không có việc của cậu.”

Gấu lớn hét lên với Vương Vũ, tiếp tục kéo tôi ra ngoài.

“Buông tay Tô Nhụy ra ngay.”

Vương Vũ nắm chặt lấy cánh tay còn lại của tôi.

Tốt rồi, lúc này giống như đang kéo co vậy, tôi giống như sợi dây thừng bị hai người bọn họ kéo, tôi thực sự đau chết đi được!

Bọn họ không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc hay sao vậy?

“Cậu chán sống rồi đúng không?”

Gấu lớn nói xong liền thả tay tôi ra, kéo lấy cổ áo của Vương Vũ, to béo cũng có cái lợi, gấu lớn nhẹ nhàng xách Vương Vũ lên khỏi mặt đất.

Lúc này học sinh trong lớp đều chạy ra cửa xem, có người vỗ tay, có người huýt sáo, chỉ thiếu cầm một chiếc kẻng nữa là tôi có thể thu tiền được rồi, mẹ kiếp!

“Đừng đánh nhau!”

Thực ra tôi cũng định làm một phần tử hiếu chiến, nhưng không có cách nào, lúc này nếu như Vương Vũ đánh nhau với gấu lớn chắc chắn là Vương Vũ chỉ có bị thiệt mà thôi.

Cũng không biết có phải gấu lớn giả vờ hay không hay là như thế nào, tôi càng ngăn hắn ta thì hắn ta càng mạnh tay, nói rồi liền đấm một cú vào mặt Vương Vũ.

“Đừng đánh nữa!!!”

Giọng của tôi dường như nâng lên hẳn tám tông, tôi xông lên kéo lấy tay trái của gấu lớn, hắn liền một phát hất tôi ra, tiêu rồi!

Cú này mà ngã tôi khẳng định đầu chổng mông lên trời, ngay cả quần lót cũng bị nhìn thấy hết cho xem.

Nhưng sau khi tôi lùi ra sau mấy bước, tôi cảm giác có người kéo tôi từ phía sau lưng, mùi hương này, Phong Tịnh Trần?

Vẫn chưa kịp chờ tôi quay đầu lại, tôi đã cảm thấy anh ấy dùng một chiếc khăn tay bịt mặt tôi lại, mùi hương rất thơm, bây giờ tôi giống như kẻ ăn trộm bịt mặt vậy, tôi không hiểu tại sao anh ta lại có hành động như vậy, sau đó Phong Tịnh Trần đi về phía gấu lớn.

Sự xuất hiện của Phong Tịnh Trần lúc này, toàn bộ bọn con trai đều quay trở vào lớp, còn bọn con gái toàn bộ lại nhào ra. Gấu lớn cũng dừng tay, Phong Tịnh Trần nhảy lên đạp cho gấu lớn một quả, giẫm lên mặt hắn không thương tiếc, bây giờ tôi đã hiểu tác dụng của chiếc khăn tay trên mặt mình, bây giờ tôi lại nhìn thấy máu rồi.

“Phong thiếu gia, cầu xin cậu tha mạng.”

Gấu lớn nằm trên đất lập tức quỳ dậy.

Phong Tịnh Trần không thèm để ý tới hắn, một tay nắm lấy tóc của gấu lớn nhấc từ dưới đất nhấc lên.

Ôi trời! Thực ra gấu lớn và Phong Tịnh Trần cao gần bằng nhau đều 1m8, nhưng cơ thể gấu lớn lại to gấp đôi Phong Tịnh Trần, nhưng tôi lại cảm thấy Phong Tịnh Trần nhấc gấu lớn lên một cách dễ dàng, sau đó Phong Tịnh Trần nắm chặt đầu của gấu lớn đập vào tấm kính trong hành lang, toàn bộ tấm kính đột nhiên biến thành một màu đỏ, còn tấm vải trắng giống như cha chết trên đầu của gấu lớn cũng biến thành màu đỏ.

Nhưng tôi lại không cảm thấy ghê tởm, bởi vì chiếc khăn tay này thực sự rất thơm, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng hét của bọn con gái ở cửa lớp, âm thanh này phát ra không phải là vì sợ hãi, mà là hét lên vì sùng bái, tôi nghi ngờ có phải bọn họ nhìn thấy máu nên phấn chấn hay không?

Cái này giống như tôi trước đây, nhưng tôi không có mê trai như vậy, lúc này gấu lớn đã ngã quỵ xuống đất.

“Phong thiếu gia, xin tha mạng.”

Miệng của hắn ta không ngừng cầu xin.

“Tay nào của ngươi đẩy Tô Nhụy?”

Lúc này đôi mắt lạnh lùng của Phong Tịnh Trần đột nhiên hừng hực sát khí.

Nhưng khi Phong Tịnh Trần vừa dứt lời với gấu lớn, bọn con gái đứng trước cửa lớp lại nhìn tôi đầy sát khí.

“Phong thiếu gia, sau này tôi không dám nữa, xin cậu tha mạng cho tôi”.

“Tôi hỏi lại cậu một lần nữa là tay nào?”

Lời nói của Phong Tịnh Trần rất dứt khoát, không thừa câu nào.

“Tôi cũng không nhớ nữa, Phong thiếu gia.”

Phong Tịnh Trần không nói thêm nữa, bởi vì toàn bộ đàn em của Phong Tịnh Trần đã có mặt.

“Kéo hắn lên sân thượng.”

Phong Tịnh Trần vừa dứt lời thì đàn em của anh ta liền kéo gấu lớn đang nằm trên đất đi lên sân thượng giống như kéo một con lợn vậy, gấu lớn miệng không ngừng cầu xin, còn Phong Tịnh Trần cũng đi cùng bọn họ.

Lúc rời đi, tôi nhìn thấy Phong Tịnh Trần nhìn tôi một cái, ý nghĩa của cái nhìn này tôi thực sự không hiểu, tôi chỉ biết rằng anh ta đã giúp tôi, hơn nữa anh ấy còn tâm lí dùng chiếc khăn tay màu trắng của anh ấy bịt mặt cho tôi, bởi vì tôi sợ mùi máu tanh.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.