Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sứ giả chính nghĩa

Phiên bản Dịch · 1075 chữ

Sáng sớm tôi thức dậy từ rất sớm, quả thực mà nói tôi không tài nào ngủ được bởi vì tôi rất lo lắng, tôi sợ rằng Vương Vũ sẽ nói chuyện ngày hôm qua cho các bạn cùng lớp nghe.

Tôi đành miễn cưỡng đi lên lớp, hôm nay Phong Tịnh Trần không đến đón tôi, thực ra đây chính là hy vọng của tôi, tôi sợ rằng nhỡ lúc nào không vui lại vứt tôi nơi đồng không mông quạnh, vậy thì tôi nên kết bạn với Tarzan rồi như vậy chả có gì hay ho cả.

Tôi lo lắng bước vào lớp thì thấy các bạn trong lớp vẫn chào hỏi tôi như mọi ngày, lẽ nào Vương Vũ không tiết lộ chuyện hôm qua, tôi liếc nhìn chỗ ngồi của Vương Vũ, cậu ta vẫn chưa đến.

“Tô Nhụy không hay rồi”.

Lí Mai nói lớn, tôi nhìn thấy rất rõ biểu cảm của Lí Mai có chút căng thẳng.

Ôi trời!

Không phải chứ?

Lẽ nào các bạn đều biết hết rồi?

Tiêu rồi, bây giờ tôi nên chạy?

Hay là..?

Tôi đi về phía Lí Mai: “Sao vậy? Sao vậy?”

Tôi sốt ruột hỏi Lí Mai.

“Cậu còn nhớ ngày đầu tiên cậu đến trường có một cậu con trai tỏ tình với cậu không?”

Lí Mai thần sắc hoảng loạn nói với tôi.

“Nhớ chứ”

Chính là cái tên gấu lớn.

“Hắn ta đi học lại rồi!”

Ôi trời!

Thì ra là việc này!

Làm tôi hết hồn, tình trạng lúc này của tôi so với với lúc nãy căn bản không thể nói lên được việc gì cả!

Tôi hét lớn trong lòng sau đó nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì có gì mà không tốt chứ?”

“Cậu còn nhớ không? Hắn ta mới tỏ tình giữa chừng với cậu, vì vậy hắn ta sẽ lại tỏ tình với cậu đấy”.

“…”

Lại tỏ tình thì lại tiếp tục từ chối chứ sao, hắn ta đã mặt giày như vậy thì mình còn sợ cái gì chứ.

“Đúng rồi, Lí Mai vì sao hắn ta lại bị đánh vậy?”

Thực ra đây chính là điều tôi tò mò nhất, bởi vì trường học này thường xuyên xảy ra các vụ bạo lực, mà các cuộc chiến 80% đều có Phong Tịnh Trần, tôi nghi ngờ rằng anh ta chính là thần chiến tranh.

Lí Mai nhìn xung quanh một lượt liền nói nhỏ: “Cậu không biết sao? Hắn ta mới năm nhất mà rất ngạo mạn, vì vậy Phong thiếu gia nhìn thấy chướng mắt nên mới cho người đánh hắn.”

Ôi trời, chính vì lí do này sao?

Phong Tịnh Trần quả nhiên chẳng phải thứ tốt đẹp gì, người ta ngạo mạn bèn đánh người ta?

“Phong Tịnh, Phong thiếu gia nhìn không thuận mắt ai thì sẽ đánh người đó à?”.

“Tất nhiên là không phải rồi, anh ấy chỉ đánh những kẻ bắt nạt ức hiếp người khác thôi, cái người tỏ tình với cậu, mới năm nhất đã rất ngạo mạn, thường xuyên ức hiếp những người yếu hơn hắn, nên Phong thiếu gia mới đánh hắn, trường học này Phong thiếu gia là người được các nữ sinh yêu mến nhất, tuy rằng anh ấy luôn sử dụng bạo lực, nhưng mà những nữ sinh kia vẫn luôn sùng bái anh ấy bởi vì từ trước đến nay anh ấy chưa từng bắt nạt ai, thậm chí còn ra tay giúp những người bị ức hiếp, hơn nữa khi đánh nhau anh ấy rất là đẹp trai, chủ yếu là anh ấy rất đẹp trai lại còn có tiền nữa”.

Ôi trời!

Tôi cảm thấy nước bọt của Lí Mai dường như chảy vào trong tay tôi vậy, nhưng nói ra, được yêu mến nhất, là nhất đấy, nếu để nữ sinh khác biết được thì tôi là người đen đủi nhất rồi, nhưng không ngờ anh ta lại là sứ giả chính nghĩa?

Ha, thật thú vị.

Tôi vừa nói chuyện với Lí Mai vừa nhìn vào chỗ ngồi của Vương Vũ, không hiểu tại sao hôm nay Vương Vũ và Vân Thạnh Duệ đều không tới…

Tại sao tôi nhìn chỗ ngồi của Vương Vũ lại nhắc đến Vân Thạnh Duệ cơ chứ?

Xấu hổ quá đi.

“Tô Nhụy”

Tôi nghe thấy một giọng nói khiến người ta ghê tởm.

Tôi quay đầu lại nhìn, là tên gấu lớn, toàn bộ cơ thể hắn ta băng bó giống như xác ướp Ai Cập phiên bản hiện đại vậy: “Có việc gì?”

“Việc lần trước tôi đề cập với cậu, cậu suy nghĩ đến đâu rồi?”

“Tôi từ chối!”

Lời nói của tôi rất kiên định, bởi vì tôi cực kỳ phản cảm với cậu ta, tất nhiên là từ vẻ bề ngoài, bởi vì từ lần đầu gặp mặt tôi đã cảm thấy người này cực kì khiến người khác ghét, cộng thêm những lời Lí Mai nói với tôi, cậu ta thích bắt nạt những người yếu hơn mình.

Lí Mai kéo áo tôi một cái, dường như cậu ấy muốn nói đừng cứng rắn như vậy, nhưng mà không có cách nào cả, con người tôi đây rất là cứng rắn, hơn nữa thái độ lúc này đã là rất tốt lắm rồi, bởi vì dẫu sao thì tôi bây giờ phải giả vờ bộ dạng thiên thần ở cái trường học này, nếu như không giả vờ, có lẽ tôi không những từ chối cậu ta mà còn chửi cho cậu ta mấy câu nữa.

“Cậu dám từ chối lão tử tôi á?”

Tên gấu lớn trợn đôi mắt như hai cái bóng đèn của hắn chất vấn tôi.

Lão Tử?

Tôn Tử?

Cút mẹ mày đi!

Còn xưng “Lão Tử” với cô nương ta?

“Cái miệng ăn nói cho sạch sẽ chút”.

“Tôi nói cho cậu, ở trường này những người mà tôi nhìn trúng chưa có ai giám từ chối tôi”

Gấu lớn tự tin nói.

Vậy thì ngươi đích thị bốc phét rồi, không ai dám từ chối ngươi, cô nương ta từ chối ngươi là được chứ gì?

“Cậu muốn như thế nào?”.

“Không muốn như thế nào cả.”

Nói rồi gấu lớn bèn lấy hết sức nắm lấy cánh tay của tôi kéo tôi ra ngoài.

“Dừng tay.”

Lúc này người xuất hiện trước cửa lớp là Vương Vũ.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.