Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm bạn với vua như làm bạn với hổ

Phiên bản Dịch · 1223 chữ

Bước ra khỏi cửa hàng, Vương Vũ liền hỏi tôi: “Tô Nhụy, nhà cậu ở đâu?”

Nhà tôi ở đâu?

Nhà tôi ở giữa núi, nhân viên phục vụ sống ở giữa núi rất vui đúng không nào?

Tôi ấp úng một hồi lâu rồi nói: “Giữa… núi…”.

Thần thái của tôi rõ ràng có chút không tự nhiên.

Sau khi tôi nói xong, tôi lén nhìn biểu cảm của Vương Vũ, quả nhiên khuôn mặt cậu ta hết sức kinh ngạc: “Cậu…”

“À! Là thế này, mình từng nói mình có một người họ hàng xa sống ở Mỹ đúng không? Biệt thự của ông ấy ở giữa núi, vì vậy họ bảo tôi trông nhà giúp họ, ha ha, ha ha”

Tôi cười một cách bất đắc dĩ, nói dối nhanh như chớp đúng không nào?

Tất cả đều tại ba người đương gia kia, thật khó xử quá đi, vì các người mà tôi đã nói dối không biết bao nhiêu lần rồi.

“Ồ, mình đi lấy xe”

“Không cần đâu, chúng ta ngồi xe buýt đi, nói xong tôi liền đi về phái trạm xe buýt, Vương Vũ ngơ ngác đi theo tôi.

Bước lên xe buýt, Vương Vũ căn bản không biết nên đưa tiền như thế nào, hơn nữa trong ví lại toàn là tiền mệnh giá lớn và thẻ ngân hàng, thậm chí Vương Vũ còn đưa thẻ ngân hàng cho tài xế, lúc ấy tất cả người ngồi trên xe đều ngạc nhiên nhìn Vương Vũ, tôi suýt nữa chết cười đi được, sau khi giúp Vương Vũ trả tiền xe, liền cùng cậu ta ngồi ở hàng ghế đôi, không hiểu tại sao Vương Vũ cứ ngồi nép vào phía tôi, có phải cậu ta sợ đi xe buýt chăng?

Nhưng mà tôi cũng không nghĩ nhiều.

Những thiếu gia nhà giàu này cũng thú vị phết đấy chứ, thực ra tôi rất muốn nhìn dáng vẻ của Phong Tịnh Trần khi đi xe buýt, ha ha, xem khuôn mặt lạnh lùng của anh ta đột nhiên trở nên xấu hổ, thật là càng nghĩ càng sướng.

“Xin lỗi nhé Tô Nhụy, còn phải để cậu trả tiền xe giúp mình.”

Khuôn mặt đỏ của Vương Vũ thật dễ thương, cậu con trai này tại sao lại hay đỏ mặt như vậy chứ, nếu như Phong Tịnh Trần đỏ mặt thì sẽ như thế nào nhỉ?

Trời! Mình đang nghĩ cái gì vậy nhỉ?

“Ha ha, không có gì”

Rất nhanh tôi chia tay Vương Vũ ở gần chỗ căn biệt thự tôi ở, lúc tôi về đến cổng biệt thự, nhìn thấy Phong Tịnh Trần, không phải anh ta cứ đứng đợi tôi đấy chứ?

Chắc không thể nào!

“Em về rồi à”

Phong Tịnh Trần đứng dựa trước cổng, sau khi đứng thẳng người, liền đi về phía tôi.

“Ừm,”

Thực ra tôi vẫn còn rất bực, bởi vì anh ta quả thực rất quá đáng, không ngờ lại vứt tôi ở một nơi không người như vậy.

Phong Tịnh Trần sau khi tiến lại gần tôi xong, anh ta không nói một lời nào liền bế tôi lên giống như bắt một con gà con vậy, đột nhiên tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường.

“Này, anh làm cái gì vậy?’

Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta, lẽ nào anh ta muốn ném chết tôi, tôi lo lắng.

Anh ta không nói nửa lời, chỉ đặt tôi xuống chiếc ghế dài trước cổng biệt thự, sau đó anh ta cúi người xuống, tháo giày của tôi ra, tôi biết anh ta muốn làm gì rồi, anh ta nhìn ra chân của tôi bị thương, nhưng khi đôi tay mảnh mai của anh ta động vào chân tôi tôi cảm thấy rất là lạnh, rất là lạnh, xuân tháng ba, tuy rằng ban ngày trời đã bớt lạnh, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ anh ta đứng trước cổng đợi tôi rất lâu rồi, nhưng mà… tôi không thể tha thứ cho anh ta, ai bảo anh ta vứt tôi giữa đường làm gì, nhưng trong lòng tôi lại thấy có chút ngọt ngào, trời ạ! Tôi là kẻ cuồng chịu ngược đãi hay sao?

Tôi…

“Bởi vì đi làm nên mới bị thương đúng không?”

Anh ta dùng đôi mắt lạnh lùng đăm đăm nhìn tôi.

Trời?

Đi làm bị thương?

Cái đầu nhà anh ấy, anh tốt thật hoàn toàn chối bỏ trách nhiệm, rõ ràng anh vứt tôi xuống xe nên chân tôi mới bị phồng rộp lên như vậy, thật là, nhưng chúng ta làm sao giám trút giận như vậy với ông này cơ chứ!. Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, đúng lúc đang định nói với anh ta…

“Tô Nhụy, túi của cậu”

Là Vương Vũ, Vương Vũ đứng cách xa tôi khoảng 10m, ngạc nhiên nhìn tôi, nói đúng ra là nhìn Phong Tịnh Trần, Phong Tịnh Trần vốn dĩ đang ngồi xuống liền nhanh chóng đứng dậy đi về phái Vương Vũ.

“Phong thiếu gia, sao anh lại ở đây?”

Vương Vũ kinh ngạc hỏi Phong Tịnh Trần đang tiến về phía anh ta.

Không hay rồi! Không hay rồi!

Thực ra tôi rất muốn chạy lại đó, nhưng mà một chiếc giày của tôi đang nằm trong tay Phong Tịnh Trần, thật buồn quá đi, bây giờ có thể liên tưởng tới cảnh toàn bộ nữ sinh của trường công kích tôi, tôi có thể liên tưởng tới cảnh tôi bị đánh trở thành đầu heo, tôi là một đứa trẻ đáng thương quá đi!.

Phong Tịnh Trần căn bản không thèm để ý đến lời của Vương Vũ, một phát lấy lại chiếc túi từ trên tay Vương Vũ, sau đó quay đầu đi lại về phía tôi, tôi để ý thấy đôi mắt lạnh lùng của Phong Tịnh Trần lúc này dường như lại càng lạnh lùng hơn.

Vương Vũ lúng túng nhìn bóng dáng của Phong Tịnh Trần, lại nhìn tôi một cái lúng túng nói: “Tô Nhụy, cái đó, mình đi trước đây”.

“Đợi đã…”

Tôi muốn giải thích, giải thích đã!

Nhưng bây giờ trong đầu tôi đang loạn cả lên, nói dối cũng nói không nên lời: “Cái đó, không sao đâu, ha ha, gặp cậu ở trường vào ngày mai”

Tôi lúng túng nói xong với Vương Vũ, cậu ấy liền rời đi, cậu ấy chắc không hiểu nhầm gì đấy chứ?

Tôi và Phong Tịnh Trần thực sự không có gì hết.

Phong Tịnh Trần không nói bất kì một lời nào, nhưng anh ta hành động rồi, anh ta ném giày và túi cho tôi rồi rời đi, nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa, các đồng chí hiểu rồi chứ?

Cái này gọi là làm bạn với vua như làm bạn với hổ, hơn nữa đây còn là con hổ già nữa!

Lại còn tính cách thất thường thật là!

Lúc nãy tôi còn cảm thấy anh ta có chút dịu dàng, bây giờ lại tính cách này đây, cái thứ gì không biết, mẹ kiếp, tôi đi giày vào khập khiễng bước vào nhà, làm tôi tức đến nỗi vừa bước vào phòng ngủ đã vứt luôn giày trèo hẳn lên giường…

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.