Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi sắp bị lộ rồi!

Phiên bản Dịch · 938 chữ

Một ngày trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã tan học rồi, tôi cảm thấy bụng tôi lại đói rồi, ngày nào cũng nôn nhiều hơn là ăn, mẹ kiếp cái trường học bạo lực này. Sau khi tan học, tôi chia tay Trương Phương và Lí Mai rồi đi tới chỗ tôi xuống xe lúc sáng, quả nhiên chiếc xe hơi của Phong Tịnh Trần đang dừng ở đó.

Tôi nhìn xung quanh một lượt rồi lao nhanh vào xe của Phong Tịnh Trần, tại sao tôi lại có cảm giác giống như đang yêu trộm vậy nhỉ, vãi.

“Chỗ em làm thêm ở đâu?”

Phong Tịnh Trần vừa hỏi vừa khởi động xe.

“Cửa hàng ăn nhanh Vương Thị”

Tôi vừa dứt lời Phong Tịnh Trần liền lập tức giẫm phanh lại, nếu như không có dây an toàn thì có lẽ tôi đã bị văng ra ngoài cửa kính phía trước xe rồi, anh ta hẳn có vấn đề.

“Sao em lại làm thêm ở đó?”

Ánh mắt lạnh lùng của Phong Tịnh Trần đột nhiên tràn đầy cảm giác ghen tuông, tôi cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có thể nhìn thấy sự ghen tuông trong đôi mắt của anh ấy.

“Sao vậy?”

“Đó là tập đoàn của bố bạn cùng lớp em đúng không?”

“Đúng, vậy thì sao chứ?”

“Đừng đi!”

Cái giọng trầm vốn dĩ của Phong Tịnh Trần đột nhiên tăng lên mấy tông.

“Tôi không đi thì tôi ăn bằng cái gì đây?”

Ở đó đãi ngộ cực tốt, hơn nữa tiền lương còn trả theo ngày”

“Em biết nấu ăn không?”

“Tất nhiên”

“Đến nhà anh nấu cơm cho anh, anh cũng sẽ trả lương cho em hàng ngày”

Phong Tịnh Trần vẫn chưa đợi tôi gật đầu đồng ý đã cho xe lăn bánh rồi.

Ôi trời, làm sao tôi có thể đến nhà anh nấu cơm cho anh được cơ chứ?

Như thế chẳng khác gì làm bảo mẫu cho anh hay sao?

Hơn nữa nhà anh lại là ổ sói, lỡ như ngày nào đó lại cưỡng hôn tôi, tôi ăn không tiêu: “Tôi từ chối”.

Tôi vừa dứt lời anh ta lại lập tức giẫm phanh lại, ôi trời tôi cảm giác giống như anh ta đang chơi trò vậy, tôi cảm thấy ngồi xe của anh ta sớm muộn cũng có ngày chết vì bệnh tim cho xem.

“Xuống xe”

Phong Tịnh Trần nói với tôi bằng cái giọng lạnh lùng của anh ta.

Tôi cũng không hỏi thêm, liền ngoan ngoan bước xuống xe, tôi vẫn còn chưa phản ứng kịp thì anh ta đã lái xe đi mất, thấy chưa, mọi người nhìn thấy chưa?

Cái này gọi là gì mọi người biết không?

Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, anh ta không vui liền đuổi tôi xuống xe, tôi cũng không hiểu vì sao lại không vui, tôi không đến nhà anh ta nấu ăn cho anh ta thì đã làm sao chứ?

Tôi cũng có tự do của tôi chứ, không nghe lời anh ta anh ta liền đuổi tôi xuống xe?

Người gì mà kì quặc.

Chỗ anh ta bảo tôi xuống xe xung quanh chả có chiếc xe nào, tôi bất đắc dĩ phải đi bộ một đoạn đường dài mới tìm thấy xe buýt, đi ngược lại mấy chuyến mới đến cửa hàng ăn nhanh.

“Sao cậu đến muộn vậy?”

Vương Vũ dịu dàng hỏi tôi.

“ Ừ, mình bị tắc đường nên mới đến muộn”

Tôi lại nói dối.

“Ha ha, cậu nhanh đi thay quần áo đi”

“Ừ”. Tôi khập khiễng bước vào phòng thay đồ, nếu hỏi vì sao tôi lại đi khập khiễng?

Tôi đi bộ ít nhất cũng mấy nghìn mét, chân bị dép chà xát phồng rộp cả lên rồi.

Lúc tôi vừa thay đồ xong bước ra ngoài, tôi nhìn thấy Vương Vũ đứng trước cửa phòng thay đồ chờ tôi: “Tô Nhụy, chân của cậu bị làm sao vậy?”

“À, không sao.”

“Ngồi xuống.”

Nói xong Vương Vũ liền dìu tôi vào phòng nghỉ của cửa hàng, cậu ấy cởi giày của tôi ra.

“Vương Vũ…”

Ôi trời, tiểu tử này thường ngày nhìn thấy tôi đã đỏ mặt, giờ cởi giày cho tôi thì không xấu hổ nữa, nhưng mà tôi thấy xấu hổ đấy.

“Chân của cậu bị rộp lên rồi, mình đi lấy ít băng dán cá nhân cho cậu rồi cậu về nhà đi nhé.”

Vương Vũ nói xong bèn đứng dậy, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Vương Vũ đỏ ửng cả lên.

“Không sao, không cần đâu, việc nhỏ này không có gì to tát cả”

Nói xong tôi liền đi giày vào.

“Không, cậu mau về nhà nghỉ đi, tiền lương vẫn sẽ phát cho cậu”

Vương Vũ dịu dàng nói với tôi.

“Thôi được rồi, mình sẽ về nhà nhưng tiền lương thì không cần phát cho mình đâu”

Nói xong tôi liền đứng dậy, xong rồi tôi lại muốn khóc quá đi, tiền sinh hoạt hôm nay.

“Mình đưa cậu về”

Vương Vũ nói xong liền cởi chiếc tạp dề trên người ra.

“Không cần đâu, không cần đâu, được không, nếu như để cậu biết được một người sống trong biệt thự lại đi làm nhân viên phục vụ, thì người ta sẽ cười thối mũi tôi cho mà xem, hơn nữa sống xung quanh tôi toàn là những phần tử nguy hiểm.

“Không sao đâu”

Nói xong Vương Vũ liền kéo tôi ra khỏi cửa hàng.

Xong rồi, tôi sắp bị lộ rồi.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.