Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi sẽ bộc phát

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

Tôi cúi đầu buồn rười rượi đi vào lớp, sau khi đặt cặp sách lên bàn, Vân Thạnh Duệ liền hỏi tôi:

“Sao hôm nay đến sớm vậy?”

“Ừm, có lái xe.”

Ôi trời câu này mà để Phong Tịnh Trần nghe được anh ấy sẽ giết tôi cho xem, xem anh ấy như lái xe?

“Không, sai rồi, là Phong Tịnh Trần đưa mình đến”.

Vân Thạnh Duệ nghe xong, vốn dĩ trong đôi mắt ưu tư ấy đột nhiên có chút thất vọng, cậu ấy không thèm để ý đến tôi, chỉ lặng lặng nằm dài trên bàn ngủ như người chết vậy.

Thực ra tôi rất hiếu kì với Vân Thạnh Duệ, trong nhà chỉ có một chiếc giường, hơn nữa ngày nào cũng ngủ, anh ta là thần ngủ hay là sao vậy?

Nhưng nói đi thì phải nói lại cơ thể của Vân Thạnh Duệ thật khiến người khác không khỏi đau lòng.

“Hôm qua mệt không?”

Vương Vũ đến bên cạnh đỏ mặt xấu hổ hỏi tôi.

Tôi không hiểu, mỗi lần Vương Vũ gặp tôi là lại đỏ mặt, tôi cảm nhận được là cậu ấy thích tôi, nhưng tôi không thích cậu ấy, hơn nữa người ta cũng không nói với tôi, tôi cũng không thể trực tiếp từ chối người ta, khó xử quá đi:

“Cũng tạm ổn.”

Tôi cười ngượng nghịu.

“Ha ha, vậy thì tốt, hôm nay mình đưa cậu tới chỗ làm nhé, hơn nữa mình cũng nói với bố mẹ rồi, mình sẽ đi làm ở đó.”

Vương Vũ mỉm cười nói với tôi.

Đừng, đừng chứ, hai chúng ta cùng đi?

Vậy Phong Tịnh Trần thì phải làm sao chứ, tôi cũng không thể nói cho cậu biết là tôi quen Phong Tịnh Trần được, ai ya, khó xử quá đi.

“Chuyện đó, Vương Vũ, hôm nay e rằng không được, bởi vì tôi có một người chị của con trai của dì của anh trai của em họ họ hàng xa với tớ đến đón mình, vì vậy…“

Ngớ người chưa?

Tôi nói dối được đấy chứ, bị tôi vờn cho phát điên chưa?

Lúc này trong đầu Vương Vũ toàn là dấu hỏi nhìn tôi:

“Ồ, ồ, mình biết rồi, vậy gặp lại cậu ở cửa hàng nhé.”

“Ừm.”

Tôi mỉm cười với Vương Vũ, nhìn dáng vẻ trong đầu toàn dấu hỏi của Vương Vũ, tôi không nhịn được cười.

“Cậu còn có họ hàng xa vậy sao?”

Vân Thạnh Duệ nằm trên bàn mặt hướng về phía tôi nhỏ nhẹ hỏi.

“Rốt cuộc là cậu có ngủ không vậy.”

Tôi toát mồ hôi, lúng túng cười với Vân Thạnh Duệ một cái.

“Tan học, Trần sẽ đón cậu đúng không?”

Ánh mắt ưu tư của Vân Thạnh Duệ giống như nhìn thấu trái tim tôi vậy hỏi tôi.

“Ừm.”

Lúc này tôi thật ngại quá đi.

“Không phải là cậu sợ Trần hay sao?”

Vân Thạnh Duệ vẫn nhỏ nhẹ hỏi tôi, quả thực, tôi bắt đầu, không đơn giản là sợ, mà là tôi ghét anh ta, nhưng từ tối hôm qua, tôi cảm thấy anh ấy không đến nỗi đáng sợ như vậy, ngược lại còn sùng bái anh ta.

“Đúng vậy, chính vì sợ nên anh ấy nói muốn đến đón mình, mình mới không dám chống lại mệnh lệnh của anh ấy.”

Bây giờ tôi thực sự phục mình quá đi, nói dối không chút do dự, bố mẹ mọi người nhớ vỗ về đại ca lôi công nhé, những lời con nói đều là những lời nói dối có thiện chí.

“Ồ thì ra là vậy.”

Vân Thạnh Duệ hình như rất hài lòng với những lời nói dối của tôi, ha ha, mình nói dối quả không sai.

Từng tiết học trôi đi, bụng tôi bắt đầu đánh trống rồi, bởi vì sáng nay tôi chưa có miếng gì vào bụng, vì vậy tôi nhanh chóng kéo Trương Phương và Lí Mai đến nhà ăn trong trường.

Tôi chưa từng giới thiệu với mọi người về nhà ăn trong trường, đây là lần đầu tiên, nói thế này nhé, nhà ăn của trường học quý tộc này không cần tiền bởi vì tiền đã được tính vào trong tiền phí hỗ trợ, còn nhà ăn giống như nhà hàng vậy, muốn ăn gì thì ăn vì vậy rất là sảng khoái.

“Thật tối quá, đói chết đi được.”

Tôi ăn như hổ báo.

Còn Trương Phương và Lí Mai nhìn tôi một cách ngơ ngác.

“Cậu ăn chậm một chút, cẩn thận khỏi nghẹn đấy.”

Trương Phương ngồi bên nói với tôi.

“Mình rất đói.”

Miệng tôi đầy thức ăn lí nhí nói.

Lúc này tôi nhìn thấy có mấy người con trai đi đến trước bàn ăn của tôi, mấy người con trai này không phải là học sinh của lớp chúng tôi, lúc này bọn họ đứng trước bàn ăn của tôi:

“Anh thích em, anh ra lệnh cho em hẹn hò với anh.”

“Phụt!”

Ôi trời ăn cơm không bị mắc nghẹn mà bị mấy tên ngốc này làm cho giật mình, toàn bộ thức ăn trong miệng tôi đều phun ra ngoài, mẹ kiếp đây mà là tỏ tình sao, lại còn mệnh lệnh nữa chứ?

Cậu ta nghĩ rằng cậu ta là ai cơ chứ?

“Tô Nhụy, bọn họ không dễ dây vào đâu, là năm ba đấy.”

Trương Phương khẽ nói vào tai tôi.

Ôi trời đều không dễ dây vào đúng không?

Còn tôi thì dễ bị bắt nạt chứ gì?

Tôi ghét nhất là trong lúc tôi đói lại có người đến làm phiền tôi, nhưng người ở đây đông quá, tôi lại không muốn để lộ bộ mặt thật của mình:

“Xin lỗi, đàn anh khóa trên, tôi không thể hẹn hò với anh được.”

Tôi giả cười từ chối lời tỏ tình của anh khóa trên, tôi cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ đau lòng mà rời đi, nhưng…

“Đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạ!”

Mẹ kiếp, từ chối anh ta, anh ta lại nói tôi như vậy?

Tôi thực sự không nhịn nổi nữa rồi, tôi sẽ bộc phát đấy.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.