Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở lòng

Phiên bản Dịch · 896 chữ

Tôi và Phong Tịnh Trần nói chuyện không lâu, anh ấy liền rời đi, nhưng ánh mắt tràn đầy ý đồ chinh phục thế giới của anh ấy khiến tôi khó mà quên được, người đàn ông này nhất định sẽ là bá vương, hơn nữa tôi cảm thấy, sớm muộn gì cũng có ngày thế giới sẽ bị chinh phục trong tay anh ta, tôi cảm thấy người con trai này cách tôi thật xa, thật xa, tôi lại bất giác nhìn về phía căn biệt thự của Phong Tịnh Trần qua khe hở rèm cửa của phòng ngủ…

Sáng sớm, tôi vẫn thức dậy lúc 7 giờ chuẩn bị đi học, nhưng khi tôi ra khỏi cổng căn biệt thự, tôi có chút choáng váng, bởi vì Phong Tịnh Trần ngồi trong chiếc xe hơi, chờ trước cổng nhà tôi.

“Lên xe, Phong Tịnh Trần ngồi trong xe ngó đầu ra nói với tôi.”

Ôi trời tôi cảm giác tôi sắp chết rồi, lần đầu tiên ngồi xe Vân Thạnh Duệ, cậu ta 16 tuổi, lần thứ hai ngồi xe Bạch Dị Thanh, anh ấy 17 tuổi, lần này…

Tôi biết mọi người lái xe lợi hại, cảnh sát không để ý đến mọi người, nhưng đừng để liên lụy đến tôi chứ.

“Không, không cần đâu, tôi muốn một mình đi đến trường.”

Tôi khéo léo từ chối ý tốt của anh ấy, đồng thời giả cười dịu dàng với anh ấy.

“Lên xe!”

Lần này giọng của Phong Tịnh Trần rõ ràng có chút ra lệnh, tôi không từ chối anh ấy, bởi vì tôi đâu dám, tôi ngoan ngoãn chui vào trong xe:

“Lần sau, đừng sử dụng nụ cười giả tạo kia với anh.”

Phong Tịnh Trần nói xong liền lái xe đi.

Năng lực quan sát của anh ấy thật là tốt bởi vì nụ cười giả tạo của tôi chưa bao giờ bị bóc mẽ, anh ấy chính là người đầu tiên (tác giả: chẳng qua là người khác không muốn vạch trần cô thôi), thật không phải, tôi không nói khoác, tôi chỉ cười giả, (cô không nói khoác sao). Đi chết đi, bố mẹ tôi tối nay đến tìm cô (tôi sai rồi).

“Này Phong Tịnh Trần, sau này anh không cần phải đến đón tôi đi học đâu.”

Tôi biết, tôi biết câu nói này của tôi có chút mặt dày, có lẽ anh ấy sẽ nói không phải là cố ý đến đón tôi đi học mà chỉ là đi ngang qua thôi.

“Tại sao chứ?”

Anh ấy không phủ quyết suy nghĩ của tôi, làm tôi rất ngạc nhiên.

“Tôi không muốn người trong trường biết chúng ta quen nhau.”

Quả thực nếu để mọi người trong trường biết chúng ta quen nhau, tôi sợ bọn con gái mê trai kia sẽ bóp chết tôi cho xem.

Sau khi tôi nói xong, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của Phong Tịnh Trần có chút thất vọng, tôi cho rằng đây chẳng qua là tôi hoa mắt hoặc là cảm giác sai mà thôi.

“Sau này, đi học, tan học, anh đều đến đón em.”

Anh ta căn bản không thèm để ý đến những lời vừa nãy của tôi sao?

“Ở trường học có rất nhiều người muốn làm quen với anh, tại sao em lại ngược lại với bọn họ chứ?”

Phong Tịnh Trần chau mày nói.

“Đại ca, anh không biết đấy thôi, lúc Bạch Dị Thanh dẫn tôi tới lớp, bọn con gái kia đều trợn mắt lên nhìn tôi, sau đó tôi chọn bừa một chỗ ngồi bọn con gái kia cũng trợn mắt nhìn tôi, sau này tôi mới biết là Vân Thạnh Duệ ngồi ở vị trí bên cạnh tôi, nếu như để bọn họ biết được tôi quen anh, tôi đoán rằng tôi sẽ chết chỏng vó cho mà xem, bây giờ tôi khó khăn lắm mới chơi thân được với họ, hơn nữa tôi cũng nói với bọn họ là tôi không quen ai trong số ba người các anh.’

Tôi nhìn Phong Tịnh Trần với vẻ mặt đáng thương.

“Ha, ha, ha, ha thì ra là như vậy.”

Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy Phong Tịnh Trần cười, không giống với nụ cười hôm qua, hôm qua chỉ là cười mỉm, còn hôm nay quả là cười như được mùa, nhưng tôi không hiểu, tại sao anh ấy lại cười?

“Được rồi, anh biết phải làm thế nào rồi.”

Phong Tịnh Trần nói xong liền để tôi xuống xe ở một chỗ cách trường không xa khoảng tầm 50m:

“Như vậy được chưa, tan học em đứng đây đợi anh.”

“Tan học tôi còn phải đi làm nữa.”

“Anh đưa em đi.”

Phong Tịnh Trần nói xong liền lái xe đi.

Thật là không tệ chút nào, vừa đuổi được một lái xe mẹ kiếp lại có một lái xe khác, nếu sớm biết như vậy thì lấy lái xe cũ còn hơn, bây giờ anh ta vui mừng, tôi không thèm quan tâm, nhưng mà cái này gọi là làm bạn với vua như làm bạn với cọp vậy, không biết chừng ngày đó anh ta không thoải mái ngay cả tôi và xe cũng cho thanh lí nốt cũng nên, nghĩ đến đây thôi tại lại muốn khóc òa lên.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.