Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi bị bắt cóc rồi

Phiên bản Dịch · 1125 chữ

Sau khi về đến nhà, tôi không còn chút sức lực nào liền nằm xoài trên giường, tôi nghĩ nếu không phải vì lúc nãy kẻ háo sắc kia bị thương, hôm nay tôi sẽ không may mắn như vậy đâu!

Tuy rằng bị cướp đi nụ hôn đầu đời, nhưng tôi vẫn giữ được trinh tiết của bản thân cũng xem như là trong cái rủi có cái may rồi, tôi nhìn lên trần nhà, tất cả mọi thứ trong nhà, tất cả đều không có gì thay đổi, cái thay đổi đó là một gia đình ba người hạnh phúc, giờ đây chỉ còn mỗi mình tôi lẻ loi cô độc, mà tất cả những sự việc này đều do tôi mà ra.

Tôi đứng dậy bước tới trước linh vị của bố mẹ, kể cho bố mẹ nghe chuyện hôm nay tôi gặp tên háo sắc, trong một năm nay, hầu như tôi đều kể cho họ nghe những sự việc xảy ra hàng ngày, bởi vì tôi trước đây rất ít khi nói chuyện với họ, bây giờ tôi lại dùng cách này để giải tỏa tâm sự trong lòng với bố mẹ, đây phải chăng là sự trừng phạt của ông trời dành cho tôi.

“Bố, mẹ con đi làm đây ạ, tôi mỉm cười bước ra khỏi cửa, tôi phải sống cho thật tốt để không phụ sự kỳ vọng của bố mẹ dành cho tôi.”

Sáng sớm, tôi bước đi trên con đường nhỏ, hít thở một bầu không khí trong lành, từng giọt sương long lanh còn đọng trên những ngọn cỏ xanh mơn mởn, lấp lánh thực sự rất đẹp.

Từ lúc sáng thức dậy, mắt phải của tôi cứ giật liên hồi, tôi cảm giác hôm nay sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.

“Chào buổi sáng Tô Nhụy!”

“Vâng, chào buổi sáng bác chủ tiệm.”

Trong cửa hàng này, hình tượng của tôi vẫn là một cô bé ngoan ngoãn, cho dù là bác chủ tiệm hay là đồng nghiệp đều rất thích tôi, tất nhiên hình tượng của tôi trước mặt bọn họ chỉ là giả vờ mà thôi.

“Chào mừng quý khách!”

Tôi mỉm cười chào hỏi từng vị khách bước vào siêu thị, hơn nữa còn cúi người một cách lễ phép, khi vừa ngoảnh đầu lên, tôi nhìn thấy trước mắt là bốn, năm người mặc vét đeo kính đen, cái này là đang chuẩn bị đóng phim sao?

Hay là có chuyện gì sao?

Cái thị trấn nhỏ tôi ở và cái siêu thị mini này làm sao có những người ăn mặc sang trọng như vậy đi vào cơ chứ, tất cả quá kì lạ, mắt tôi cứ giật liên hồi.

Mấy người đeo kính đen kia cứ nhìn tôi chằm chằm, mẹ kiếp không biết họ đang nhìn cái quái gì nữa, tuy rằng tôi cũng có thể được coi là một mỹ nữ, nhưng cũng không đến nỗi họ cứ nhìn chằm chằm như vậy chứ?

“Em tên là Tô Nhụy đúng không?”

Một trong số những người đeo kính đen hỏi tôi làm tôi có dự cảm chẳng lành.

“Đúng vậy.”

Tôi giả vờ cười như trước đáp.

“Dẫn cô ấy đi.”

Nói xong, hai người trong số bọn họ bền nhấc bổng tôi lên.

Ôi trời, tôi đâu có làm chuyện gì sai trái lén lút?

Hơn nữa, một năm trước tôi đã không còn là một đứa con gái chơi bời lêu lổng nữa! vì sao lại bắt tôi cơ chứ!, ôi trời ơi:

“Mấy người có phải bắt nhầm người không?”

Tôi có chút sợ hãi hỏi

Mấy người đàn ông kia không thèm để ý đến tôi, họ ném tôi vào trong một chiếc xe bốn bánh.

“Tô Nhụy, chủ tiệm vừa đuổi theo vừa hét lớn”.

“Chủ tiệm, cứ cháu với!”

Tôi cầu cứu chủ tiệm, tôi nhìn thấy một người đàn ông đeo kính đen hình như đang đưa một ít tiền cho chủ tiệm, chủ tiệm liền quay vào trong siêu thị.

“Chủ tiệm à, bình thường tôi kính trọng ông giống như bố của tôi vậy, không ngờ chỉ vì chút tiền mà ông nỡ bán tôi như vậy? Ông có còn là con người hay không!”

Thời đại này có còn người tốt nữa hay không vậy?

Vì sao mệnh của tôi lại khổ như vậy cơ chứ, tối hôm qua suýt chút nữa bị cưỡng hiếp, hôm nay lại gặp việc này, trước đây tuy rằng tôi không phải là đứa con gái tốt, nhưng tôi cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ai, lẽ nào là sự báo ứng trước đây tôi đã cướp một chiếc kẹo mút của một đứa trẻ hay sao?

Không phải chứ, sau này tôi sẽ cho đứa trẻ đó một đồng tiền, tôi bắt đầu nghĩ vớ vẩn.

“Này mấy tên chó chết các người mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Tôi cũng không cần phải ngụy trang hình tượng gì nữa, coi như tôi đã hiểu không thể nói đạo lí với mấy kẻ này được.

“Tô Nhụy, năm nay 16 tuổi, một năm trước bố mẹ qua đời, bởi vì bố mẹ bỏ nhà ra đi nên không có bất kì người thân nào nhận nuôi cô cả, sau đó năm 15 tuổi đành nghỉ học đi làm, này cô xin hỏi cô có tiền mua điện thoại hay không?”

Người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu bên cạnh vị trí lái chính hỏi tôi.

Ôi trời, những người này là ai vậy, điều tra tôi cặn kẽ như vậy, lẽ nào vẻ ngoài mỹ lệ của tôi bị những người tìm kiếm minh tinh nhìn trúng rồi sao?

Bọn họ đón tôi đi làm diễn viên, xem ra tôi sắp trở thành Marilyn Monroe thứ hai rồi, điều này đơn thuần chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi, một thị trận nhỏ như vậy làm sao có người săn lùng minh tinh nhìn trúng tôi cơ chứ?

“Tôi nói cho các người biết, nếu như các người đã biết rõ như vậy thì có lẽ cũng biết tôi không có tiền vì vậy cho dù các người có bắt cóc tôi đi chăng nữa cũng không có lợi lộc gì, có hiểu không? Nếu hiểu rồi thì nhanh chóng để tôi xuống xe, tôi cũng không cần các người đưa tôi về nhà”

Tôi hét lớn trong xe.

“Cô gái, cô bắt buộc phải yên lặng.”

Bọn họ vừa nói dứt câu tôi liền cảm thấy bản thân mình giống như bị cái gì đó giật cho một cái tự nhiên mất đi tri giác.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.