Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi gặp phải lưu manh rồi!

Phiên bản Dịch · 1549 chữ

“Tô Nhụy, đi đường cẩn thận nhé”.

“Vâng, hẹn gặp lại bác nhé”.

Tôi tên là Tô Nhụy, năm nay 16 tuổi, cảnh tưởng mà lúc nãy mọi người nhìn thấy chính là nơi tôi làm việc, một siêu thị mini, đại thúc nói chuyện với tôi lúc nãy chính là chủ tiệm của chúng tôi, nếu như mọi người hỏi tôi tại sao mới 16 tuổi đã đi làm rồi, thì phải bắt đầu từ một năm về trước. Một năm trước tôi có một gia đình hạnh phúc, bố mẹ đều rất thương tôi, lúc đó tôi mới học trung học cơ sở, là một cô gái không tốt, cũng có thể nói là một đứa trẻ chơi bời lêu lổng, không hiểu được tình yêu của bố mẹ, nhưng đến khi tôi kịp nhận ra thì đã quá muộn. Chính một năm về trước bố mẹ đã chết trước mặt tôi trong một vụ tai nạn giao thông, bởi vì bố mẹ cùng nhau bỏ nhà ra đi nên một người không có bất kì người thân nào bên cạnh như tôi, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở tôi đành phải nghỉ học bắt đầu đi làm, vì vậy đây chính lí do xuất hiện cảnh tượng trên.

Đầu xuân, đêm trăng bình yên, tươi đẹp của thị trấn nhỏ quả thực rất đẹp, hai bên đường tràn ngập bầu không khí sống động, tiếng kêu của côn trùng vang vọng trong đêm, nhưng bên cạnh nhà tôi lại lạnh lẽo như không có sự sống. Lúc về nhà bắt buộc phải đi quan một con đường vắng vẻ, tuy rằng tôi đã đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng hôm nay con đường này…

Tôi thuận thế quay đầu lại, bởi vì tôi cảm thấy có người đi theo tôi, tôi tự tin rằng cảm giác của mình là không sai, bởi vì nói thế nào đi chăng nữa tôi cũng từng là nhân vật trốn học truyền kì, nhưng khi tôi quay đầu lại nhận ra xung quanh vẫn là một màn đêm tĩnh mịch.

“Lẽ nào là mình cảm giác sai sao?”

Tôi có chút bồn chồn liền quay đầu lại, cũng chính lúc này một đôi bàn tay bịt lấy miệng tôi, tôi chỉ cảm thấy đôi bàn tay ấy rất to, rất to, kèm theo đó là mùi hương nước hoa Cologne thoang thoảng, mùi hương này rất quyến rũ, thôi xong rồi!

Tại sao tôi lại để ý đến mùi vị của người này cơ chứ, lúc này tôi hình như bị hắn uy hiếp?

Nhưng mà có thể chứng minh một điều rằng cảm giác của tôi là không sai, quả thực có người đi theo tôi, tôi như phản xạ có điều kiện, dùng khủy tay cố gắng hết sức thúc đàng sau một cái, nhưng cái kẻ thần bí đó lập tức túm lấy khủy tay tôi, mẹ kiếp, kẻ này không phải là người bình thường, tiểu thư ta đây chưa từng gặp phải chuyện như vậy.

Cũng chính lúc này hắn kéo tôi vào trong một con ngõ, nguy rồi, hắn sẽ làm gì cơ chứ?, lưu manh trong truyền thuyết chăng?

Lúc này tôi cuối cùng cũng hiểu được câu nói chính là lưu manh một khi biết võ công thì ai cũng không ngăn cản được!

Tôi bất chấp tất cả giãy dụa, nhưng sự phản kháng của tôi lại không hề có tí tác dụng nào, nếu là người bình thường có lẽ sẽ thoát ra được.

Kẻ này tuyệt đối không phải người bình thường.

“Nói thực lòng.”

Là một người con trai với giọng trầm tràn đầy sự nhân từ, cảm giác có lẽ là một người đàn ông chín chắn.

Nhưng tôi làm sao có thể thật lòng được chứ?

Tôi là loại người dễ để cho người khác bắt nạt được sao?

Không được, nếu cứ tiêp tục như vậy chỉ có một kết quả duy nhất, chính là bản thân tôi nhất định sẽ bị bất hạnh thảm hại mà thôi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người từ xa vọng lại, tôi nghĩ bản thân mình được cứu rồi, tôi vẫn không ngừng giãy giụa, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của những người kia, nhưng mà…

“Nếu như cô tiếp tục không nghe lời như vậy, thì tôi sẽ cưỡng hiếp cô ngay tại đây đấy”

Hắn thì thầm bên tai tôi, giọng của hắn rất lạnh lùng, tôi cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi.

Tôi có thể nghe thấy rất rõ những tiếng bước chân kia đang tiến về rất gần về phía tôi, cùng với đó là tiếng nói:

“Mẹ kiếp, chắc ở gần đây thôi, hắn bị thương rồi, hẳn là không chạy xa được đâu”

“Lục soát hết mọi ngóc ngách”

“Vâng”

Cũng đúng lúc này kẻ khống chế tôi từ phía sau, xoay người tôi lại, đôi môi lạnh như băng của hắn chạm vào môi tôi, thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn của hắn khiến tôi không thể nào giãy giụa, hắn đẩy tôi áp sát vào góc tường.

Xong rồi, xong rồi, tuổi 16 đẹp như hoa của tôi!

Nụ hôn đầu đời của tôi, xem ra đành phải hiến dâng cho kẻ háo sắc bám đuôi này rồi! Thượng đế ơi.., cha mẹ ơi!

Tôi dường như cầu cứu tất cả thần tiên tên trời, hy vọng họ có thể hạ phàm giải cứu tôi, nhưng mẹ kiếp làm gì có thần tiên cơ chứ?

Tôi cũng biết chỉ là lừa trẻ con thôi.

“Ở đây có một đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm”

“Ưm, ưm, wu wu”.

Tôi không ngừng phát ra âm thanh, thần đến rồi, thần đến rồi, trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, nhanh, các anh em, nhanh khống chế hành vi của kẻ lưu manh này đi, không phải là tình nhân hôn nhau mãnh liệt đâu mà đây là cưỡng dâm đấy.

“Mặc kệ bọn họ, tìm kẻ kia mới là quan trọng”

Câu nói này vừa dứt, hai người vốn ở gần phía tôi từ từ rời đi.

Hy vọng duy nhất của tôi, không còn nữa rồi, tôi vừa nghe tiếng bước chân của mấy người đó dần dần rời xa, trong lòng tôi cũng lạnh theo, mẹ kiếp, tôi sắp bị kẻ lưu manh này làm nhục rồi….

Nhưng hắn dừng lại nụ hôm bá đạo đối với tôi, đẩy tôi ra một cái, mẹ nó, bà cô tuyệt đối không tha cho ngươi đâu, tôi tiến về phía hắn đá cho hắn một cái, hắn ta bị tôi đá cho một cái ngã lăn ra đất.

“Ôi trời, lưu manh thối lúc nãy ngươi không phải rất mạnh mẽ sao? Mẹ kiếp dám cướp đi nụ hôn đầu đời của bổn cô nương, thật không thể nào tha thứ được”

Nói xong, tôi liền dùng hết sức lực của mình tiến tới định cho hắn một đấm, nhưng hắn lại nắm chắc lấy tay tôi:

“Cô tên là gì?”

Hắn nói với tôi với vẻ bất lực.

Ôi trời, thật mới mẻ, những việc kì quái năm nào cũng có nhưng năm nay lại càng nhiều hơn, lẽ nào thời buổi này lúc cưỡng hiếp phụ nữ đều hỏi tên trước hay sao?

Sao bây giờ bọn tội phạm lại có quy định trong ngành như vậy nhỉ, tôi không thèm để ý đến hắn mà giật phắt bàn tay hắn đang nắm lấy nắm đấm của tôi ra, hắn vẫn bất lực nằm trên mặt đất, cũng chính lúc này tôi lại ngửi thấy cái mùi mà trong lòng tôi không bao giờ quên của một năm về trước, chính là mùi máu tanh, thật ghê tởm, cái mùi tanh sặc mũi thực sự rất ghê tởm, tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi, sau khi nhìn kĩ mới phát hiện ra trên ống tay áo của hắn nhuốm đầy vết máu.

Ôi trời, không phải chứ, tôi chỉ đá hắn một cái mà hắn đã chảy máu rồi, cùng lúc tôi nhớ đến lời của những người lúc nãy, lẽ nào kẻ mà những người kia muốn tìm chính là hắn ta sao?

“Mẹ kiếp, hôm nay cô nương tha cho ngươi, sau này nếu để ta nhìn thấy ngươi ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Nói xong, tôi liền bịt mũi chạy đi, thực ra tôi dễ gì không tha cho hắn được cơ chứ!

Cho dù có nhìn thấy làm sao tôi có thể nhận ra hắn được cơ chứ!

Nhưng cái mùi trên cơ thể hắn và cái giọng trầm ấy tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được, nếu không phải vì mùi tanh ghê tởm kia làm tôi chịu không nổi, tôi thực sự muốn xem xem tướng mạo hắn ta như thế nào, cũng trong lúc tôi vừa chạy ra khỏi cái ngõ nhỏ kia thì toàn bộ thức ăn của ngày hôm nay đều bị nôn ra hết, tôi hoàn toàn không cảm nhận được có một ánh mắt từ phía xa đang đăm đăm nhìn mình…

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 303

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.