Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dẫn sói vào nhà

Phiên bản Dịch · 1455 chữ

Nhờ sự giới thiệu của Vương Vũ, tôi thuận lợi thông qua vòng phỏng vấn, là một công việc bán thời gian, rất thích hợp với thời gian lên lớp của tôi, vì vậy hàng ngày tôi có thể dùng số tiền này làm tiền ăn, hơn nữa còn có thể góp chút tiền.

Nhưng lúc tôi tan ca về đến nhà thì trời đã khuya, lúc tôi đến cổng căn biệt thự, tôi nhìn thấy Phong Tịnh Trần đứng tựa trước cổng căn biệt thự.

Ôi trời, lại sao nữa đây?

Không phải là anh ta muốn trả thù tôi vì hôm nay tôi nôn cho anh ta một người chứ? bởi vì ở trường học không tiện ra tay?

Vì vậy anh ta định giết chết tôi ở trong nhà?

Không không, nếu như anh ta muốn giết tôi thì ở trường cũng làm được, anh ta lợi hại như vậy cơ mà, tại sao lại đứng trước cổng nhà tôi chờ tôi cơ chứ?

Không đúng, chỉnh sửa một chút, căn biệt thự này là của anh ta, thực ra anh ta đứng ở đây cũng rất là bình thường, nhưng mà anh ta đến cũng đúng lúc, tôi cũng đang muốn tìm anh ta.

“Anh đang đợi tôi sao?”

Tôi hỏi dò Phong Tịnh Trần.

“Ừm.”

Phong Tịnh Trần dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh ta nhìn tôi:

“Bộ quần áo trên người em là sao?”

“Ồ, tôi đang đi làm thêm.”

Tôi giải thích với Phong Tịnh Trần.

“Một trăm nghìn nhân dân tệ không đủ sao? Nếu như không đủ, anh sẽ đưa thêm cho em một trăm nghìn nhân dân tệ nữa là được.”

Nói xong, Phong Tịnh Trần liền móc trong túi ra mấy tờ séc.

Ôi trời, có tiền thật là hào phóng, móc tiền ra không chút do dự

“Không, không phải, anh cùng tôi vào nhà đi.”

Nói xong, tôi liền dẫn Phong Tịnh Trần vào nhà, nói ra thì tôi to gan thật, dám dẫn một kẻ lưu manh từng công kích tôi vào nhà, ha ha, tôi thực sự phục bản thân mình quá đi, đây chính là dẫn sói vào nhà.

“Nhà của em...?”

Phong Tịnh Trần nhìn xung quanh một lượt cách bố trí trong nhà, thực ra có thể nói nhà tôi bây giờ chính là bản sao của nhà Vân Thạnh Duệ, nhưng điểm khác biệt đó là nhà của tôi có nhà bếp.

“Ha ha, thật ngại quá, không có chỗ để ngồi.”

Tôi cười ngượng nghịu.

“Không sao, nhà của Vân Thạnh Duệ cũng như vậy.”

Từng giọng nói của Phong Tịnh Trần quả thực là rất hay.

“Anh đợi tôi một chút.”

Nói xong, tôi liền chạy một mạch vào phòng ngủ, lấy tờ séc một trăm nghìn nhân dân tệ mà trước đây Bạch Dị Thanh đưa cho tôi ra.

Tôi lại chạy nhanh xuống lầu, đưa tờ séc cho Phong Tịnh Trần:

“Cái này trả lại cho anh.”

“Vì cái gì?”

Phong Tịnh Trần sau khi cầm tờ séc, trong ánh mắt lạnh lùng của anh ấy tràn đầy sự nghi ngờ.

“Đây chính là một trăm nghìn nhân dân tệ Bạch Dị Thanh đưa cho tôi. Tôi đoán đó là tiền của anh, lúc đó tôi nhận vì quả thực tối hôm đó tôi không có đồ ăn, hơn nữa tôi cũng không có việc làm, vì vậy giữ lại để tiêu, nhưng không ngờ tôi lại tìm được việc nhanh như vậy, vì vậy cũng không cần dùng đến số tiền này nữa”.

“Em? Đi làm là để kiếm tiền ăn sao?”

Phong Tịnh Trần hỏi tôi.

“Đúng vậy, bởi vì bây giờ tôi chỉ có thể làm bán thời gian, nên về vấn đề tiền nhà và tiền học phí tôi chưa có cách nào trả cho anh được.”

Thực ra bây giờ tôi cảm thấy áp lực rất lớn, bởi vì tôi bây giờ đích thực sống trong nhà của anh ấy cho tôi, đi học ở trường do anh ấy sắp xếp, có lẽ anh ấy muốn bù đắp cho cái nụ hôn đó, nhưng đối với tôi mà nói, đây thực sự là một áp lực rất lớn.

“Tô Nhụy, em không thích tiền sao?”

Phong Tịnh Trần cẩn thận nhìn tôi hỏi.

“Thích chứ, tại sao lại không thích được cơ chứ? nhưng tôi chỉ yêu tiền do bản thân tôi kiếm ra, chứ không yêu tiền của người khác bố thí cho tôi hoặc tặng cho tôi, bởi vì điều này đối với tôi mà nói là một sự sỉ nhục, bao gồm cả việc sống trong nhà của anh và học trường do anh sắp xếp, nhưng mà tôi vẫn phải cảm ơn anh vì đã chu cấp cho tôi đi học, dẫu sao thì đây cũng là di nguyện của bố mẹ tôi.”

“Ha, ha!”

Ánh mắt lạnh lùng của Phong Tịnh Trần lúc này đột nhiên trở nên dịu dàng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta cười, nụ cười của anh ấy thực sự rất hút hồn, rất hút hồn, rất đẹp:

“Tô Nhụy, bây giờ anh hỏi em, em muốn gì? Không phải là bây giờ mà là sau này, quyền lực?, tiền bạc?, địa vị?”

“Những điều này tôi chưa từng nghĩ đến, kể từ khi bố mẹ mất, tôi nghĩ thoáng đi rất nhiều, sau này tôi chỉ cần một gia đình, một người chồng yêu thương tôi, và một đứa con của tôi và chồng tôi.”

Đây chính là mơ ước của tôi, bởi vì gia đình tôi không còn nữa rồi.

“Gia đình? Thật là một thứ xa vời.”

Phong Tịnh Trần nói xong, biểu hiện của anh ấy có chút thương cảm và buồn bã.

“Anh không có gia đình sao?”

Vì sao Phong Tịnh Trần lại lộ ra biểu hiện thương cảm như vậy nhỉ?

Nghe tôi hỏi xong, Phong Tịnh Trần đi tới trước cánh cửa kính trong căn biệt thự:

“Anh không có gia đình, anh,Vân Thạnh Duệ, Bạch Dị Thanh đều là trẻ mồ côi.”

Phong Tịnh Trần đứng quay lưng lại nói với tôi, tôi căn bản không thể nhìn thấy biểu hiện của anh ấy, tôi chỉ biết rằng bọn họ có rất nhiều tiền, nhưng anh ta nói bọn họ đều là trẻ mồ côi sao?

“Vậy tại sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”

“Anh, Bạch Dị Thanh và Vân Thạnh Duệ được nghĩa phụ nhận nuôi 12 năm rồi, năm đó anh 5 tuổi, Dị Thanh cũng 5 tuổi, còn Thạnh Duệ chỉ mới 4 tuổi, sau khi nghĩa phụ nhận nuôi bọn anh, liền liên tục huấn luyện bọn anh các kĩ thuật giết người và huấn luyện trí tuệ, sau này anh tiếp nhận tổ chức của nghĩa phụ, lần đầu tiên anh giết người là năm 12 tuổi.”

Phong Tịnh Trần vẫn đứng quay lưng nói với tôi, nhưng không hiểu tại sao nghe xong những lời này của anh ấy trong lòng tôi lại cảm thấy rất đau, ban đầu, tôi không có ấn tượng tốt đối với anh ấy, nhưng bây giờ… nghĩ lại năm 12 tuổi tôi đang làm gì cơ chứ?

Ha ha, tôi đang hưởng thụ tình yêu của bố mẹ, còn anh ấy lại trải qua tuổi 12 của mình trong cảnh đẫm máu. Sau đó năm 15 tuổi nghĩa phụ qua đời, anh cảm thấy cả thế giới dường như đang thay đổi vậy, nhưng anh ấy?

Từ đầu anh ấy đã không có cha mẹ, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao một học sinh cấp ba chỉ mới 17 tuổi như anh ấy lại nhìn có vẻ lão luyện như vậy.

“Anh không thích cuộc sống hiện tại sao?”

Tôi tiến đến gần Phong Tịnh Trần hỏi.

“Không, thích chứ, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.”

Tôi đứng bên cạnh Phong Tịnh Trần nhìn thấy rất rõ trong anh mắt của anh ấy tràn đầy sự không hài lòng.

Ôi trời, thế này còn không đủ? Vậy thế nào mới gọi là đủ?

Vừa có xe, vừa có biệt thự, lại còn là đại ca, tiền từng đống:

“Bây giờ anh đã là ông trùm của tổ chức lớn nhất Hồng Kông rồi, còn thiếu gì nữa chứ?”.

“Không đủ, vẫn không đủ, cái mà anh muốn không chỉ là Hồng Kông mà là cả thế giới.”

Lúc này trong ánh mắt của Phong Tịnh Trần tràn đầy tham vọng, thật đáng sợ, người con trai này thật đáng sợ, dã tâm cùng với uy lực của anh ấy khiến cho chân tôi cứ run lẩy bẩy.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.