Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phỏng vấn

Phiên bản Dịch · 731 chữ

Tôi không xem những lời nói của đàn em Phong Tịnh Trần là thật, bởi vì tôi cảm thấy chuyện đó tuyệt đối không thể nào xảy ra, bởi vì số lần gặp nhau của hai chúng tôi không nhiều, hơn nữa lần nào anh ta cũng nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt lạnh lùng ấy, nếu nhất định phải nói là anh ấy đối xử với tôi có chút đặc biệt, thì chỉ có thể nói là tôi đã từng giúp đỡ anh ấy.

Tiết học trong ngày trôi qua rất nhanh, tôi sửa lại một chút, không phải là tiết học, mà là huyên náo, tôi chỉ toàn nói chuyện với Trương Phương và Lí Mai.

Tan học, tôi lại cùng Trương Phương và Lí Mai đi ra khỏi trường.

“Tô Nhụy!”

Một giọng nói của người con trai gọi tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, chính là cậu con trai tỏa nắng Vương Vũ:

“Có chuyện gì không?”

Tôi hỏi Vương Vũ một cách thân thiết.

“Chuyện đó…”

Vương Vũ lúc này xấu hổ đến đỏ mặt, nhìn Trương Phương và Lí Mai, thật đáng yêu quá đi, quả nhiên là một cậu bé.

“Chúng tớ đi trước đây.”

Lí Mai căng thẳng nói xong, liền kéo Trương Phương đi.

“Tạm biệt.”

Tôi đáp lại Trương Phương và Lí Mai:

“Bây giờ cậu có thể nói được chưa?”

Tôi hỏi Vương Vũ.

“Mình…mình có thể đưa cậu về nhà không?”

Vương Vũ căng thẳng hỏi tôi, còn đôi mắt thì đảo liên tục.

“Được chứ, nhưng bây giờ mình phải đi phỏng vấn rồi.”

Thực ra tôi không phải cố tình từ chối ý tốt của Vương Vũ, mà tôi phải đi phỏng vấn thật.

“Phỏng vấn, Tô Nhụy bạn muốn đi làm sao?”

Vương Vũ kinh ngạc nhìn tôi, nhưng khuôn mặt lại lập tức đỏ lên tránh ánh mắt của tôi.

“Ừm.”

“Chuyện đó… Tô Nhụy, bạn phỏng vấn ở đâu?”

Giọng của Vương Vũ rõ ràng có chút thất vọng.

Ha, ha cậu con trai này thật đáng yêu quá đi, nói được vài câu thì đỏ mặt, thật vui quá đi:

“Ở chỗ quán ăn nhanh Vương Thị.”

Lúc này Vương Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn tôi:

“Đó là quán của nhà mình, cậu đi cùng mình nhé.”

Ôi trời, không phải chứ, sao lại trùng hợp như vậy được, nơi phỏng vấn lại là tiệm của nhà bạn cùng lớp mở, thực sự là XX:

“Được, đi thôi!”

Lúc này nụ cười của tôi rõ ràng là giả cười, nhưng khuôn mặt Vương Vũ lại ngập tràn hạnh phúc.

Hành động của tôi và Vương Vũ ở cổng trường, thật không ngờ lại bị người ngồi trong một chiếc xe đậu bên đường quan sát.

Trong chiếc xe này ngồi ba người, ba người đó chính là Bạch Dị Thanh, Phong Tịnh Trần và Vân Thạnh Duệ.

“Tô Nhụy hình như có người theo đuổi rồi.”

Bạch Dị Thanh nhìn đăm đăm về phía Tô Nhụy.

“Cậu con trai kia là ai?”

Phong Tịnh Trần với ánh mắt lạnh lùng hỏi.

“Sao anh lại để ý như vậy chứ, không phải là anh nói cô ấy không được hay sao?”

Giọng của Bạch Dị Thanh tràn đầy sự chế giễu.

Nghe Bạch Dị Thanh nói xong, Phong Tịnh Trần chau mày lại, không thèm để ý đến Bạch Dị Thanh.

“Là học sinh của lớp em, hình như là con trai của tập đoàn kinh doanh ăn uống Vương Thị, tên là Vương Vũ.”

Vân Thạnh Duệ từ từ nói cho Phong Tịnh Trần.

“Cô ấy đã nhận tiền chưa?”

Phong Tịnh Trần hỏi Bạch Dị Thanh.

“Ừ, nhận một cách dứt khoát rồi.”

Bạch Dị Thanh trả lời một cách dứt khoát.

Nghe Bạch Dị Thanh nói xong, khuôn mặt của Phong Tịnh Trần tràn đầy thất vọng:

“Còn lái xe của cô ấy thì sao?”.

“Cô ấy không cần lái xe.”

Vân Thạnh Duệ trả lời câu hỏi của Phong Tịnh Trần.

“Được rồi, lái xe đi!”

Phong Tịnh Trần nói xong, Bạch Dị Thanh liền khởi động xe, xe chạy ngang qua Tô Nhụy và Vương Vũ, Phong Tịnh Trần nhìn thấy rất rõ trên khuôn mặt Tô Nhụy ngập tràn nụ cười, nhưng khuôn mặt của Phong Tịnh Trần lại giống như đưa đám vậy…

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.