Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buồn nôn

Phiên bản Dịch · 999 chữ

Tôi vừa đi ngoài hành lành vừa nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ của Lí Mai lúc nãy, thật là ngưỡng mộ, trước đây cũng từng có rất nhiều người thích tôi, thực ra tôi rất muốn biết cảm giác thích một người là như thế nào, cho dù là yêu đơn phương cũng được, trong lúc tôi đang nghĩ thì đột nhiên có một người từ phía sau lưng vồ lấy tôi.

“Ai yô”

Tôi hét lớn một tiếng, liền ngửi thấy mùi máu tanh kích mũi đó, tôi nỗ lực giãy giụa, cuối cùng cũng đẩy ra được người đang đè lên người tôi, khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy một người mình đầy vết máu nằm bên cạnh tôi, còn đứng ở gần tôi là sáu, bảy người con trai cầm côn.

Ôi trời, lại đến nữa rồi, trường học này là lò giết mổ hay sao vậy?

Tại sao ngày nào cũng có việc bạo lực phát sinh vậy, tôi nhịn nôn, muốn đứng dậy, nhưng người đầy máu kia lại nắm chặt lấy áo của tôi.

“Nhanh, nhanh thả tay ra, tôi sắp nhịn không nổi nữa rồi.”

Tôi đau khổ nói.

“Ha, hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát, nói xong mấy người con trai đó lắc lắc cái côn.

Mẹ kiếp còn muốn đánh gì nữa cơ chứ?

Nhìn một tí được không?

Tôi vẫn đang còn ở đấy đấy !

“Dừng tay.”

Phong Tịnh Trần nói lớn về phía mấy người con trai cầm côn kia, mấy người kia liền dừng tay lại, anh ấy tiến về phía tôi, dùng chân dẫm lên tay của người con trai đầy máu kia, chính là bàn tay đang kéo lấy áo tôi.

Người con trai kia đau đớn rên rỉ, cuối cùng cũng thả áo tôi ra.

Phong Tịnh Trần hơi cúi người kéo tôi đứng dậy, nhưng tôi không nhịn được nữa rồi, trong cái khoảnh khắc anh ấy kéo tôi đứng lên ấy, tôi nôn toàn bộ chỗ thức ăn còn thừa tối hôm qua mà sáng nay tôi đã ăn lên người anh ấy, tôi biết, tôi sắp gặp đen đủi rồi.

“Đại ca, người con trai đứng bên cạnh Phong Tịnh Trần nhanh chóng rút chiếc khăn tay của mình lau người cho Phong Tịnh Trần.

Lúc này tôi không dám nhìn vào mặt của Phong Tịnh Trần, bởi vì biểu hiện lúc này của anh ấy nhất định rất đáng sợ:

“Xin, xin lỗi!”

Tôi căng thẳng nói, cũng đúng lúc này Phong Tịnh Trần giật lấy cây côn của người con trai đứng bên cạnh, tôi sợ quá ôm lấy đầu, chẳng qua là tôi chỉ nôn cho anh một người thôi mà, cùng lắm thì tôi đền tiền quần áo cho anh là được chứ gì?

Có cần thiết phải giết chết tôi không?

Nhưng nơi mà cây côn đập xuống không phải là trên người tôi, mà là trên người của người con trai đầy máu kia, anh ấy không ngừng vụt côn vào người kia, giống như là đang trút bỏ toàn bộ cơn tức giận lên người con trai đầy máu kia vậy.

Xin lỗi anh nhé, tôi biết có lẽ là tôi đã làm hại anh, nhưng nếu như anh không kéo tôi, tôi cũng sẽ không nôn lên người anh ấy, nếu như tôi không nôn lên người anh ấy thì chắc có lẽ anh ấy cũng không tức giận như vậy, này anh, anh có làm ma cũng đừng có tới tìm tôi nhé, đến tìm anh ta ấy, khắp hành lang sặc mùi máu tanh, còn người con trai nằm trên hành lang kia thì hầu như không động đậy, trên đất tràn đầy máu tươi, chảy tới dưới chân tôi, nhưng tôi không còn nôn được nữa.

“Em không sợ sao?’

Phong Tịnh Trần liền cưởi áo đồng phục ra, bây giờ nửa người trên của anh ấy là...

Đây không phải là lần đầu tôi nhìn thấy nửa người trên của con trai, nhưng cơ thể của anh ấy, cùng với vẻ bề ngoài của anh ấy thật không giống nhau chút nào, bởi vì khi anh ấy mặc quần áo, tuy rằng dáng người rất cao, nhưng không hề béo một chút nào, cảm giác giống như công tử bột, nhưng khi anh ấy cưởi áo ra, có thể nhìn thấy rõ mồn một cơ bụng sáu múi của anh ấy, hai bắp tay chắc nịch, người anh ấy cũng rất là trắng, nhưng lại đầy vết thương…

“Không sợ !”

Dẫu sau thì cảnh tượng này trước đây tôi đã gặp nhiều rồi, trước đây tôi nhìn thấy máu không bao giờ nôn, nhưng sau khi bố mẹ tôi qua đời, tôi lại có phản ứng với mùi máu tanh.

Người con trai cầm côn đứng bên cạnh Phong Tịnh Trần liền cưởi áo khoác của anh ta khoác lên vai Phong Tịnh Trần, anh ấy vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lùng ấy:

“Nhà mới ở đã quen chưa?”.

Quen cái khỉ, rộng như vậy, ngày ngày tôi còn phải trèo lên trèo xuống, nhưng tôi làm gì dám nói với anh ta cơ chứ:

“Cũng tạm ổn, cũng tạm ổn.”

Tôi lúng túng nói với anh ta.

“Vậy thì tốt.”

Phong Tịnh Trần nói xong liền quay người đi, còn mấy đàn em của anh ta thì ở lại xử lý cái thi thể của người kia, tôi cũng không dám chắc chắn anh ta còn sống hay là đã chết, cũng chưa hẳn là còn sống, vì vậy này anh, tôi chỉ có thể nói là anh đã chết rồi mà thôi.

Tôi chợt nghĩ ra, tôi còn phải đi vệ sinh, liền chạy như bay xông vào nhà vệ sinh, lúc chạy đi, tôi còn nghe thấy mấy đàn em của Phong Tịnh Trần nói nhỏ với nhau:

“Có phải Phong đại ca thích cô gái kia rồi không?”

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.