Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mảnh giấy

Phiên bản Dịch · 1263 chữ

Ngôi nhà này thực sự rất to, rất to, cũng nhiều phòng nữa, nhưng tôi lại cảm thấy rất là cô đơn, bố mẹ tôi vẫn còn ở thị trấn nhỏ đó.

Tôi thất vọng nhìn ngó từng căn phòng, nhà vệ sinh, phòng bếp thiết bị rất đầy đủ, như vậy, khi tôi mở cánh cửa phòng cuối cùng, tôi nhìn thấy bố mẹ tôi, còn có cả một cái giường nữa.

Bố, mẹ tôi vui mừng ôm tấm ảnh của bố mẹ vào lòng, tôi biết nhất định là Phong Tịnh Trần đưa bố mẹ tôi đến, tôi không ngờ anh ấy lại là người tỉ mỉ đến như vậy, điều này khiến cho tôi rất cảm động, khi tôi đi đến cánh cửa sổ của phòng ngủ, tôi nhìn thấy rất rõ trên sân thượng của căn biệt thự đối diện có một người đang ngồi, người đó chính là Phong Tịnh Trần, anh ấy mặc bộ đồ ngủ, ngồi trên sân thượng nhìn về phái xa xăm, tôi không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh ấy, nhưng cảnh tượng này rất là thu hút tôi.

Bởi vì anh ấy giống như một bức phong cảnh vậy, khi anh ấy quay đầu hướng về phía tôi, tôi căng thẳng kéo chiếc rèm cửa phòng ngủ lại, bây giờ không có gương, nhưng tôi có thể cảm nhận được mặt của tôi rất nóng, rất đỏ, tim tôi cũng đập loạn nhịp.

Tôi nỗ lực bảo bản thân mình mau tỉnh lại, sau đó đặt tắm ảnh bố mẹ đang ôm trong lòng lên chiếc tủ đầu giường, tôi đi ra khỏi căn nhà mới của mình, trên đường đi tôi hỏi hết những người tôi gặp, cuối cùng cũng hỏi ra được một cái chợ gần đây nhất, tôi đi ngân hàng đổi một ít tiền, sau đó mua đồ ăn về nhà, nấu một bữa ăn thật ngon cho bản thân, hơn nữa tôi còn mua một tờ báo, xem thông tin quảng cáo tuyển dụng trên đó.

Thời gian trôi trôi đi rất nhanh, mới thế mà đã đến đêm rồi, tôi quay vào căn phòng ngủ chỉ có một chiếc giường và bức ảnh của bố mẹ, từ khe hở của rèm cửa có thể nhìn thấy rất rõ căn biệt thự của Phong Tịnh Trần, nhà anh ấy rất tối.

“Ôi trời, cái tính này của tôi giống như kẻ mắc bệnh chuyên nhìn trộm người khác vậy, mẹ kiếp không thể tiếp tục xem nữa, nhưng muộn như vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa về nhà? Còn bố mẹ của anh ấy đâu?”

Tôi tràn đầy sự hiếu kì đi vào giấc ngủ.

Khi tôi thức dậy thì trời đã sáng rồi, tôi nhìn đồng hồ thì đã 7 giờ sáng, sau khi chuẩn bị xong, ăn thức ăn còn thừa tối hôm qua coi như đồ ăn sáng, bởi vì mẹ tôi từng nói, lãng phí đồ ăn là hành vi đáng xấu hổ.

Quả nhiên đến 8 giờ lái xe tuýt còi ngoài cổng, tôi mặc đồng phục bước ra khỏi nhà.

“Bác lái xe đẹp trai, sau này bác không cần đến đón cháu nữa.”

Tôi mỉm cười nói với bác lái xe.

Nhưng bác lái xe lại căng thẳng nhìn tôi:

“Tiểu thư, xin hỏi có phải tôi làm gì sai sao?”.

“Không, bác không làm gì sai cả, chẳng qua là cháu thích đi bộ và bắt xe buýt đến trường thôi ạ.”

“Tiểu thư, cô như vậy Bạch Thiếu gia sẽ trách mắng tôi đấy.”

“Bác cứ nói với anh ấy đây là yêu cầu của cháu, được không ạ? Cứ như vậy nhé, cháu đi đây ạ.”

Không chờ lái xe nói tiếp, tôi chạy đi như bay, suốt quãng đường tôi bắt tàu điện ngầm và xe buýt cuối cùng cũng đến trường học.

Tôi ngồi xuống chỗ của mình thì phát hiện Vân Thạnh Duệ đến sớm hơn tôi.

“Lái xe không đến đón cậu sao?”

Vân Thạnh Duệ dịu dàng hỏi tôi.

“Không, bác ấy có đến.”

“Vậy tại sao cậu lại đến muộn như vậy?”

Trong ánh mắt ưu tư của Vân Thạnh Duệ tràn đầy sự hoài nghi.

“Mình không có ngồi xe.”

Tôi mỉm cười nói với Vân Thạnh Duệ.

Vân Thạnh Duệ không nói gì thêm, chỉ cười với tôi một cái sau đó nằm dài trên bàn ngủ tiếp.

Lớp học vẫn cứ ồn ào lộn xộn như vậy, bây giờ tôi không còn đủ tự tin về việc thi vào đại học nữa rồi, bởi vì lớp học hỗn loạn như vậy thì là sao có thể nghe giảng được cơ chứ, chính trong lúc tôi đang buồn bã thì có một mảnh giấy ném về phía tôi.

Tôi nhìn xung quanh một lượt, phát hiện một cậu con trai với vẻ ngoài thanh tú nhìn rất là năng động đang vẫy tay với tôi, tướng mạo của cậu ta cũng được, nhưng cậu ta không giống với kiểu của ba người con trai soái ca ấy, nếu so với ba người con trai ấy, thì nam sinh vẫy tay với tôi chỉ là cậu bé mới lớn mà thôi.

Tôi biết là cậu ấy ném mảnh giấy cho tôi, tôi mở ra thì nhìn thấy trong đó viết tên của cậu ta, cậu ta tên là Vương Vũ, cậu ta nói rất muốn làm bạn với tôi, tôi mỉm cười, tôi hiểu cậu ta đang muốn làm gì, tôi không từ chối cậu ta, sau khi viết xong chữ được bên dưới mảnh giấy, tôi liền ném cho cậu ta, cậu ta nhận được tờ giấy xong, mỉm cười nhìn tôi bằng khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng ấy.

Tan học Trương Phương và Lí Mai vây quanh tôi:

“Tô Nhụy lúc nãy mình nhìn thấy Vương Vũ ném cho cậu mảnh giấy, trên đó viết gì vậy?”

Trương Phương cười nhếch mép nhìn tôi, lúc hỏi tôi còn không quên nháy đuôi này nữa.

“Cậu định dùng mỹ nhân kế với mình cũng không có tác dụng đâu, mình không có ý định giấu các cậu, cậu ấy nói muốn làm bạn với tớ.”

Tôi thành thật trả lời bọn họ.

“Vậy cậu thì sao? Cậu thì sao?”

Lí Mai kích động hỏi tôi.

“Mình không từ chối cậu ấy”.

“Ya, mình biết là Vương Vũ thích cậu, từ khi cậu chuyển đến cậu ấy luôn nhìn cậu.”

Lí Mai có chút thẹn thùng nói với tôi.

Việc này có nghĩa là sao chứ?

Làm sao cậu biết Vương Vũ cứ nhìn mình?

Lẽ nào?

“Cậu thích Vương Vũ rồi đúng không?”

Tôi hỏi Lí Mai.

“Cái gì chứ, làm gì có, tớ đâu có thích cậu ta, hơn nữa người cậu ta thích là cậu.”

Nói xong, vẻ mặt của Lí Mai đỏ ửng lên.

“Tớ lại không thích Vương Vũ, ha, con cừu nhỏ cậu thích cậu ta rồi đúng không?”

Tôi cười nhếch mép nhìn Lí Mai.

“Cái gì chứ, không nói chuyện với cậu nữa.”

Lí Mai xấu hổ quay trở về chỗ ngồi của cậu ấy.

Trương Phương nói nhỏ vào tai tôi:

“Ừ, từ lúc bắt đầu đi học Lý Mai đã thích Vương Vũ rồi.”

Ha, ha quả nhiên tôi nhìn không sai, tuy tôi chưa từng hẹn hò, nhưng giác quan thứ sáu của tôi rất là tốt:

“Mình biết rồi, mình đi nhà vệ sinh một chút”

Nói xong tôi liền đi ra khỏi lớp học.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.