Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba vị đương gia

Phiên bản Dịch · 1124 chữ

“Mọi người lui hết đi.”

Phong Tịnh Trần xua xua tay với thuộc hạ của anh ta, mấy đàn em ấy ngoan ngoãn rời khỏi sân thượng.

Sau khi nhìn thấy bọn đàn em rời đi xong, Bạch Dị Thanh liền hỏi Phong Tịnh Trần:

“Anh có hài lòng về cô ấy không?”.

Phong Tịnh Trần nghe Bạch Dị Thanh nói xong liền đi về phái góc sân thượng:

“Hình như anh chọn nhầm người rồi”.

“Ô, vậy tại sao anh còn đón cô ấy tới Hồng Kông?”

Bạch Dị Thanh tràn đầy hiếu kì hỏi Phong Tịnh Trần

“Haizz, cảm giác cô ấy dành cho anh đêm hôm đó và cảm giác hôm nay trên sân thượng đều rất tốt, nhưng khi anh nói anh sẽ chu cấp cho cô ấy, cô ấy không những không từ chối mà còn hỏi anh nuôi cô ấy mấy năm.”

Lúc này ánh mắt Phong Tịnh Trần tràn đầy sự lạnh lùng.

Vân Thạnh Duệ ở bên cạnh nói với Phong Tịnh Trần bằng giọng nói nhỏ nhẹ:

“Không phải là anh để ý tới chút ít tiền đó đấy chứ?”

“Tất nhiên, anh không hề quan tâm đến vấn đề đó, nhưng quan hệ của anh và cô ấy chỉ có thể đến đây thôi.’

Lần này trong ánh mắt của Phong Tịnh Trần không phải là sự lạnh lùng nữa, mà là thất vọng, anh ấy tràn đầy thất vọng nói.

“Thời hạn của Nghĩa phụ vẫn còn một năm.”

Bạch Dị Thanh nghiêm túc nói với Phong Tịnh Trần.

“Tìm cô gái khác xem sao, phụ nữ hám tiền tuyệt đối không cần, như vậy sẽ là trở ngại lớn nhất cho anh.”

Nói xong, Phong Tịnh Trần giơ tay ra ngoài sân thượng, trong anh mắt anh ấy tràn đầy tham vọng và bá đạo.

Nhưng Vân Thạnh Duệ đứng bên cạnh chỉ cười mỉm một cái.

Tất cả mọi chuyện kết thúc rồi, thật tốt quá, tôi có cảm giác giống như quay trở lại lúc ban đầu, hơn nữa lại quay trở lại trường học, thật hạnh phúc quá đi, bố mẹ sau này con nhất định sẽ học hành chăm chỉ, nỗ lực thi đậu đại học, hoàn thành tâm nguyện của bố mẹ trước đây.

Tôi cũng hy vọng trong ba năm học cấp ba này sẽ trôi qua một cách êm đềm, tốt nhất là có một người bạn trai bình thường, tôi không yêu cầu đẹp trai như Phong Tịnh Trần mấy người bọn họ, chỉ cần đối xử tốt với tôi, một lòng một dạ yêu thương tôi là đủ rồi.

Nghĩ đến đây thôi tôi không cầm được sự sung sướng, tôi vui mừng xông vào phòng học, nhưng toàn bộ học sinh trong lớp đều bị dọa cho sợ phát khiếp.

Tôi toát mồ hôi, sao vậy?

Tôi đây phải là ma đâu, tôi lúng túng quay về chỗ ngồi, toàn bộ học sinh trong lớp đều vây quanh tôi, sao vậy, xem ra tôi còn có sức hút hơn cả thầy giáo.

“Tô Nhụy, làm sao bạn có thể bình yên trở về vậy?”

“Đúng vậy, cậu không thể nào không bị thương được?”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Này nhá!

Tôi biết ngay là vì chuyện này mà bọn họ vây quanh tôi, tôi ngồi ngay trên bàn, giống như thầy giáo đang giảng bài vậy kể cho họ nghe, tất nhiên không phải là sự thật rồi:

“Tớ bị mấy người kia mang lên sân thượng, sau đó nhìn thấy trên sân thượng có ba người cực kì đẹp trai, tớ liền hỏi bọn họ là có chuyện gì vậy, bọn họ hỏi tớ tên là XXX đúng không? Tớ nói là không phải, sau đó bọn họ nói có lẽ là nhận nhầm người rồi, nên thả tớ ra.”

“Vậy ba soái ca mà cậu nhắc đến là Phong thiếu gia, Bạch thiếu gia và Vân thiếu gia đúng không?’

Mấy người đó hiếu kì hỏi tôi.

“Đúng vậy, Vân thiếu gia mà mọi người nói là ở trong lớp chúng ta đúng không? Còn Bạch thiếu gia là người hôm qua dẫn tớ vào lớp học, còn Phong thiếu gia tớ cũng từng nghe có người nhắc đến”

Tôi nói dối càng biên càng thuận.

“Ô, bọn mình cứ tưởng cậu quen Bạch thiếu gia cơ đấy.”

Một số nữ sinh khách sáo nói với tôi.

Ha, ha, ha xem ra hội này trước đây đố kị với tôi rồi?

“Sao có thể cơ chứ, mình không quen biết ai trong số bọn họ cả.”

“Đúng rồi, Tô Nhụy nhà cậu làm gì vậy?”

Một nữ sinh hỏi tôi.

“Bố mẹ mình đều qua đời rồi!”

Tôi không nghĩ nhiều, liền nói rõ hoàn cảnh gia đình cho bọn họ.

Nghe tôi nói xong mọi người đều ngạc nhiên nhìn tôi:

“Vậy tại sao cậu có thể vào trường học được chứ, trường này nếu như không có tài sản mấy chục tỉ thì không vào nổi đâu.”

Tôi toát cả mồ hôi, mấy chục tỉ sao, tôi quên là đây là trường quý tộc, nhưng tôi nói dối nhanh như chớp:

“Họ hàng xa của tớ ở Mỹ, là họ giúp tớ làm thủ tục vào trường.”

“Ô sau này chúng ta làm bạn nhé.”

Một số nữ sinh vui vẻ nói với tôi.

“Ừm.”

Tôi cũng vui mừng đáp lại, thật tốt quá, bây giờ tôi không thể nào hình dung tâm trạng của mình, tôi cảm thấy rất là vui, kết bạn, được đi học thật là hưởng thụ quá đi, trước đây tôi không hiểu được những điều này, nhưng sau một năm thôi học, cuối cùng tôi cùng hiểu được cuộc sống trường học tốt đẹp biết bao nhiêu.

Cũng chính lúc này Vân Thạnh Duệ bước vào lớp, các bạn học sinh trong lớp cũng nhanh chóng tản ra.

Trương Phương nói nhỏ vào tai tôi:

“Trước đây mình từng nói với cậu Phong thiếu gia chính là đại ca của Long Vương Xã, Bạch thiếu gia chính là nhị đương gia của Long Vương Xã, còn Vân thiếu gia của lớp chúng ta chính là tam đương gia của Long Vương Xã”.

Quả nhiên tôi đoán không sai, ba người bọn họ đều là xã hội đen, thảo nào Vân Thạnh Duệ biết nhiều chuyện của tôi như vậy, nhưng bây giờ tôi không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tôi sẽ trân trọng từng khoảng thời gian ở trường học này, hơn nữa cố gắng tránh xa Phong Tịnh Trần mấy người bọn họ, hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách …

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.