Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàm phán

Phiên bản Dịch · 1889 chữ

Tôi ngồi trong lớp giống như ngồi trên đống lửa, trong lòng không ngừng cầu khấn đừng có người xông vào lớp, còn Vân Thạnh Duệ lại không vào lớp học, tôi bắt đầu nghi ngờ rồi, cậu ta nói học cùng lớp với tôi sao có thể không vào lớp được cơ chứ?

Hơn nữa tôi cũng chưa từng thấy Vân Thạnh Duệ ở trong lớp học, mẹ kiếp, cái bẫy, tất cả đều là cái bẫy, tôi bị trúng bẫy rồi.

“Trương Phương, tớ hỏi cậu trong lớp mình có ai tên là Vân Thạnh Duệ không?”

Tôi sốt ruột hỏi Trương Phương.

“Có chứ, không phải là hoàng tử luôn ngồi ở bên cạnh bạn đó sao?”

Cậu ấy chính là soái ca đẹp trai nhất trong lớp chúng ta, nhưng cậu ta và…”

Trương Phương chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa lớp bị đạp ra.

Xong rồi, xong rồi người đón tôi tới rồi, quả nhiên bước vào lớp là mấy người con trai mặc đồng phục kia, nhưng hôm nay bọn họ lại không cầm côn, bọn họ tiến về phía tôi, hai trong số đó nhấc bổng tôi lên.

“Thả tôi ra, các người có chuyện gì thì nói cho rõ”

Tôi kích động hét lớn, giả vờ như không biết chuyện gì, nhưng thực ra tôi biết vì sao bọn họ lại đến, bầu không khí huyên náo trong lớp đột nhiên trở nên cực kì im lặng:

“Thầy ơi, thầy ơi, thầy xem ở đây có bắt cóc.”

Tôi không ngừng cầu cứu thầy giáo có thể ra tay giải nguy cho tôi, nhưng thầy giáo lại giả vờ như không nhìn thấy gì cả, tôi thất vọng rồi, trái tim tôi nguội lạnh rồi, các bạn trong lớp đều nhìn tôi bị mấy người con trai này mang đi, còn thầy giáo thì không hề quan tâm, ngay cả Vân Thạnh Duệ cũng không thấy đâu, quả nhiên anh ta là một kẻ lừa đảo, cũng không phải là loại tốt đẹp gì, nhưng trong khoảnh khắc tôi bị lôi ra khỏi lớp học, tôi nhìn thấy Trương Phương và Lí Mai rưng rưng nước mắt, trước khi tôi chết vẫn có người khóc cho tôi, lão nương có chết cũng đáng.

Mấy người con trai kia lôi tôi lên sân thượng, lúc cánh cửa sân thượng mở ra, tôi nhìn thấy rất rõ có ba người đang ngồi trên sân thượng, ba người này cùng ngồi lại với nhau quả thực là một cảnh trượng đẹp.

Mẹ kiếp, bây giờ tôi không có hơi đâu mà ngắm nhìn bọn họ, ba người này người ngồi bên trái là Vân Thạnh Duệ, ngồi ở giữa là Phong Tịnh Trần, còn người ngồi bên phải chính là người mang tôi tới Hồng Kông Bạch Dị Thanh, nhưng anh ấy lại mặc đồng phục, anh ấy không phải là giáo viên mà chỉ là một học sinh.

Nhưng cái khí chất trưởng thành và nho nhã của anh ấy khiến tôi tưởng rằng anh ấy là giáo viên, mẹ khiếp cuối cùng tôi cũng hiểu, tất cả mọi việc, tôi bị mắc bẫy rồi, hơn nữa còn rơi vào một cái bẫy lớn, tôi phải trả cái giá quá đắt đối với cú đá dành cho Phong Tịnh Trần.

“Đại ca, người đã dẫn đến rồi.”

Mấy người con trai kia khiêng tôi đến trước mặt ba người bọn họ.

Bây giờ cảnh tượng trên sân thượng, có một chút cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, giống như tôi sắp bị giày vò khổ sở vậy, dẫu sao thì cũng đã đến rồi, cũng biết kết quả như thế nào rồi, khí thế của chúng ta không thể thua bọn họ được, tôi kéo một chiếc ghế ở góc sân thượng đặt trước mặt ba người bọn họ và ngồi ngay xuống, hơn nữa còn bắt chân lên, mọi người có biết cái này gọi là gì không?

Cái này chính là cho dù chết, khí thế cũng không được thua.

Nhưng hành vi này của tôi lại thu hút ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trên sân thượng.

“Nói đi, ai gọi tôi đến vậy?”

Tôi cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh của mình để che đậy sự bất an trong lòng tôi.

“Là anh, tại sao hôm qua em không có mặt tại cổng trường?”

Phong Tịnh Trần nói với tôi bằng cái giọng trầm thấp của anh ấy.

“Vậy thì sao chứ, anh bảo tôi đợi thì tôi phải đợi à? Như vậy có phải là tôi bị mất mặt lắm không? Nếu như anh cảm thấy không thoải mái, tôi cũng không thèm quan tâm, muốn chém muốn giết gì tùy anh, còn nữa tôi còn cho rằng kẻ kì quái đưa tôi đến Hồng Kông, quả thực là có một lão già nào đó chu cấp cho tôi đi học, xem ra anh chính là cái lão già nói là sẽ chu cấp cho tôi đi học đó, thực chất là muốn báo thù cú đá của tôi đúng không ?”

Tôi nghĩ sẽ không bao giờ có chuyện trùng hợp như vậy, trùng hợp gặp phải lưu manh, trùng hợp đến Hồng Kông, rồi lại trùng hợp gặp lại lưu manh, tôi hiểu suy cho cùng thì cũng phải chết, nhưng miệng chúng ta không được để thua, trước khi chết cũng phải mắng cho bọn họ một trận.

“Đây chính là thái độ nói chuyện của cô đối với đại ca chúng tôi và nhị đương gia sao?’

Một thuộc hạ của Phong Tịnh Trần nói với tôi.

Thì ra là như vậy!

Bạch Dị Thanh chính là nhị đương gia, vậy thì Vân Thạnh Duệ chính là tam đương gia rồi?

Tôi đứng dậy, nhìn về phái người thuộc hạ mắng tôi nói lớn:

“Tôi đang nói chuyện với mấy đại ca của các người, có chỗ cho anh chõ mồm vào không? Lẽ nào anh không hiểu quy củ của kẻ cấp dưới sao?”

Tôi cảm thấy tôi nói không sai, trước đây khi tôi đàm phán với đại ca của trường khác thì tiểu đệ không được xen ngang.

Phong Tịnh Trần nhìn Bạch Dị Thanh đang ngồi bên cạnh một cái, Bạch Dị Thanh đi về phía tôi, không phải là muốn đánh tôi chứ.

Bạch Dị Thanh dừng lại trước mặt tôi, giơ tay lên, tôi bất giác ôm lấy mặt và nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng “Pạch”, mặt tôi không đau?, tôi mở mắt ra nhìn thấy tên thuộc hạ lắm mồm kia, tôi hiểu rồi, thảo nào không đau là phải, thì ra là không tát vào mặt tôi.

Sau khi Bạch Dị Thanh cho tên thuộc hạ một cái bạt tai xong, liền cười mỉm với tôi một cái, nụ cười đó rất là dịu dàng, rất dịu dàng, anh ấy lại quay về bên cạnh Phong Tịnh Trần, tôi cũng ngồi tại vị trí của tôi.

“Anh không hề có bất cứ ý định nào làm hại em, càng không thể giết em, là anh bảo Bạch Dị Thanh đón em tới Hồng Kông, tuy tối hôm đó em không nói cho anh biết tên em, nhưng anh thấy em mặc đồng phục học sinh, vì vậy điều tra ra thông tin của em, anh phát hiện bây giờ em là trẻ mồ côi nên bảo Bạch Dị Thanh đón em tới Hồng Kông.”

Phong Tịnh Thần nói với tôi bằng cái giọng lạnh lùng, quả thực lời nói của Phong Tịnh Thần luôn thể hiện một khí chất trưởng thành, từ lần đầu tiên gặp anh ta, tôi đã có cảm giác, tính cách của anh ta không giống với tính cách của một học sinh cấp ba, mà giống tính cách của người từng trải già đời ngoài xã hội.

“Ô, anh đón tôi đến Hồng Kông chắc không phải là để cảm ơn tôi vì chuyện cưỡng hôn đấy chứ?”

Lời nói của tôi mang theo giọng điệu mỉa mai.

Tôi vừa nói xong, đàn em của Phong Tịnh Trần đều thể hiện sự kinh ngạc, còn Bạch Dị Thanh và Vân Thanh Duệ cũng mỉm cười.

Nhưng Phong Tịnh Trần lại không có bất kì biểu hiện gì, vẫn dùng cái giọng vừa trầm vừa lạnh lùng của anh ta trả lời câu hỏi của tôi:

“Có thể nói là như vậy, Phong Tịnh Trần tôi không muốn nợ ai bất cứ cái gì, tối hôm đó anh bị tiểu bang phái của thị trấn đó truy sát, trùng hợp em đi ngang qua, cũng có thể cho là em đã cứu anh, vì vậy đón em tới Hồng Kông, chính xác mà nói là để trả lại em món nợ ân tình”

Ôi trời, anh nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, mẹ kiếp sớm nói cho rõ ràng có phải là xong rồi không?,

Vừa bắt cóc vừa lại còn đe dọa tôi nữa, ôi trời, mấy ngày hôm nay tôi chết biết bao nhiêu tế bào, nhưng mà anh đừng có hiểu lầm, tôi không có ý định cứu anh đâu, kì thực lúc đó tôi rất hận bọn người bắt tôi đi, nhưng tôi sẽ không nói những điều này cho anh biết đâu.

“Ô! Vậy anh tính nuôi tôi cho đến khi nào?”

Tôi khôi phục lại nụ cười giả tạo trước đây, toàn bộ cơ thể cũng cảm thấy thoải mái đi rất nhiều, rất nhiều.

Anh ta dường như bị sự thoả hiệp này của tôi làm cho kinh ngạc:

“Đến khi tốt nghiệp cấp ba, trong thời gian học cấp ba, bất luận là việc ăn uống, nhà ở, đi lại anh sẽ sắp xếp.”

Phong Tịnh Trần dứt khoát trả lời tôi.

“Cũng được đấy chứ.”

Có kẻ ngốc nuôi còn không tốt sao, hơn nữa cũng không cần phải đi làm, còn có thể đi học, hơn nữa không chừng tôi còn thi lên đại học, tôi quả thực xứng đáng với cha mẹ đã mất của mình.

“Sau này em có bất cứ yêu cầu gì có thể nói với Bạch Dị Thanh, cậu ấy sẽ toàn quyền phụ trách mọi vấn đề cho em.”

Phong Tịnh Trần nói xong liền nhìn Bạch Dị Thanh một cái.

Tôi nói với mấy người:

“Bây giờ tôi có một yêu cầu.”

“Anh nói rồi em có bất cứ yêu cầu gì thì cứ nói với Bạch Dị Thanh”

Lời nói của Phong Tịnh Trần tràn đầy uy lực.

“Không, đây là yêu cầu của tôi đối với anh.”

Nói xong, tôi liền đứng dậy, đi tới trước mặt Phong Tịnh Trần.

“Nói đi”.

“Tôi hy vọng trong ba năm học cấp ba này, tốt nhất chúng ta cứ xem như không quen biết nhau, anh đừng xen vào cuộc sống của tôi, tôi cũng không làm phiền đến anh.”

Đúng vậy, tôi với anh phải phân chia giới hạn rõ ràng, bởi vì dây dưa đến đại ca của bọn xã hộ đen tuyệt đối không có gì tốt đẹp cả.

“Đây cũng là hy vọng của anh.”

Phong Tịnh Trần đồng ý yêu cầu của tôi xong, liền rời khỏi sân thượng.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.