Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ổ giặc

Phiên bản Dịch · 702 chữ

Vân Thạnh Duệ ngưng cười nói với tôi

”Trần sẽ không giết cậu đâu, hôm nay cậu cứ ở nhà tôi, ngày mai tôi sẽ đi cùng cậu đến trường, cậu yên tâm đi.”

Cậu ấy dường như đang an ủi tôi bằng cái giọng nhẹ nhàng ấy.

Nhưng Vân Thạnh Duệ gọi Phong Tịnh Trần là “Trần”?

Vậy là…

“hai người quen nhau?”

Tôi kinh ngạc hỏi Vân Thạnh Duệ.

“Ừ, thôi được rồi, bây giờ cậu đừng hỏi gì nữa, lát nữa đồ ăn tới cậu ăn xong thì vào phòng tôi mà ngủ nhé, ngày mai tôi sẽ cùng cậu đến trường.”

Vân Thạnh Duệ nói xong liền đứng dậy.

Nghỉ ngơi?

Tôi có thể nghỉ ngơi được chăng, tôi coi như bị rơi vào ổ giặc rồi, coi như xong rồi, đây cũng không phải là nơi đáng để tôi hy sinh, tôi miễn cưỡng đồng ý Vân Thạnh Duệ, ăn cơm xong, tôi vào phòng ngủ của Vân Thạnh Duệ, phòng ngủ này vẫn rất đơn giản, bởi vì chỉ có mỗi chiếc giường…

“Vân Thạnh Duệ, mình ngủ ở đây thì cậu ngủ ở đâu?”

Cậu đừng nói với mình là hai chúng ta cùng ngủ chung giường đấy nhé, nếu vậy thì mình có thể sẽ giết bạn đấy.

“Tôi ngủ ở sàn nhà phía ngoài là được rồi.”

“Không, mình ngủ ngoài sàn nhà cho.”

Như vậy ít ra đến đêm tôi còn dễ chạy trốn.

“Sao có thể để con gái ngủ trên sàn nhà được cơ chứ, cậu cứ yên tâm ngủ đi.”

Nói xong, Vân Thạnh Duệ liền đi ra khỏi phòng ngủ, hơn nữa còn đóng cửa phòng lại.

“Con người cậu ta cũng không đến nỗi nào, nhưng cậu ta lại quen Phong Tịnh Trần, hơn nữa còn gọi tên anh ta thân thiết như vậy, tôi đắc tội với Phong Tịnh Trần, theo lí mà nói cậu ta sẽ không vì một đứa con gái mới quen có mấy ngày mà lại đắc tội với Phong Tịnh Trần, vậy thì tóm lại ngày mai cậu ta sẽ giao tôi cho Phong Tịnh Trần, mẹ kiếp đoán cũng đoán được ra, tôi quả là thiên tài, tôi phải chạy thôi, phải chạy thôi, không thể ở chỗ này.”

Tôi lẩm bẩm một mình xong liền nằm xuống chiếc giường vừa to vừa thoải mái này…

Khi tôi vừa mở mắt ra, trời đã sáng rồi, a, a, a, a tôi thật ngu quá, đến nước này rồi tôi còn ngủ ngon được như vậy, còn nói là nửa đêm chạy trốn nữa chứ, kết quả vừa mở mắt ra trời đã sáng rồi, tôi thật được quá đi, tôi có thể được coi là đại diện của kiểu con gái vô lo vô nghĩ.

“Tô Nhụy, cậu dậy chưa?”

Vân Thạnh Duệ ở ngoài gõ cửa phòng tôi.

“Mình dậy rồi.”

“Ừ, bây giờ đã hơn 10h rồi, cậu chuẩn bị một chút, tôi chờ cậu trước cổng”.

Ôi trời, hơn 10 giờ rồi?

Tôi không chỉ là người không có gan, không có phổi mà ngay cả nội tạng cũng không có luôn, ngủ đến tận hơn 10 giờ sáng, không tồi nhỉ, còn ngủ nướng nữa chứ, tôi liền cho mình một cái bạt tai, chờ chết đi đồ ngốc, tôi liền đứng dậy sửa soạn một chút, đi ra khỏi căn biệt thự, lên xe của Vân Thạnh Duệ.

Oh! Tạm biệt các bạn đọc giả, nữ chính của các bạn sắp tiêu rồi, tôi rơi nước mắt và nói lời tạm biệt mọi người nhé.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cổng trường:

“Xuống xe đi, cậu đi vào lớp học được rồi đấy.”

Vân Thạnh Duệ nói xong liền lái xe vào trong bãi đỗ xe, còn tôi bước những bước nặng nề đi vào lớp học, tôi nhìn ngó xung quanh, rất sợ sẽ có một nhóm con trai cầm côn đánh tôi, cái đầu đẹp đẽ của tôi sẽ bị những thanh côn kia đập nát, và tôi sẽ không bao giờ còn ngửi thấy mùi máu tanh của của người khác được nữa, mà chính là của bản thân tôi.

Bạn đang đọc Bạn Trai Xã Hội Đen Của Tôi (Dịch) của Tử Nguyệt Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.