Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

20:gia Đình

2124 chữ

Không còn đường lui, đồng đội cũng không trông cậy vào đâu được, Bạch Dạ nở một nụ cười tự cho là tự nhiên nhất:

“Tại sao ngài lại nghĩ ta là con của Vô Hào Đấu La Bạch Thiên Thanh ? Chỉ từ vẻ ngoài thì làm sao ngài lại biết chắc như vậy được ? Đúng không Hoắc Vũ Hạo ? Nhỉ ?”

Bạch Dạ ánh mắt tha thiết cầu cứu Hoắc Vũ Hạo, nhưng người kia hoàn toàn không để ý đến, làm bộ đánh giá căn phòng, mặc kệ đôi mắt Bạch Dạ đã sắp phun ra lửa đến nơi, hắn vẫn bình chân như vại đứng đó, trở thành một pho tượng. Không nói, không nghe, không thấy, không đáp lại lời cầu cứu của Bạch Dạ.

“Vũ Hồn ! Chỉ dựa vào vũ hồn ta đã cơ bản xác định được ngươi có quan hệ nhất định với Bạch Thiên Thanh ! Vì sao à ? Để ta nói cho ngươi biết, Bạch Thiên Thanh là một cô nhi từ nhỏ song thân đã mất, ngoài ra thì hắn không có dòng họ gì cả, hầu như đã chết trong chiến tranh. Điều này có ghi trong kho thư tàng của học viện, rất nhiều người hiểu rõ chuyện này. Nếu thích ngươi có thể đi xem thử quá trình học của cha mẹ ngươi luôn. Về phần mẹ ngươi, Ninh Uyên lại là người ở bên cạnh hắn từ lúc còn trẻ cho đến khi qua đời-ít nhất thì theo tin đồn là vậy-hai người sống chung đã rất rất lâu mà không phát sinh chút quan hệ nào thì rất vô lí. Bởi vậy bên ngoài cũng có một ít lời đồn về chuyện hai người cũng có một đứa con. Có người nói hắn đã được học viện giấu đi, có người nói cha mẹ người không muốn ngươi trở thành hồn sư vì bọn họ đã đắc tội nhiều người, sợ ngươi bị truy giết nên đã giấu ngươi đi. Tất cả những tin đồn thổi đó đã vô hình kéo lên một tấm màn đen về đứa con của hai người họ. Nhưng chính ta cũng thật không ngờ, 11 năm sau khi họ biến mất không rõ tung tích, thì đứa con của họ lại tiến vào học viện Sử Lai Khắc, đã vậy còn được phân vào lớp của ta. Chuyện đời thật sự là quá nhiều sự trùng hợp”

Chu Y giọng hưng phấn cực kì nói liên tục một tràng khiến Bạch Dạ ong ong hết cả đầu, Hoắc Vũ Hạo và Thiên Xích đứng một bên nghe mà kinh hãi. Thật sự Chu Y trong lòng họ là một bà lão nghiêm khắc, khó tính, đối nhân xử thế cực kì không xong, không dễ thân cận nhưng giờ phút này bà như một người khác vậy.Hoàn toàn không biết đâu mới thực sự là Chu giáo sư của họ.

Bạch Dạ cũng không ngờ tới một khi hưng phấn lên Chu Y lại trở nên như vậy, hắn cũng không biết nói gì cho phải. Tự nhận à ? Không nên a.Chuyện hắn là con ruột của Vô Hào Đấu La càng ít người biết càng tốt. Chẳng lẽ lái qua chuyện khác ? Phương án tốt đấy ! Nhưng mà nói sang chuyện gì bây giờ ? Không thấy Chu giáo sư vẫn một mặt hưng phấn mà nói không ngừng đấy sao ?

Bạch Dạ cười khổ, nghĩ kế sách, bỗng liếc về phía Thiên Xích vẫn một mặt mơ màng đứng đó, Bạch Dạ nghĩ tới điều gì, khuôn mặt biến sắc nói ra:”Không tốt rồi, Thiên Xích có vẻ như không khỏe trong người, ta phải đưa nàng trở về phòng, tạm biệt giáo sư, ta phải dẫn nàng đi đây”

Nói rồi Bạch Dạ ôm Thiên Xích chạy như bay ra khỏi phòng, hoàn toàn không để ý tới Chu Y khuôn mặt đã mất đi sự hưng phấn, một mặt âm trầm nhìn theo thân ảnh Bạch Dạ đang bỏ chạy. Chỉ để lại Hoắc Vũ Hạo không phản ứng kịp, một mặt sợ hãi nhìn khuôn mặt đáng sợ của Chu Y, hoảng loạn không biết làm sao.

Xin lỗi đồng chí Vũ Hạo ! Nhưng ta sẽ bù đắp cho ngươi sau ! Nhưng bây giờ hãy sống sót để thấy ánh bình minh ngày mai nhé, chúng ta sẽ không bao giờ quên ngươi,ngươi sẽ luôn luôn sống trong lòng chúng ta ! Chào thân ái và quyết thắng !

Những câu nói vốn chỉ xuất hiện ở tang lễ giờ lại vang lên trong đầu Bạch Dạ, nếu để Hoắc Vũ Hạo tên kia mà biết được hắn đang nghĩ gì, cho dù đánh không lại Hoắc Vũ Hạo cũng phải để cho Bạch Dạ nát ass.Nhưng Bạch Dạ lúc này không quan tâm gì nữa. Hắn đã chọc giận Chu Y, chỉ còn cách bỏ chạy chờ ngài ấy nguôi giận rồi mới xuất hiện trở lại.Nhưng có vẻ Bạch Dạ quên mất điều gì đó, hắn hoàn toàn quên mất là buổi chiều còn có một buổi học, và đó là buổi học nâng cao thể chất. Bạch Dạ chắc chắc không biết điều gì đang chờ đón hắn ở buổi học chiều nay.

Tại căn phòng Bạch Dạ vừa rời đi, Chu Y dường như cũng nhớ đến điểm này, chỉ thấy nàng khuôn mặt xuất hiện nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, giọng cười trầm thấp, lẩm bẩm trong cổ họng:”Dám trốn hả ? Để ta xem chiều nay ngươi còn sức để mà trốn không ? Hoặc có lẽ là không đứng dậy nổi ? Mà hắn có thể là con của Vô Hào Đấu La cho nên hắn có lẽ sẽ chịu đựng được chứ nhỉ ? Vậy thì có lẽ ta nên tăng thêm bài tập cho hắn, coi như là luyện tập. Hắn cũng sẽ chịu được thôi mà. Có lẽ vậy…”

m thanh trầm thấp của Chu Y khiến tim Hoắc Vũ Hạo nhảy lên bình bịch. Dù hắn không biết bà ta đang nghĩ gì nhưng chắc chắn Bạch Dạ sẽ thảm, rất thảm !

Chỉ cầu mong Bạch Dạ sống qua lần này để nhìn thấy bình minh ngày mai !

Hoắc Vũ Hạo cũng không biết rằng chính tên kia cũng đã cầu nguyện tương tự như vậy cho hắn.Nếu hắn biết được không biết sẽ có phản ứng gì. Nhưng bên kia Chu Y đã từ trong trạng thái bà lão hắc ám trở về dạng giáo sư nghiêm khắc, chỉ nghe bà nói:

“Hoắc Vũ Hạo ngươi đi theo ta”

Người kia nào dám trái lời ? Chết đấy !!

Hoắc Vũ Hạo ngoan ngoãn đi theo. Kì thực,Lúc này Hoắc Vũ Hạo vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ biết khi hắn phóng vũ hồn và sử dụng hồn kĩ đầu tiên của mình thì Chu giáo sư rất kích động,nhưng bà càng kích động hơn khi thấy vũ hồn của Bạch Dạ, còn nói hắn là con của Bạch Thiên Thanh Vô Hào Đấu La gì đó.hắn cũng chả biết điều này là này là tốt hay xấu, và càng không biết bây giờ Chu Y đang dẫn hắn đi đâu, làm gì…

Nhưng tất cả những thứ này đều không liên quan tới Bạch Dạ, hắn lúc này đã đưa Thiên Xích về phòng,tất nhiên là trốn vào kí túc xá nữ, hắn dự định quay đầu rời đi thì lại nghe tiếng của Thiên Xích truyền tới, với chất giọng ngiêm túc hiếm có, nàng hỏi hắn:

“Bạch Dạ, Bạch Thiên Thanh là ai ? Ninh Uyên là ai ? Họ là cha mẹ của ngươi à ?”

Nghe thấy câu hỏi của nàng, Bạch Dạ hơi lặng đi, hắn lặng lẽ nói:

“Đúng ! Họ là cha mẹ ta”

“Vậy thì tại sao ngươi không nhận ? Chu giáo sư nói họ có vẻ rất bảo vệ ngươi mà ?”

Trong giọng của Thiên Xích mang theo vẻ cáu gắt vô cớ, Bạch Dạ hơi ngẩn ra vì cảm nhận được cảm xúc bất thường của nàng. Nhưng hắn lập tức hiểu ngay,có lẽ việc có một người cha che chở mình hay một người mẹ chăm sóc là điều quá khó khăn với nàng, nhất là khi bản thân nàng lại bị cô lập trong căn nhà của mình.Bạch Dạ nghĩ đến đấy, rồi lại nhớ đến thân thế của chủ nhân thân thể này, hắn trầm thấp nói:

“Họ là cha mẹ ta. Đúng ! Nhưng từ nhỏ ta đã quen với cô đơn, quen với việc tự chơi một mình, quen với việc tự nấu ăn một mình, lúc nhìn những đứa trẻ khác được cha mẹ dẫn đi chơi, ta chỉ biết lặng lẽ nhìn họ, bởi vì ta là một đứa không cha không mẹ. Nếu họ sống thì tốt, họ có thể dạy ta ăn học, dạy ta đi đứng, dạy ta cách đối nhân xử thế,... Nhưng họ chỉ để lại ta trong một căn nhà trống vắng tình cảm, thỉnh thoảng có vài kẻ thương hại mà cho ta ăn, cho đến khi ta lớn một chút thì lại phải tự làm tất cả. Cho nên so với kính trọng họ thì ta lại càng căm ghét họ. Vì sao chứ ? Vì sao ta không thể như những đứa trẻ khác chứ ? Cha là Hồn Đấu La phong quang vạn trượng thì sao ? Mẹ là người của Thất Bảo Lưu Ly tông truyền thừa vạn năm thì sao ? Họ chỉ là những người cha người mẹ thất bại mà thôi !”

Đây chính là những cảm xúc thật lòng mà đứa trẻ này có, hắn dung hợp kí ức của chủ nhân thân thể này, từ đó cũng thừa kế hết mọi cảm xúc của hắn. Bạch Dạ lúc đó như một người xem phim, xem hết cuộc sống nhọc nhằn của một đứa trẻ sáu tuổi, và đó chính là những điều mà Bạch Dạ cảm nhân về cha mẹ của chủ nhân thân thể này. Làm cha mẹ mà không thể lo cho con thì cho dù có lợi hạo đến đâu cũng chỉ là một cặp phụ huynh thất bại mà thôi.

Thiên Xích ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Bạch Dạ nặng lời đến thế, nàng cúi đầu nói:”Xin lỗi, ta đã không nghĩ đến cảm nhận của ngươi”

Nàng cảm thấy vô cùng tự trách, điều đó cũng không trách nàng được, về một phương diện nào đó, cả nàng và Bạch Dạ khá giống nhau,đều là những đứa trẻ bất hạnh với cha mẹ không hợp cách, đều nghĩ rằng người kia là mục đích sống của mình, đều xem người kia là tất cả của mình.Không thể không nói, Bạch Dạ và Phượng Thiên Xích, hai người này có vẻ trời sinh đã là của nhau.

Bạch Dạ cũng đã bình phục tâm tình, thấy Thiên Xích cúi đầu, hắn cũng tự trách mình khi không lại đi nói về chủ đề gia đình làm chi. Hắn tiến đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói:

“Cả hai ta đều có một gia đình không trọn vẹn, ta biết mỗi chúng ta đều không có bất kì cảm xúc nhớ nhưng hay kí ức đáng lưu giữ về những điều đó. Ta cũng không biết tương lai chúng ta sẽ ra sao, nhưng từ giờ phút này, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có đồng ý trở thành gia đình của ta ? Trở thành người chúc ta bình an mỗi khi đi xa ? Nói câu “Mừng trở về” mỗi khi hoàn thành chuyến đi ? Trở thành người mỗi sáng ta đánh thức ? Trở thành …. cả cuộc đời ta ? Ngươi đồng ý chứ ?”

Thiên Xích hai tay bưng bít lấy miệng, nước mắt chảy ra, nếu nói về những lời tâm tình, Bạch Dạ dở tệ nhưng những lời ấy lại đánh và những nơi sâu nhất trong tin nàng. Nang biết, từ lúc này, nàng đã có gia đình ! Gia đình của riêng mình !

Thiên Xích ôm chằm lấy người nam trước mặt, tham lam cảm nhận từng hơi thở của hắn, nàng muốn ghi nhớ cảm xúc này mãi mãi.Bạch Dạ cười khẽ, cảm nhận hơi ấm từ người con gái truyền đến, hạnh phúc ôm lấy nàng.

Mãi cho đến khi….

Cộc Cộc

“Đây là phòng của ta à nha ! Hai người các ngươi xem ta là không tồn tại à ?”

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.