Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

21:bữa Trưa Nhẹ Nhàng....trước Khi Ngậm Hành

2142 chữ

Chỉ thấy Tiêu Tiêu một mặt tức giận đứng ngay cửa, nhìn hai người đang ôm ấp mà ghen tị cực kì.

Nhưng đây là phòng của ta a ! Các ngươi có chút xấu hổ được không a ! Còn Bạch Dạ ngươi tên này không biết chỉ cần bị phát hiện là lập tức bị đuổi học không hả ?!

Tiêu Tiêu kém chút gào ra, nhưng lại nghĩ đến bị cả dãy kí túc xá phát hiện, thế là nàng lấy tay bưng bít lấy miệng, đôi mắt tóe lửa nhìn cặp đôi vẫn đang chăm chú ôm nhau mà xem nàng như không khí.

Bạch Dạ lúc này cũng đã chú ý đến sự hiện diện của Tiêu Tiêu, cho tới lúc này hắn vẫn chăm chú cảm nhận hơi ấm từ “gia đình’ của riêng hắn mà hoàn toàn không chú ý đến xung quanh.Đây là lần đầu tiên Bạch Dạ thấy Thiên Xích lộ ra nhiều cảm xúc đến vậy:Từ nghi hoặc đến cáu gắt rồi lại buồn bã. Hắn yêu thích cảm giác bất ngờ khi Thiên Xích thể hiện những cảm xúc trong lòng mà không phải chỉ là một tấm mặt mơ màng mà băng lãnh bên ngoài. Hắn nhìn chăm chú đôi mắt vẫn còn dư lại nước mắt mà khẽ hôn lên khóe mắt của nàng, khẽ nói:”Đi ăn thôi, ngươi đói rồi chứ gì”

Thiên Xích đã khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, nàng nhu nhuận gật đầu rồi ôm lấy cổ hắn. Bạch Dạ hiểu ý đứng lên, vòng hai tay qua cổ và chân rồi bế lên.Hắn cũng không biết từ lúc nào Thiên Xích lại thích trò này, nhưng hắn cũng không thấy phiền.Nhưng chính hắn cũng không biết rằng, hành động này làm nàng nhớ lại cái đêm lần đầu gặp hắn, hành động bế nàng như một cô công chúa đã khắc sâu vào tâm trí nàng, dù thế nào cũng không dứt ra được.

Nhìn thấy hai người lại ân ân ái ái, Tiêu Tiêu đã trên bờ sụp đổ, nhưng chưa kịp phát tác đã nghe Bạch Dạ nói:”Ta mời ngươi ăn, xuống lầu rủ luôn cả đám đi”

Tiêu Tiêu cũng hiểu ý Bạch Dạ ám chỉ đến bọn Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông cùng Hoàng Vũ.Nhưng cơn giận vẫn không tiêu, nàng lạnh giọng nói:”Nhưng ngươi nên nhớ đây là phòng của ta, trừ khi ta cho phép không được bước vào đây thêm một lần nào nữa, nếu không thì ta sẽ khiến ngươi bị đuổi học đấy”

Bạch Dạ buồn cười nhìn thân ảnh vui vẻ chạy xa, hắn cũng hiểu Tiêu Tiêu ám chỉ rằng nếu hắn còn bén mảng đến đây lần nào nữa thì nàng sẽ báo hắn đã vào kí túc xá nữ.Nhưng hắn cũng hơi không hiểu là tại sao Sử Lai Khắc rất giàu có mà tại sao không làm hai kí túc xá riêng cho nam và nữ nhỉ ? Dù sao cũng đâu chiếm quá nhiều diện tích lắm đâu ?

Bạch Dạ cũng không biết điều này cũng là một khảo nghiệm tâm tính của học viên. Đối với những kẻ coi thường luật lệ ở học viện này,không chấp hành đúng luật mà học viện đề ra thì cũng là thứ bỏ đi, đặc biệt là những tên đã trái luật mà còn để bị phát hiện, chứng tỏ đã không có thực lực mà còn trái luật, phế càng thêm phế.

Trái luật ? Có thể ! Nhưng ngươi nhất định không được phép để bị phát hiện !(Khúc này ta chém)

Lúc Bạch Dạ và Thiên Xích xuống đến nhà ăn thì trừ Hoắc Vũ Hạo đang nói chuyện với Đường Nhã và Bối Bối thì tất cả đều tập hợp đầy đủ.Vương Đông đôi mắt vẫn dán vào người Vũ Hạo,Tiêu Tiêu đang suy nghĩ chọn những món mắc nhất mà ăn chết Bạch Dạ,Hoàng Vũ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.Nói thật, hầu như các học viên nữ đều trong nhà ăn đều vô tĩnh hữu ý liếc mắt về phía Vương Đông và Hoàng Vũ. Quả thật hai tên này đều rất đẹp trai, Vương Đông mang theo một vẻ đẹp cao quý, từ khí chất cho đến thực lực đại hồn sư khiến cho hắn cực kì nổi tiếng mặc dù chỉ mới ngày đầu vào học.Hoàng Vũ thì lại không có sự đẹp đẽ cao quý ấy, đại hồn sư cấp 26 thực không tệ chút nào, nhưng khuôn mặt anh tuấn tràn đầy lực hấp dẫn,mái tóc vàng óc cùng đôi mắt xanh lục khiến hắn không kém cạnh chút nào khi đứng cạnh Vương Đông.

“Kiểu này cả hai ngươi sẽ sớm có bạn gái thôi, khuôn mặt đẹp mã như thế này mà, chắc chắn là cả nam lẫn nữ đều sẽ bị các ngươi làm cho chết mê chết mệt” Tiêu Tiêu không chịu nổi ánh mắt soi mói của lũ nữ sinh kia.Nhưng đôi mắt ái mộ nhìn Vương Đông đã bán đứng nàng, người kia vẫn chỉ để ý một mình Hoắc Vũ Hạo.

Lúc này Bạch Dạ đi đến, vỗ vai Hoàng Vũ, nói:”Gọi thức ăn chưa ?”

Người kia đáp lại:”Vẫn đang đợi ngươi đấy”Rồi hắn nhìn quanh, thấy người bồi bàn gần đó liền lên tiếng:”Anh bồi bàn ơi ! Có khách lớn này !”

Bạch Dạ buồn cười nhìn hắn,người kia cũng không để ý, nói với người bồi bàn:”Từ đây tới đây, từ trên xuống dưới, anh nhớ hết tất cả các món rẻ tiền rồi chứ ?”

Người bồi bàn ngẩn ra, chẳng phải có khách lơn à ? Nhưng hắn lại nghe Hoàng Vũ âm thanh hào sảng nói tiếp:”Trừ những món đó ra,những món đắt tiền đem ra hết cho ta,ta rất hào phóng nhường cho tên này trả hết !”

Hào phóng cái éo ! Rõ ràng là ta mời mà làm như ngươi mới là chủ vậy, còn hào phóng nhường hết cho ta ? Bạch Dạ dở khóc dở cười.Không biết tại sao hắn lại có tên bạn cùng phòng ảo lòi như thế này nữa.

Người bồi bàn khuôn mặt đơ ra, đưa ánh mắt hỏi ý hướng về phía Bạch Dạ, đạt được một cái gật đầu từ người kia mới vẻ mặt vui vẻ lui ra sau.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã ngồi xuống bàn, dường như vừa đạt thành thương lượng gì đó với Đường Nhã và Bối Bối, chỉ thấy hắn vẻ mặt hưng phấn ngồi xuống bàn, còn hai người kia rời đi, một người vẻ mặt bất đắc dĩ, một người lại là khuôn mặt thèm ăn.

Nhìn bàn đồ ăn trước mắt, Bạch Dạ cũng không biết có thể ăn hết được hay không. Chỉ thấy trên bàn là bốn món thịt, hai món cá, một bát canh cỡ lớn,mấy cái bánh bao,sủi cảo,... cuối cùng là cả một núi đồ nướng.Mùi thơm tỏa ra không ngừng, mùi này lẫn vào mùi kia, sắc hương vị cả ba đều đủ.

Bạch Dạ đầu đầy mồ hôi, nhìn thức ăn chất thành núi trước mặt mà lông mày giật giật.Bạch Dạ khuôn mặt đầy mồ hôi hỏi Hoàng Vũ một mặt hưng phấn:” Này này này, kêu gì nhiều thế ? Mặc dù không phải là trả không nổi nhưng bỏ phí thì tiếc lắm đấy”

Kiếp trước làm lính khiến hắn luôn luôn quý trọng thức ăn, dù chỉ là một ít thịt bò khô và nước lọc, hắn cũng không oán không than mà ăn hết cả một tuần lễ.Có một lần cả đội bị lâm vào tuyệt cảnh, không thức ăn, không đồ uống, có thể đó là lần đầu tiên Bạch Dạ thấy thức ăn quý giá đến vậy. Kể từ đó đến nay, Bạch Dạ không bao giờ đổ bỏ thức ăn lần nào nữa.

Nhưng khi nhìn đến núi đồ ăn trước mặt, Bạch Dạ thật sâu sắc nghi ngờ 6 người họ có thể nhét hết vào bụng không ? Có lẽ đi, nhất là sau buổi chạy lúc nãy !

“Ừm, Gà Hấp Lá Chanh nè, Sủi Cảo Bảy Màu nè, Bánh Bao Tăng Lực nè, Bách Bộ Đồ Nướng nè, Canh Núi Lửa nè,... còn mấy món nữa lận nhưng mà kể hết thì nguội mất, thôi thôi thôi ăn đi, không hết có thể gói lại mang về mà, yên tâm giao hết cho anh”

Hoàng Vũ cũng không nói gì bắt đầu ăn, quả thật tốc độ ăn của hắn vô cùng nhanh, dáng ăn hào sảng không gò bó khiến bụng Bạch Dạ bắt đầu kêu ục ục, Lại nhìn về phía bên kia, Vương Đông động tác tao nhã nhưng ăn cũng không chậm đi bao nhiêu, Hoắc Vũ Hạo ăn có vẻ bình hòa sạch sẽ nhiều, Tiêu Tiêu thì đúng kiểu phải ăn chết hắn, ăn liên tục để mà hai gò má phồng lên như hai cái túi.

“Bạch Dạ ngươi làm gì đó ? Mau ăn đi không thì Hoàng Vũ ném hết vào bụng hắn bây giờ”Vương Đông trong cố gắng nuốt xuống mấy cái sủi cảo trong miệng, rồi lại tông thêm một ít nước.Hành động này khiến Bạch Dạ nghi ngờ bản thân.Chẳng lẽ hắn không phải con gái ?

Đang suy nghĩ thì âm thanh nhè nhẹ của Thiên Xích vang lên:”Của ngươi đây, Bạch Dạ”

Thấy nàng đưa tới một xâu đồ nướng, Bạch Dạ cũng tiếp lấy, cẩn thận thưởng thức.Xâu Dê Muối Nướng Đá này mặn mặn, lại dai dai, nhưng sự cay nồng của ớt khiến một kẻ vốn không thích đồ cay như Bạch Dạ nhăn nhó.

“Tại sao ngươi lại hạ độc ta, ta chết mất”Bạch Dạ khuôn mặt nhăn nhó,lấy tay ôm lấy cổ, một mắt đau đớn nói ra. Quả thực hắn cực ghét đồ cay, nếu chỉ là cay nhất thời như mù tạt thì được nhưng đây là ớt ! Ớt đấy !

Vẻ mặt của Bạch Dạ khiến cho Thiên Xích bật cười, giọng cười lanh lãnh như chuông bạc dễ nghe, hiện ra trên khuôn mặt từ trước đến nay không rất ít lộ ra cảm xúc lại làm cho tinh thần Bạch Dạ lâm vào trì trệ nhất thời.

Những người khác vốn đang ăn cũng dừng động tác lại mà nhìn nàng, đến Vương Đông cũng tự hỏi không biết nếu như mình trở lại làm con gái thì có đẹp được như nàng không.

Quả thật Thiên Xích rất đẹp nhưng khuôn mặt mơ màng không cảm xúc khiến cho tất cả những kẻ có ý định tiếp cận đều từ bỏ ý đinh (còn chưa kể đến ánh mắt giết người của Bạch Dạ) vì cảm giác như bị cự người từ ngoài ngàn dặm.

Lấy lại tinh thần, Bạch Dạ lái qua chuyện khác:”Này Hoắc Vũ Hạo, lúc nãy ngươi nói chuyện gì với Đường Nhã vậy ? Trông ngươi có vẻ rất hưng phấn a”

Vương Đông nghe có nhắc tới Hoắc Vũ Hạo liền tự kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ, dỏng tai nghe.

Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:”Chỉ là ta dự định đi bán cá kiếm tiền ấy mà, ta nhà nghèo mà học phí một năm đến tận mười kim tệ, còn chi tiêu sinh hoạt hàng ngày nữa,ta tuy rằng chỉ muốn tập trung vào tu luyện, nhưng những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống như ăn uống thì ta không thể bỏ qua được.Đường Nhã lão sư đúng lúc đề nghị ta cái này.Tỷ ấy có quen vị đại thẩm phụ trách mua phụ liệu ở nhà ăn này. Sau này tỷ ấy sẽ nhờ bà ấy mỗi ngày mua giúp ta hai mươi con cá, còn Đường Nhã lão sư,sẽ chuẩn bị gia vị và bếp nướng cho ta. Từ nay, mỗi khi tan học,ta sẽ ra trước cửa học viện ngồi bán. Ta tin với tài nướng cá của ta sẽ kiếm được rất nhiều khách”

Bạch Dạ nghĩ nghĩ.Chủ ý này thật sự không tệ, với vũ hồn Linh Mâu của hắn, việc điều chỉnh lửa và tỉ lệ các loại gia vị vô cùng dễ dàng.Hắn nói:”Vậy để ta đi ủng hộ cho, dù sao ta cũng rất thích ăn đồ nướng. Nhưng mà ta nghĩ ngươi không nên ham tiền mà bỏ bê tu luyện, tất cả mọi người ở đây đều đã là Đại Hồn Sư. À đúng rồi, đã làm đồ nướng thì để ta chỉ ngươi làm cái này, ta nghĩ bán cũng không tệ đâu”

“Vậy thì cảm ơn ngươi, Bạch Dạ”Hoắc Vũ Hạo cười nói.

Cứ như vậy, một chương nữa đã đi qua.

(Chương sau nvc ngậm hành)

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.