Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 5017 chữ

Nghe nàng nói mà tôi âm thầm cảm thán. Đúng là tình chị em có khác, không kém gì huynh đệ sinh tử. Cũng may nàng và sư tỷ tính tình hoà hợp, thân như thủ túc, còn biết lo nghĩ cho hạnh phúc của nhau. Tôi đúng là có phúc mà, cưa được hai tỷ muội xinh đẹp biết chiều lòng người như vậy.

Thấy hơi có lỗi với nàng vì phải chia sẻ tình cảm của mình cho người khác, tôi áy náy nói:

– Muội yên tâm, ta yêu nàng, yêu càng sư tỷ, sẽ không để cho bất luận ai trong 2 nàng chịu thiệt thòi đâu. Ta hứa đấy.

Nàng cười:

– Nhớ lấy lời huynh nói đấy nhé.

– Đương nhiên rồi. Nàng cứ yên tâm về ta.

– Giờ huynh đi tìm tỷ ấy luôn đi. Đợi đến tối thì lâu lắm.

Tôi khoái lắm nhưng mặt lại lộ vẻ do dự:

– Nàng chắc chứ? Ta còn muốn nằm với nàng chút nữa.

Nàng liếc xéo tôi:

– Huynh còn nói? Đừng tưởng muội không biết huynh nghĩ gì. Định chơi trò “Hoa thơm đánh cả cụm” à? Muội và sư tỷ biết thừa rồi. Tiện nghi cho huynh quá mà. Thôi đi đi, muội tất nhiên không ăn dấm chua với sư tỷ của mình. Huynh nhớ ôn nhu với tỷ ấy đấy. Muội cũng đang mệt, muội ngủ tiếp.

Như mở cờ trong bụng, tôi hôn nàng một cái rồi nói ngay:

– Nàng đã nói vậy ta cũng không khách khí nữa. Cảm ơn muội đã thành toàn. Sau khi xong việc bên sư tỷ ta sẽ quay về gặp muội. Thân thể muội còn yếu, cứ nghỉ ngơi đi nhé. Ta đi đây.

– Ừm…

Rời giường vệ sinh cá nhân, mặc quần áo, chải chuốt đầu tóc, tôi mang theo tâm tình hưng phấn tiến về gian phòng của Tử Quỳnh.

Đến trước cửa phòng nàng, không do dự tôi đập cửa ngay.

“Cộc! Cộc! Cộc!”

Giọng Tử Quỳnh từ bên trong vọng ra, nàng cùng thầm thắc mắc sáng sớm lại có ai đến tìm mình.

Tôi lên tiếng:

– Sư tỷ, là đệ.

Im lặng trong vài giây, nàng kêu:

– Đệ chờ ta một lát.

Rồi sau đó là tiếng sột soạt của việc va chạm vải vóc, lộc cộc của việc di chuyển đồ đạc. Tôi thầm đoán là nàng đang dọn dẹp phòng ốc sao cho nhìn nó tươm tất. Tâm lý nữ nhân mà, ai lại không muốn phòng mình sạch sẽ, nhất là khi tiếp đón người khác giới. Mà người khác giới này lại là nam nhân tương lai của nàng, đương nhiên nàng muốn để lại ấn tượng tốt thay vì xấu rồi.

Mất chừng vài phút, cuối cùng cửa cũng mở. Trước mắt tôi là Tử Quỳnh với trang phục màu tím nhạt. Mặt nàng có vẻ tươi hơn, môi cũng đỏ hơn, hình như vừa trang điểm lại. Tôi cười cười ngắm nhìn nàng. Thật đẹp! Hải My cũng đẹp nhưng Tử Quỳnh cũng không kém, mỗi người một vẻ nên thật sự rất khó nói ai đẹp hơn ai.

Thấy tôi nhìn bản thân nàng mà cười, nàng cũng nhìn trả lại tôi và hỏi:

– Sao đệ lại đến đây vào giờ này? Không phải đang ở chỗ Hải My sao? Giờ lại ở đây, không phải 2 đứa tối qua đã…

Chưa để nàng nói hết, tôi đã cắt ngang:

– Tối qua Hải My đã chính thức trở thành nữ nhân của ta. Nàng ấy có nói nhờ ta qua đây chiếu cố nàng từ sớm, vì nàng nhường cho nàng ấy tối qua nên trong lòng nhất định rất cô đơn. Sư tỷ, cảm ơn nàng.

Vừa nói tôi vừa mạnh dạn nắm tay kéo nàng về phía mình ôm chầm lấy 1 cái. Kết quả nàng giật thót mình, giãy dụa một hồi nhưng cuối cùng vẫn buông xuôi để tôi ôm. Thấy nàng không kháng cự, tôi tìm đến môi nàng mà hôn. Vừa hôn tôi vừa đẩy nàng vào phòng, cũng không quên tiện chân ngoắc cánh cửa khép lại.

Hôn chán chê, tôi rời khỏi đôi môi đỏ mọng của nàng, môi bắt đầu lướt dọc theo chiếc cổ trắng đi xuống, hai tay bắt đầu di chuyển chậm rãi trên người nàng. Có kinh nghiệm từ Hải My, tôi hành động rất nhanh. Từng mảnh, từng mảnh quần áo của nàng lần lượt rơi xuống, nhiệt tình hôn lên từng tấc da thịt trên người nàng. Đương nhiên không thể nào thiếu cặp nhũ phong đồ sộ rồi.

– Sư đệ…

Toàn thân nàng run rẩy, cả người toát ra mùi hương xử nử. Nàng như nhũn đi, cúi đầu gọi một tiếng, hai mắt như mê đi, khẽ cắn môi dùng sức đáp trả, nồng nhiệt hôn lấy tôi, cả hai cùng ngã xuống giường.

Một lần nữa tôi lại được ông trời trao cho trọng trách khai phá tâm tình thiếu nữ cả về thể xác lẫn tinh thần. Cầm đại nhục bổng đã sớm cứng như sắt, tôi nhẹ nhàng đưa vào nơi thâm sơn cùng cốc của nàng.

– Áhh… Ưhm… ưhm…

Âm thanh tiêu hồn lạc phách từ chiếc miệng anh đào của Tử Quỳnh khẽ phát ra. Lần đầu là tiếng kêu vì đau đớn cho bị phá thân, về sau là tiếng rên rỉ đẩy khoái lạc. Tôi nhanh chóng rút ra cắm vào, vừa ôn nhu lại vừa thô lỗ. Lần lượt xông pha chiến trận, tôi như chẳng biết mệt mỏi giữ chặt lấy tấm thân nõn nà của Tử Quỳnh, tâm linh và dục vọng lần lượt như bị cuồng phong cuốn đi, khiến cho cả hai dường như chẳng còn chút khí lực nào.

Ước chừng khoảng hơn nửa canh giờ sau, may tan mưa tạnh, Tử Quỳnh lười nhác nằm bên cạnh tôi, sau nhiều cơn cao trào cùng kích động, mị lực từ người nàng toả ra thật có sức hút. Nếu như chẳng phải do nàng thân thể có phần hư nhược, chỉ sợ tôi không kìm lòng được mà lại vác thương ra trận với nàng lần nữa.

Cuộc sống của tôi từ hôm đó bắt đầu có thêm màu hường. Tất cả đều rất tuyệt vời. Ban ngày luyện công, nghỉ ngơi thì đi dạo, đên về thì lại chơi trò người lớn. Lạc thú là đây chứ đâu nữa?

Thấm thoát đã gần một tháng trôi qua. Tôi xuyên không thể thế giới này cũng gần hai tháng rồi. Mải chơi đùa với mỹ nhân làm tôi suýt quên mất mục đích chính của mình.

“Cũng đã đến lúc hạ sơn rồi”.

Tôi thầm nghĩ thế và đem ý nghĩ này nói với hai nàng. Kết quả là hai nàng có phần không nỡ vì tình yêu mới bén mùi, chưa ăn đã đời mà giờ phải nhịn thì ai mà chịu cho được? Họ tìm đủ thứ lí do để khuyên tôi, nhưng có vẻ không ăn thua vì tôi thật sự muốn ra ngoài. Cuộc sống bó tay bó chân ở đây hai tháng trời khiến tôi có cảm giác ngột ngạt. Mặc dù có hơi tiếc khi phải xa rời hai tấm thân mỹ miều kia nhưng tôi cũng xác định con đường của mình nhất định không chỉ có hai nàng.

Khuyên nhủ không thành, hai nàng đành dùng đến biện pháp mạnh là kéo tôi đi tìm lão sư phụ. Cũng không tệ, bản thân cũng đang muốn gặp lão bàn về một số chuyện.

Cả ba chúng tôi lại một lần nữa bước về Luyện võ đường, nơi mà hai tháng trước đã một lần gặp mặt. Vì đã nhờ Phúc Bá báo trước một tiếng, vừa bước vào là chúng tôi gặp ngay lão. Ngắm nghĩa tôi một lúc lâu, sau đó lại lúc lắc cái đầu nhìn chằm chằm hai nữ đồ đệ, đôi khi còn tùm tỉm cười. Lão cười làm tôi thấy hơi khó chịu nhưng cũng không để ý lắm. Hai nàng thì cúi thấp đầu, xấu hổ đỏ mặt, thầm nghĩ chắc ân sư đã biết mình trao thân cho tôi.

Ngắm nhìn chán chê, cuối cùng ánh mắt lão dừng lại ở người tôi, hỏi:

– Tiểu tử thúi! Hai tháng vừa rồi có lẽ chiếm được không ít tiện nghi nhỉ? Ta thấy ngươi tinh thần sung túc, tâm trạng thoải mái, không gò bó. Lẽ nào có gì tiến triển sao?

Tôi đáp:

– Sư phụ lão nhân gia. Hôm nay con hẹn gặp người ở đây là có 2 việc muốn nói với người.

Lão híp mắt lại, cười cười nhìn tôi với vẻ hứng thú:

– Ồ… Nghe có vẻ không giống ngươi bình thường. Nói ta nghe xem.

Nhìn thẳng vào mắt lão tôi đáp:

– Việc thứ nhất là thời gian vừa qua Quỳnh tỷ và My muội đã trở thành nữ nhân của ta. Cầu xin sư phụ lão nhân gia làm chủ, tác hợp hai nàng cho ta.

Lão vỗ thành ghế đánh bốp một cái rõ kêu, hưng phấn cười lên:

– Hảo tiểu tử! Trông cù lần nhát gái thế mà đã thu phục được hai nha đầu kia vào tay rồi. Quả đúng là có phong phạm của ta hồi còn trẻ. Hắc hắc.

Lão cười to khiến cho hai nàng sau lưng tôi càng thêm xấu hổ. Tử Quỳnh còn đỡ nhưng Hải My thì có lẽ da mặt mỏng, không chịu nổi nên ngẩng đầu lên gắt lão:

– Sư phụ, không cho người cười. Có gì đáng cười đâu cơ chứ? Sư phụ mà cười nữa con dỗi cho mà xem.

Nghe thế lão nín ngay, nhưng biểu cảm khuôn mặt vẫn không tránh khỏi nét cười. Nhìn lão nhịn cười mà tôi cũng muốn cười theo lắm, nhưng thấy trong lúc này mà cười thì không hợp lý lắm nên thôi. Mất vài giây điều tiết, cuối cùng lão nín cười được, liền nói ngay:

– Ừm. Từ lâu ta đã biết tâm tư hai đứa nó đều ở trên người ngươi. Nếu giờ ván đã đóng thuyền thì cũng tốt, ta chỉ biết ủng hộ và ủng hộ thôi. Tuy nhiên ta cũng không phải thân sinh phụ mẫu gì, nên ngươi nếu muốn cưới chúng làm lão bà chốn phòng thê thì nên chờ khi nào xuống núi rồi đích thân tới nhà đem sính lễ mà cưới hỏi.

Tôi cũng thầm gật đầu. Sau này khi có dịp nhất định sẽ ghé nhà hai nàng hỏi cưới. Hai nàng thì sung sướng cười gật đầu, nhìn lão sư phụ bằng ánh mắt cảm ơn khiến lão vênh vênh cái mặt đắc ý vuốt chòm râu dê trông ghét vô cùng.

Không để lão đắc ý lâu, tôi nói tiếp:

– Thứ hai là việc ta muốn xuống núi. Hy vọng lão nhân gia người cho phép.

Đến đây thì lão không cười được nữa. Thẳng lưng ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt ta, lão hỏi một cách nghiêm túc:

– Tiểu tử ngươi chắc chắn?

Tôi đáp ngay không do dự:

– Ta chắc chắn!

Lão lại hỏi:

– Bản lãnh nào khiến ngươi tự tin như vậy?

Tôi cứ thế đáp:

– Ta lĩnh ngộ được không ít thứ tốt. Vả lại lần trước cũng gặp được ít cơ duyên. Đến giờ tạm gọi là đủ bản lãnh xông pha giang hồ.

Lão cười cười với vẻ hoài nghi:

– Thật sao? Ta rất muốn được thấy như thế nào gọi là bản lãnh đủ xông pha giang hồ của tiểu tử ngươi đấy.

Tôi cũng cười cười và nhếch miệng với lão:

– Lão nhân gia người tự mình thử nghiệm là biết ngay thôi. Chẳng phải sao?

Lão nhướng mày lớn tiếng nói:

– Giỏi cho tiểu tử ngươi. Để ta xem trong hai tháng qua ngươi học được những gì? Cho dù là có đại kỳ duyên cũng không thể từ hai tháng thành võ lâm đại cao thủ được.

Tôi cười thầm không nói gì, chỉ bước lùi lại, đến giữa Luyện võ đường thì dừng. Sau đó chắp tay tỏ ý mời và nói:

– Sư phụ, mời chỉ giáo!

Lão loé người đến ngay trước mắt tôi, cách khoảng 1 trượng, mặt đối mặt.

Cả võ đường lặng đi, không ai dám lên tiếng. Trên người tôi và lão toả ra chiến ý hừng hực. Lần đầu tiên có người đối chiến giúp tôi kiểm định thực lực bản thân. Quả thật rất mong chờ, đồng thời cũng tò mò muốn biết thực lực lão sư phụ mình như thế nào.

Lão sư phụ hất hàm bảo:

– Tiểu tử thúi. Xuất chiêu đi. Cho ta xem ngươi có bản lãnh như thế nào mà tỏ ra tự phụ.

Tôi gật đầu:

– Vậy ta không khách khí. Sư phụ cẩn trọng.

“Ào…”

Trận giao phong lập tức diễn khai, thế nên ai cũng chú mục nhìn vào cục diện, tạm gác lại những gì không liên quan để lo quan sát trận chiến.

Ngay khi chưởng ánh màu trắng xám vừa hiện lên, trong ánh chưởng mờ mịt xuất hiện vô vàn cánh tay. Lão sư phụ hưng phấn hét lên:

– Vô Lượng Quang Minh Chưởng? Không tồi. Úi, trong chưởng có ẩn tàng Kim thuộc tính? Ngươi cũng tiếp ta một chưởng Quang Minh Vô Lượng mang hệ Hoả xem sao?

“Vù…”

“Ầm…”

Tiếng chạm kình vang lên, tôi dùng ẩn tức thuật khống chế tu vi chỉ còn có 30 năm công phu nên vẫn bình thủ với lão già. Kỳ thực vì muốn khảo nghiệm nên lão chưa dùng hết toàn lực, chỉ có mấy phần mà thôi.

Cả hai cùng lùi lại nửa bước, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhau. Có điều là lão ngạc nhiên hơn:

– Không ngờ tiểu tử ngươi lại luyện được tuyệt học thượng thừa phật môn, lại còn kích hoạt được thuộc Kim thuộc tính. Khá lắm. Đến đây đi. Cho ta xem ngươi còn luyện được những gì.

Tôi nhếch miệng:

– Sẽ không để sư phụ thất vọng:

Tôi cúi người, lảo đảo như say rượu vụt chồm đến, hữu thủ thì chờn vờn xuất phát chiêu kình.

“Ào… Ào…”

Tử Quỳnh ở ngoài thấy vậy kêu lên:

– Bộ pháp Tuý Cái Trá Tẩu?! Hoành Tảo Thiên Địa thức? Tuyệt học của Vô Thức lão nhân? Đã thế lại còn là Mộc thuộc tính?

Cũng quên nói là tư liệu võ công của lão sư phụ tôi cũng na ná như Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm vậy. Không biết lão làm cách nào mà sở hữu rất nhiều loại võ công khác nhau, của rất nhiều bậc tiền bối lừng danh giang hồ hàng chục, thậm chí hàng trăm năm trước. Tuỳ tiện ném một bộ bí kíp này ra ngoài võ lâm thôi cũng đủ tạo cảnh mưa máu gió tanh.

Nhắc lại, vừa nghe Tử Quỳnh hô thì lão cũng đã nhận biết công phu tôi thi triển. Bằng một thủ pháp mơ hồ, lão đẩy ra một đạo nhu kình:

– Vô Thức Tuyệt Học ư? Đỡ thử Vô Vi Hối Tâm chưởng mang hệ Thổ của lão phu.

Hai luồng chưởng ảnh chạm nhau.

“Bùng!”

Lần này có vẻ tôi và lão dụng khá nhiều lực, kết quả sau màn chạm chưởng, cả hai đồng thời lùi 2 bước, tôi thì có phần loạng choạng hơn.

Không thể không nhìn tôi với con mắt khác, lần này lão kêu:

– Thật không ngờ! Chỉ mới hai tháng mà ngươi đã đến trình độ này. Nội lực cũng khá. Ta đoán ngươi cũng chưa dốc toàn lực cho đòn vừa rồi. Nhiều lắm chỉ cũng chỉ 8 thành thôi.

Lão nói quá đúng khiến tôi chỉ biết gật đầu:

– Đúng thế. Lão nhân gia người quả nhiên tinh mắt. Cũng may người nương tay nên ta mới không việc gì.

Lão lắc đầu:

– Ẩy ầy! Nói như thế là không đúng rồi. Chỉ tính riêng mấy công phu ngươi vừa thi triển kia, quả thật đã đủ tư cách hạ sơn rồi. Đó toàn là tuyệt học của cao nhân, hơn hẳn mấy chiêu thức mèo cào của bọn Thất đại phái. Nhưng tiểu tử ngươi nói thật cho ta biết, toàn bộ phần tư liệu mà ta đưa, ngươi thấu triệt được bao nhiêu phần.

Vì muốn tăng sức ảnh hưởng của bản thân nên tôi cắn răng đáp:

– Toàn bộ thưa sư phụ. Cái ta thiếu bây giờ chính là nội lực và kinh nghiệm giao đấu thôi. Thế nên ta mới xin người cho ta hạ sơn.

Lời vừa nói ra, không chỉ có 3 thầy trò, kể cả Phúc Bá cũng há hốc mồn, ngây dại nhìn ta. Bởi vì sao? Phần tư liệu giao cho ta lúc đó ngoài lão sư phụ ra thì Phúc Bá là người rõ nhất. Phải có hơn 30 loại võ công, tâm pháp khác nhau. Vậy mà trong hai tháng ta lại bảo tự mình thấu triệt hết? Ai tin đây?

Thẫn thờ một lúc, vẫn là lão sư phụ trấn tĩnh nhanh nhất. Nhìn tôi bằng ánh mắt nồng cháy như thể nhìn thấy bảo vật, lão thốt:

– Không hổ là đồ nhi của ta. Đến giờ ta hoàn toàn tin ngươi có khả năng xuất sơn, ra giang hồ tích luỹ thêm kinh nghiệm, tin chắc kỳ Đại hội sắp tới, trong Địa bảng sẽ có tên ngươi.

Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên:

– Vậy là sư phụ cho phép ta xuống núi?

Lại tiếp tục vân vê chòm râu dê đáng ghét, lão cười cười đáp:

– Ta cho phép. Nhưng trước đó ngưoi hãy dốc toàn lực với ta một chiêu. Chỉ một chiêu phân thắng bại. Hãy yên tâm vì ta biết ngươi có tu vi như thế nào. Đừng tưởng Ẩn Tức Thuật của ngươi qua mắt được ta. Xuất chiêu đi!

Cơ hội ngay trước mắt, tôi cũng không do dự nữa:

– Vậy lão nhân gia người cẩn trọng. Tu vi của ta quả thật đã đạt một hoa giáp, nên buộc phải luyện Ẩn Tức Thuật. Hãy cận trọng, ta sẽ xuất toàn lực.

Lão bình thản:

– Đến đi! Cho ta thấy ngươi lợi hay hay lão sư phụ già như ta lợi hại.

Tôi trụ tấn, quy tụ nội lực về đan điền, toả dần ra hữu thủ. Bật người lao đến trước mắt lão. Hữu thủ chớp động, vươn về phía lão tung chưởng.

“Ào…”

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy chiêu công của tôi thật đặc dị, chưởng kình bị chia làm hai phần, một xanh một đỏ. Một nóng hừng hực còn một lạnh thấu xương.

Lần này đến lượt Hải My bật kêu:

– Băng Hoả Lưỡng Trùng Thiên của Băng Hoả lão tổ? Lại còn là song hệ Thuỷ – Hoả tương hỗ?

Lão sư phụ tôi lúc này cũng chú mục nhìn vào màn chưởng ảnh, diện mạo đang cười cợt chợt biết đổi, thay vào đó là ánh nhìn nghiêm túc. Lão bật xô chưởng kình:

– Hay cho một chiêu Băng Hoả Lưỡng Trùng Thiên. Hay cho song hệ cùng hợp. Hãy đỡ một thức Tiên Thiên Ngân Hà cũng là song hệ Kim – Mộc của ta.

Chưởng ảnh của lão cũng không kém phần kì dị, tạo thành một màn bạch vụ, dày đặc tựa sương mai.

“Ầm… Ầm… Ầm…”

Hai luồng chưởng ảnh mang tứ hệ nguyên tố lao ập vào nhau. Cả Luyện võ trường rung lên nhè nhẹ. Thật không tưởng nổi màn giao phong bộc phát uy lực kinh người như thế.

Đến tôi còn cảm thấy bất ngờ. Thêm vào đó là cảm giác đối với lão sư phụ tôi. “Sâu không dò được” – Đó là từ ngữ tôi có thể hình dung về lão lúc này. Dù đã xuất toàn lực, tuy chưa phải chiêu thức mạnh nhất nhưng dù vậy cũng rất hiếm người trên giang hồ đỡ được. Vậy mà lão ta chẳng chút hề hấn. Xem ra cổ nhân có câu: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” quả thật không sai.

Tôi lắc đầu cảm thán và có phần cười nhạo sự ảo tưởng về sức mạnh của mình vào một tháng trước. Thầm hiểu bản thân nếu muốn hoàn toàn chinh phục đỉnh cao cần phải mạnh mẽ hơn nữa.

Sau loạt chạm chưởng cuối cùng ấy, mọi người lại một lần nữa trố mắt nhìn tôi như quái vật. Không kìm lòng được, lão lại lên tiếng trước:

– Tiểu tử, vừa rồi ngươi xuất ra vũ kĩ 4 hệ nguyên tố Kim – Mộc – Thuỷ – Hoả, là Vũ giả tứ hệ rồi đấy. Thật không ngờ. Hai tháng trước ngươi còn chẳng biết cái gì gọi là thuộc tính. Thế mà giờ lại trở thành như thế này rồi. Nghịch thiên, tuyệt đối nghịch thiên a.

Tôi khá hài lòng với lời khen của lão. Quyết định hé lộ thêm chút ít:

– Người sai rồi. Con là Vũ giả ngũ hệ. Chỉ thiếu 2 dị thuộc tính Lôi – Phong nữa thôi. Con tin sau này có cơ hội sẽ lĩnh ngộ và kích hoạt được.

Lão trợn mắt:

– Cái gì??? Ngũ hệ? Thuộc tính Ngũ Hành?

Không chỉ lão, lần này vì không kìm được mà 2 nàng cũng thi nhau hỏi:

– Đệ thật sự là Vũ giả ngũ hệ?

– Lời huynh nói có phải là thật?

Riêng Phúc Bá không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn tôi có chút tán thưởng, gật nhẹ đầu.

Nhìn mọi người, tôi thoải mái gật đầu thừa nhận. Để được xuống núi, tôi hầu như phải trưng ra tất cả tiền vốn rồi. Như thế này mà còn không được nữa thì xác định.

Im lặng vài phút như để tiêu hoá sự việc kinh điển vừa rồi, tất cả mọi người một lần nữa nhìn tôi. Lần này cũng là lão sư phụ lên tiếng trước:

– Giỏi cho tiểu tử ngươi, che giấu thật sâu. Đến cả ta cũng không ngờ. Khi nãy nhìn ngươi ta có chút ngạc nhiên vì nội lực ngươi tăng vọt. Riêng điểm ấy thôi là đã quá bất ngờ rồi. Ai biết được tiểu tử ngươi lại còn thấu triệt toàn bộ võ học ta giao cho. Đã vậy còn là Vũ giả ngũ hệ. Thiên tài, siêu cấp thiên tài là đây chứ đâu. Ha ha. Trời giúp ta. Trời giúp ta. Ha ha ha…

Lão ngửa mặt lên trời cười một cách sảng khoái hết mức, cứ như thể vợ lão vừa sanh quý tử vậy. Nhưng tôi và mọi người có thể thông cảm cho lão. Không hiểu vì lí do gì từ khi thu nhận và dạy dỗ 3 người chúng tôi, lão một mực ở lại sơn môn, không ra ngoài, không giao du, tiếp xúc với bất kỳ một ai. Nhiều lần chúng tôi hỏi cũng không nói. Lão chỉ úp mở rằng sẽ cố gắng dạy dỗ chúng tôi, hy vọng chúng tôi thành tài và thay lão phát dương quang đại sư môn.

Đến nay, thấy tôi biểu hiện như vậy, bảo sao lão không hài lòng? Tuy rằng bản thân tôi chưa thật sự là thiên hạ đệ nhất, nhưng có bước khởi đầu vững chắc như vậy, tin rằng sau này muốn phát triển sẽ rất thuận lợi.

Cười chán chê. Lão một lần nữa quay qua nhìn tôi. Mặt đối mặt, một già một trẻ nhìn nhau. Không lời nói, không hành động. Tất cả được nói lên bởi ánh mắt. Ánh mắt lão nhìn tôi như hỏi: “Ngươi có chắc sẽ thay ta phát dương quang đại cho Vô Danh môn?”. Ánh mắt tôi kiên định nhìn lão như muốn nói: “Nhất định!”.

Cuối cùng lão mỉm cười:

– Thôi được. Tiểu tử ngươi đủ lông đủ cánh rồi, muốn ra ngoài thăm thú đó đây, học hỏi kinh nghiệm, kết giao bằng hữu… ta tất nhiên không cấm. Nhưng nên nhớ, ở cái xã hội này. Thực lực và đầu óc là hai thứ không thể thiếu nếu muốn tồn tại. Tuy ngươi có thực lực không tồi, nhưng phải nhớ lấy câu “Núi cao còn có núi cao hơn”. Không được quá tự phụ cùng khinh định kẻo dẫn đến hoạ sát thân.

Tôi gật đầu đáp:

– Ta biết. Cảm ơn người đã chỉ điểm.

Lão cũng gật đầu:

– Thôi về chuẩn bị đi. Giang hồ rộng lớn lắm, không phải ngày một ngày hai là khám phá hết được. Hãy ở lại đây một hôm để còn chiếu cố hai nha đầu này. Có lẽ chúng không yên tâm để ngươi rời xa chúng đâu. Ha ha.

Nói xong lão phất tay áo bỏ đi. Để lại đằng sau là hai khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Tuy vậy, hai nàng vẫn thân thiết đi về phía tôi, mỗi người một bên ôm lấy cánh tay tôi kéo về phía tiểu viện. Vừa đi hia nàng tranh nhau hỏi:

– Sự đệ, rốt cuộc đệ đã ngộ được kỳ duyên gì? Tại sao nội lực đã tăng vọt, lại còn là Vũ giả ngũ hệ?

– Liệu có phải hôm huynh mất tích đã xảy ra chuyện gì không? Mau nói cho muội biết.

Tôi mỉm cười nhìn hai nàng, vừa nói vừa nháy mắt:

– Từ từ về phòng ta sẽ nói cho hai nàng biết. Đừng nôn nóng, bảo bối.

Gần gũi nhau một tháng trời, cả hai quá hiểu cái nháy mắt của tôi có ý gì. Lườm lườm nhìn tôi, hai nàng bảo:

– Hỗn đản! Chỉ biết khi dễ chúng ta. Hứ!

Tôi sảng khoái cười ha ha:

– Ta cũng sắp phải đi xa rồi. Hai nàng cũng nên chiều ta một lần chứ. Kỳ Đại hội sắp tới còn gần năm nữa, xa hai nàng lâu như vậy sao ta chịu được?

Tử Quỳnh liếc tôi bằng ánh mắt sắc lẹm:

– Có quỷ mới tin đệ. Ngoài kia biết bao nhiêu mỹ nhân chứ? Có khi được vài ngày lại quên béng chúng ta. Cuối cùng chỉ sướng cái thân đệ thôi.

Hải My dịu dàng nhìn tôi:

– Thôi mà Quỳnh tỷ, làm nữ nhân của huynh ấy thì cũng nên chiều lòng huynh ấy một chút. Dù sao cũng phải ai xa lạ đâu. Chỉ là tỷ muội ta cùng nhau hầu hạ huynh ấy thôi mà.

Tử Quỳnh xụ mặt:

– Biết là vậy nhưng cũng quá hoang đường đi. Chỉ tiện nghi cho hắn. Hừ!

Nói đến đây chắc ai cũng hiểu chúng tôi đang chuẩn bị chơi 3P. Phụ nữ ở thời này vẫn còn phong kiến về quan niệm tình dục lắm, không được phóng khoáng như ở thời của tôi. Gần gũi nhau cả tháng rồi nhưng cho dù tôi khuyên nhủ, năn nỉ, dụ hoặc như thế nào hai nàng cũng không chịu some. Có lẽ thấy sắp phải xa tôi một thời gian hai nàng mới miễn cưỡng đồng ý. Hắc hắc. Trời lại giúp ta.

Không muốn chờ thêm một phút giây nào nữa, mỗi người một bên tay, tôi kéo hai nàng về phòng của mình.

Bước vào cửa phòng, tôi ôm chầm lấy Tử Quỳnh làm Hải My xụ mặt hờn dỗi vì không ôm nàng trước, bất quá dỗi thì có dỗi nhưng nàng cũng không vì thế mà ghen ghét với tỷ tỷ mình.

Trong mắt Tử Quỳnh lộ vẻ vui sướng và đắc ý, mặt nở nụ cười ngọt ngào, hai tay quấn lấy cổ tôi. Đôi gò má xinh đẹp của nàng đỏ bừng, bờ môi anh đào nhỏ nhắn thỏ thẻ những câu rên rỉ dụ hoặc. Vừa ôm vừa sờ vuốt khiến thân thể nàng khẽ vặn vẹo xao động, cặp nhũ hoa đồ sộ cạ cạ vào lồng ngực làm tôi sướng đê mê. Cả hai chúng tôi có lẽ đều đang kích tình, nhiệt liệt tìm đến môi nhau, trao nhau những nụ hôn nóng bỏng và không kém phần cuồng nhiệt.

Tôi gần như tham lam mút lấy hương vị ngọt ngào từ chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Mặc dù đây không phải là lần đầu tôi và nàng hôn nhau nhưng mỗi lần như thế đều mang đến những tư vị khác biệt. Tử Quỳnh không chịu kém, cũng nhiệt tình đáp trả lại, hai tay xiết chặt cổ tôi hơn, thân thể mềm mại không ngừng dãy dụa, hai cơ thể ma sát không ngừng nóng dần lên. Hôn chán chê nhưng không đủ thoả mãn nhu cầu song phương, vừa hôn tôi vừa ôm nàng di chuyển về phía giường, một cánh tay không thành thục đã luồn vào lớp nội y bên trong.

Tử Quỳnh rên khẽ một tiếng, mặt hoa đỏ bừng. Đến lúc này tôi cũng khó thể kiềm chế được nữa. Cũng bắt đầu xách thương ra trận thôi. Mạnh mẽ tiến nhập vào tiểu huyệt nồng ấm của nàng, tôi phá thành đoạt luỹ một cách thuần thục. Tiếng rên rỉ động lòng người vang vọng khắp phòng.

Cao triều mấy lần, toàn thân Tử Quỳnh như rã ra, mệt mỏi thở dốc. Còn tôi thì đéo hiểu sao vẫn hì hục như con trâu động dục, chưa biết mệt mỏi là gì. Không biết nên vui hay nên mừng vì điều này nữa. Nhìn sang bênh cạnh thấy Hải My mặt mũi đỏ bừng đã cúi đầu tự lúc nào. Thi thoảng còn lén liếc mắt lên nhìn chúng tôi giao hoan. Đúng là tiểu yêu tinh mà.

Bạn đang đọc Lưu lạc tại dị giới sáng tác bởi 1234561111
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 1234561111
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.