Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3574 chữ

Tôi quay sang ôm lấy nàng, nàng cũng không hề chống cự. Nãy giờ nhìn thấy một màn kích thích như vậy, dục hoả đã sớm thiêu đốt, nàng như hoà làm một với tôi, mặc tôi hưởng thụ.

Từng mảnh quần áo trên người Hải My lần lượt được cởi bỏ, thân thể nõn nà mềm mại hiện ra trước mắt tôi. Khẽ nhắm mắt lại, lại đỏ bừng vì xấu hổ. Cả người nàng run lên nhè nhẹ, như chờ đợi cơn bão táp đang đến.

Thế nhưng chờ vài phút mà không thấy động tĩnh gì, rút cuộc nhịn không được mở to đôi mắt xinh đẹp ra, nhất thời không khỏi cảm thấy xấu hổ. Chỉ thấy tôi với ánh mắt tham lam nhìn thân thể nàng, miệng nở nụ cười dâm dục khó cưỡng.

– Á… huynh nhìn cái gì? Không cho huynh xem. Không cho huynh xem.

Vừa nói nàng vừa với lấy tấm chăn bên cạnh che đi cơ thể trần trụi của mình, tránh khỏi ánh mắt sói đói của tôi. Đồng thời trừng mắt nhìn tôi hờn dỗi.

Tôi trêu chọc:

– Hải My bảo bối, đâu phải lần đầu tiên ta nhìn thấy cơ thể nàng đâu. Thẹn thùng làm gì chứ?

Phồng đôi má lên, Hải My giận dỗi đáp:

– Đồ xấu xa nhà huynh. Đúng là tức chết muội mà. Không cho huynh xem.

Dứt lời nàng lấy chăn trùm kín người, cuộn mình vào trong chăn, che dẫu vẻ xấu hổ động lòng người của mình.

Tôi cười ha ha, cảm thấy trêu đùa nàng thật thú vị. Không nhiều lời, tôi vén chăn chui vào trong, ôm lấy thân thể trần truồng của Hải My, bàn tay lại không thành thực chu du khắp thân thể nàng.

Hải My không khỏi thấy trống ngực đập thình thịch, tâm trạng cũng trở nên khẩn trương hơn. Tôi thực hiện binh pháp “Yêu trong sáng, phang trong tối”, từng bước từng bước xâm chiếm cơ thể nàng. Lúc mạnh bạo, lúc ôn nhu, tiếng rên rỉ đầy khoái cảm một lẫn nữa vang khắp căn phòng tràn ngập hương diễm.

Trải qua một đêm 3P điên cuồng, hai nàng lần đầu trải nghiệm cảm giác nhất long nhị phụng nên còn có phần “ngáo cỏ”. Thần tình vẫn còn phê pha lắm, mặt tràn đầy cảnh xuân. Nhìn vào tôi cũng suýt không chịu được mà đè hai nàng xuống làm lần nữa. Đúng là nữ nhân khi được kinh qua mây mưa sẽ có phong vận thành thục và quyến rũ hơn bội phần. Cũng may tôi còn có nhiệm vụ quan trọng hơn nên kiềm chế được lòng ham muốn.

Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn. Đã đến lúc tôi phải đi. Hai nàng khóc dzữ lắm, lâm li bi đát không kém gì lúc tiễn người yêu đi lính vậy. Đoạn này xin phép miễn tả kỹ. Tôi có tật không cầm lòng được trước nước mắt con gái. Sau một hồi hứa hẹn, ai ủi các kiểu hai nàng mới đồng ý cho tôi đi. Lão sư phụ thì không dặn dò gì nhiều. Chỉ có điều trước khi đi lão bóp dái tôi bằng một câu:

– Ta biết ngươi văn võ song toàn, đẹp trai cao ráo, ngọc thụ lâm phong, nữ nhân theo đuôi không ít. Nhưng cũng nên biết kiềm chế, coi chừng sa vào động bàn tơ và chết vì nữ sắc đấy. Nên nhớ đằng sau ngươi còn có 2 đồ đệ yêu của ta luôn luôn chờ ngươi trở về.

Vừa nói vừa liếc hai nàng bằng nụ cười đểu cáng. Bỏ mẹ lão đâm chọt tôi quả này thốn thật. Hai nàng lập tức liếc xéo tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, không khí toàn mùi dấm chua.

Quay mặt và nói với hai nàng bằng ánh mắt không thể thành khẩn hơn:

– Hai nàng sẽ không tin những gì sư phụ vừa nói chứ? Nam nhân của hai nàng đâu phải người như vậy đúng không nào?

“Thực ra còn khốn nạn hơn như vậy nữa” – Tôi thầm bổ sung trong lòng.

Không nghe thì thôi, vừa nghe tôi nói xong hai nàng lại trừng mắt thâm ý nhìn tôi rồi đồng thanh nói:

– Chàng nói xem???

Tôi cũng thầm lạnh sống lưng. Vò dấm này to quá to rồi. Ba mươi sáu chước, tẩu vi thượng sách. Vội vàng cáo biệt mọi người,tôi tranh thủ dzọt lẹ xuống núi.

1 canh giờ sau, tôi đã ở dưới chân núi. Ngước nhìn lên cao, bóng dáng hai nàng cùng lão sư phụ đã khuất bóng sau rừng cây tự lúc nào. Thở dài một tiếng, tôi quay người tiến bước về phía trước. Hành trình mới chính thức bắt đầu rồi. Sẽ có ngày tôi gặp lại hai nàng, nhưng ít nhất là không phải bây giờ.

Nhanh chóng quên đi nỗi buồn xa người đẹp, tôi hoà mình vào niềm vui khám phá đó đây. Từng cái cây, ngọn cỏ, bờ suối, thác nước đến thôn buôn, bản làng, chùa miếu… những thứ mà trước đây tôi chỉ thấy trong phim ảnh thì giờ đây nó đập vào mắt tôi rõ một một.

“Đây chính là thế giới của kiếm hiệp sao? Đúng là không uổng công đến đây mà”. – Tôi không khỏi tự cảm thán.

Đi mãi đương nhiên cũng mệt, tôi có phải máy móc đéo đâu. Cũng may trước mặt là một thị trấn nhỏ, cuối cùng cũng có chỗ nghỉ ngơi.

Suốt đường đi, tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Có lợi thế là đã đọc và xem rất nhiều thể loại kiếm hiệp, tôi biết rất nhiều nam chính bắt đầu và kết thúc như thế nào. Suy đi tính lại, tôi quyết định xây dựng một hình tượng cho riêng mình. Dâm nhưng không lộ, tài nhưng không hiện. Lãng tử pha chút lạnh lùng. Nói như thế nào nhỉ, thứ mà tôi mong muốn là nhân vật văn võ toàn tài, có cá tính, có nét riêng. Tiền vốn thì đã có đầy đủ rồi, quan trọng bây giờ tôi đầu tư như thế nào cho hợp lý nữa thôi.

Dừng chân trước cửa Duyệt Lai khách điếm, tôi chọn nó làm nơi dừng chân của mình hôm nay. Thấy sắc trời còn sớm, chưa tới giờ Ngọ. Tôi ghé vào trà lâu ở tầng hai, chọn bàn cạnh cửa sổ, làm chén trà giải khát. Đờ mờ thú thật tôi làm không khác gì mấy thằng nam chính trong truyện. Mà tôi cũng thích như thế này, cảm giác nó thoải mái, thong dong tự tại lắm.

Trà lâu, khách điếm thường là nơi tụ tập của nhân sĩ giang hồ. Nơi họ thảo luận, trao đổi, truyền bá tin tức, lời đồn này nọ. Một nơi lý tưởng nếu muốn hỏi thăm tình hình giang hồ. Tôi cũng không ngoại lệ. Vừa ngồi uống trà, giả bộ lơ đãng nhìn cửa sổ, liếc mắt xuống dòng người tấp nập dưới đường, nhưng tai thì đang căng ra hết cỡ để hóng hớt toàn bộ những gì có thể nghe.

Dỏng tai như cờ hó một hồi tôi cũng nghe được vài tin tức mà tôi muốn nghe.

Thứ nhất là việc ngày mốt là lễ thượng thọ 80 tuổi của chủ nhân Lạc gia trang, Lạc lão gia – Lục Chỉ Bách Linh Kiếm Lạc Vô Thủ.

Thứ hai là việc quần hùng khắp Tam sơn Ngũ nhạc, Thất đại phái, anh hùng tứ hải đều hội ngộ về Lạc gia mừng thọ. Tuy không phải danh gia vọng tộc hay thế lực lớn lao gì, nhưng Lạc lão gia anh hùng cái thế một đời, có giao tình cực tốt với khắp nhân sĩ giang hồ, những người bên chính phái thì khỏi phải nói. Lạc lão gia trong lòng họ như mặt trời chính Ngọ, luôn đại diện cho công lý. Bởi vậy dù không có thiệp mời, rất nhiều anh em đông đạo vẫn tích cực ghé thăm và quyết tham gia bằng được lễ mừng thọ hiếm có này. Mà đông người như vậy thì kiểu gì cũng có vài thành phần quấy rối, ảnh hưởng đến tiệc hội.

Số là lần mừng thọ nào của Lạc lão trang chủ cũng xảy ra nhiều sự kiện kì quái. Mọi người đồn rằng thù nhân của Lạc lão giao vì không đủ bản lãnh đối đầu nên mới tìm cách phá rối như vậy. Tôi cũng đang chờ xem năm nay sẽ phát sinh biến cố gì. Về phần xử lí như thế nào thì đến lúc đó hẵng hay.

Thực ra tôi cũng rất háo hức cho lần ghé thăm này của bản thân. Nhưng trên hết là nhiều người tụ họp như vậy thì kiểu gì cũng có mỹ nhân tề tựu. Không nhiều thì ít. Hắc hắc. Phải tranh thủ tìm cơ hội để lấy le với mỹ nhân thôi. Với tiền vốn hiện tại của bản thân, chỉ cần đi đúng hướng, tôi tự tin rất ít mỹ nhân có thể thoát khỏi vòng tay của tôi.

Nghĩ đến đó thôi mà cũng thầm thấy cao hứng. Tự nhủ bản thân phải nghĩ cách lấy le với gái hôm mừng thọ mới được.

Đang lơ mơ nghĩ về viễn cảnh chinh phục được mỹ nhân bằng vẻ ngoài đẹp trai lãng tử của mình, bất chợt tôi nghe thấy có nhiều tiếng bước chân vọng lên từ cầu thang dưới lầu. Đoán chừng là có một nhóm hành khách lên đây, mục đích chắc cũng như tôi, ăn uống rồi thu thập tin tức thôi.

Nghĩ vậy tôi liền không thèm quan tâm và lại đắm chìm vào ảo tưởng. Chợt có tiếng nói của mấy thanh niên bàn bên kéo tôi từ mộng tưởng trở về thực tại. Thanh niên Ất cất tiếng nói đầy ngạc nhiên:

– Mày nhìn kìa. Trời ạ! Tao có hoa mắt không? Mỹ nhân, tuyệt đối là đại mỹ nhân. Trước giờ tao chưa thấy ai đẹp như thế.

Vừa nói tên này vừa trố cặp mắt của mình nhìn chằm chặp vào bóng hình xinh đẹp mà hắn vừa gọi là mỹ nhân.

Thanh niên Giáp ngồi cùng bàn nghe vậy gõ đầu thanh niên Ất một cái rõ đau, sau đó bĩu môi giải thích với vẻ ta đây rất hiểu biết:

– Đồ ngu. Không lẽ không có mày nói tao mới biết đó là mỹ nhân à? Thậm chí tao còn biết đó là Hoa Sơn Tiên Tử Hạ Hầu Thu Uyên, con gái chưởng môn phái Hoa Sơn Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương, một trong Thất đại phái lừng lẫy giang hồ đấy. Nghe nói nàng ta năm nay mới 19 tuổi, nhờ có sự tài bồi của phụ thân và các trưởng lão, đã bước chân vào hàng cao thủ nhất lưu rồi. Ngoài ra nàng còn nằm trong top Thập đại mỹ nhân đương thời đấy nhé. Mỹ nhân như nàng không phải quá hiếm nhưng để được xếp cùng nàng thì chỉ có 9 người còn lại trong Thập đại mỹ nhân thôi.

Thanh niên Ất chép miệng:

– Chẹp chẹp… thảo nào nàng ta nhìn xinh đẹp như thế, thân hình thì phải nói là con bà nó tuyệt vời. Giá như tao được cưỡi nàng một lần thì có chết cũng…

“Bốp” một tiếng rõ to, kéo theo sau đó là một cánh tay đầy lông lá bịt miệng thanh niên Ất, khiến thanh niên này chưa kịp nói tròn câu đã ú ớ như người câm.

Vừa bịt mồm thằng bạn, thanh niên Giáp dáo dác nhìn xung quanh, cuối cùng thấy không có ai để ý bởi mọi người đều tập trung vào đoàn nhân mã Hoa Sơn phái nên không để ý đến hai tiểu tốt như bọn họ. Lúc này thanh niên Giáp mới thở phào, ghé tai thanh niên Ất nói như đay nghiến nhưng bằng giọng cực nhỏ như sợ người khác nghe thấy:

– Mẹ kiếp thằng ngu này! Mày muốn chết thì chết một mình, đừng có lôi bố mày theo. Ngỡ như mày mà đòi cưỡi nha đầu Thu Uyên đó ư? Nó thậm chí còn không để một tiểu tốt như mày vào trong mắt. Huống hồ mày tưởng đến gần nó là dễ à? Có thấy 4 nhân vật trung niên áo xanh lam đi theo sau nha đầu đó không? Chính là Hoa Sơn Tứ Vệ, cận vệ riêng cho nha đầu đó đấy. Nghe đồn Hoa Sơn có Tứ tưởng lão tuổi đã ngoài bách tuế, có tục lệ thu nhận một truyền nhân duy nhất, 4 người 4 đồ đệ. Mà 4 đồ đệ đó bây giờ đang ở trước mặt mày đấy. Muốn lại gần nha đầu đó thì phải bước qua xác 4 tên hung thần đó đã. Hoa Sơn coi nha đầu đó như bảo bối, tất nhiên sẽ không tiếc nhân tài mà bảo vệ. Mày nên cẩn thận cái mồm, không khéo có ngày chết mà không hiểu vì sao đấy.

Thanh niên Ất nghe đồng bạn nói xong trán vã mồ hôi lạnh, có vẻ đang tự trách bản thân mình ngu, vì ham muốn nhất thời mà suýt nữa lỡ lời đắc tội với tử thần. Đã biết lợi hại nên lần này thanh niên Ất và Giáp chỉ dám cúi đầu thì thầm to nhỏ, thi thoảng lại liếc về phía đoàn nhân mã Hoa Sơn phái.

Diễn tả thì lâu nhưng sự việc diễn ra rất là nhanh. Sau khi nghe 2 thanh niên bàn bên đồn đoán thì tôi lập tức liếc ra phía cầu thang, đập vào mắt tôi là một nhóm gồm 8 người. Đi đầu là một lão nhân trung niên, khoảng hơn 40 tuổi, mặc đạo bào màu xanh lam, lưng đeo trường kiếm. Theo sát ông ta là mỹ nhân Hạ Hầu Thu Uyên mà 2 tên Ất Giáp vừa nói.

Đẹp! Thật sự quá đẹp! Không hổ danh là mỹ nhân trong Thập đại mỹ nhân. Xin nói luôn là người xưa có câu “Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị”, nghĩa là văn thì khó phân cao thấp nhưng võ thì phải có nhất có nhì. Và bên tiêu chuẩn chấm điểm người đẹp này cũng thế. Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Ai trong Thập đại mỹ nhân đều đẹp, đều có nét riêng, không thể tìm ra tiêu chuẩn chung chính xác để sắp xếp thứ tự các nàng được. Vì vậy giang hồ chỉ gọi chung là mỹ nhân trong Thập đại mỹ nhân thôi, chứ không có thứ tự cụ thể cho từng người.

Quay trở lại với Thu Uyên. Nàng thật sự rất đẹp. Cái đẹp của nàng không phải vẻ đẹp thuần khiết trẻ thơ như Hải My, càng không phải phong vận thành thục như Tử Quỳnh. Có thể nói Thu Uyên là mỹ nhân đại diện cho sức trẻ. Nàng đang vào độ tuổi xuân sắc nhất của thời thiếu nữ. Vóc người thì khỏi phải bàn rồi, mỹ nhân trong mỹ nhân mà phải bàn về dáng người sao? Đéo hiểu sao tôi lại thấy đồng tình với thanh niên Ất. Con bà nó chứ bo đỳ mê người như thế này mà được cưỡi một lần thì sướng phải biết.

Đang tự sướng đến đoạn cao trào, bỗng thấy tia mắt nàng lia qua tôi, kéo theo một tia ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua, ngay sau đó là vẻ khinh miệt thấy rõ. Có lẽ nàng thấy lạ vì cái mã trai đẹp của tôi, nhưng rồi khinh bỉ vì trai đẹp thì sao? Trước mặt nàng vẫn không đáng xách dép cho nàng???

Nhìn cái ánh mắt khinh miệt đó, nội tâm tôi dậy sóng.

“Con mẹ nó, không phải chỉ là có chút tư sắc thôi sao? Đã là bố đời thiên hạ đâu mà vênh váo như vậy? Chờ bố mày cửa đổ mày, chơi mày chán rồi bố mày vứt. Để xem lúc đó mày còn cao ngạo nữa không? Hắc hắc…”

Kế hoạch trả thù tà ác bắt đầu được hình thành. Tôi cũng không thèm nhìn nàng nữa. Dù sao vào ngày mừng thọ Lạc lão trang chủ cũng gặp lại, việc quái gì phải vội chứ. Cái tôi cần bây giờ là phải nghĩ cách thể hiện trong buổi lễ hôm đó sao cho thật “cool”, thật ngầu, như thế mới đậm chất soái ca được.

Không phải nói chứ từ khi xuyên không đến đây, đạt được chân bản lãnh, có được kinh nghiêm từ tiểu thuyết và phim ảnh, tôi dường như tự tin hẳn. Dần dần từng bước nắm quyền chủ đọng trong mọi việc. Và bây giờ tôi muốn bước đầu nổi danh trong giang hồ.

Ngồi một lúc tôi đứng dậy tính tiền và ra khỏi trà lâu. Dù gì trời cũng chưa tối, hóng hớt tin tức cũng đã đủ rồi, tranh thủ xuống phố đi dạo, lượn vài vòng thăm thú đó đây. Đúng là thói quen không thể bỏ được mà.

Thế nhưng đời không như là mơ. Tâm tình đi dạo của tôi phút chốc chợt tan biến sạch bởi nha đầu Thu Uyên đó. Chả là khi đi ngang qua bàn của nhóm người Hoa Sơn, nha đầu này có vẻ như thích chọc tức người khác, liền kê chân ngáng đường tên tiểu nhị gần đó. Mà thế đéo nào tôi vừa vặn đi đến trước mặt tên tiểu nhị. Bị kê chân ngáng đường, đương nhiên gã ngã nhào, nhưng chó chết ở chỗ khay thức ăn và rượu mà gã bưng trên tay phần lớn đều chuẩn bị đổ vào người tôi.

Không muốn gây chuyện khi chưa làm xong đại sự, tôi thở dài, khẽ tiến về phía trước nửa bước, tay trái đỡ lấy khay thức ăn và rượu sắp rớt, vai phải hơi nghiêng về phía trước huých khẽ vào tên tiểu nhị. Tôi dùng một lực nhỏ nên gã không bị ngã về phía sau, chỉ khẽ loạng choạng rồi đứng vững.

Gã tiểu nhị vẫn chưa hết hoảng hồn, tim như rớt khỏi lồng ngực. Kinh nghiệm bồi bàn ở tửu lâu bao năm cho gã biết mình không nên gây sự với những nhân vật võ lâm kẻo gây hoạ sát thân. Khi gã vấp ngã, và trước mặt là tôi thì gã biết số mình coi như xong rồi. Nhẹ thì bị đánh vài cái, nặng thì có thể trực tiếp mất mạng.

Sau khi đứng vững, gã hồi hộp nguớc mắt nhìn tôi, lắp bắp nói:

– Quý khách… tiểu nhân… vừa rồi… tiểu nhân… thật sự không cố ý. Mong quý khách rộng lòng bỏ qua, đừng chấp nhặt với tiểu nhân.

Tôi khẽ cười, biết tên tiểu nhị tưởng rằng tôi hung dữ tính chửi xói đầu gã như bao tên hung thần khác. Nhưng không, tôi là ai chứ? Là soái ca Hạng Tử Siêu, soái ca mà làm mấy việc mất mặt như thế à? Đờ mờ không bao giờ nhé. Phải giữ phong độ thân sĩ.

Nghĩ là làm, tôi nở nụ cười hiền hoà, tay cầm khay thức ăn đến trước mặt tên tiểu nhị:

– Tiểu huynh đệ nói gì vậy? Tại hạ cũng đã làm sao đâu. Chỉ là sự cố thôi mà, phải không? Lần sau nhớ cẩn thận nhé.

Tên tiểu nhị ngơ ngác như gặp quỷ, mất vài giây sau mới định thần được, rối rít cảm ơn tôi:

– Đạ tạ khách nhân. Đạ tạ. Tiểu nhân xin phép cáo lui trước. Không dám phiền khách nhân nữa.

Dứt lời gã lỉnh đi ngay. Mấy tên mặt nồi trong khách điếm đang chờ xem kịch hay thấy vậy thì chợt mất hứng, lại ai về việc nấy.

“Bà mẹ chúng mày chờ tao gặp biến rồi ở ngoài cười chê tao à? Đéo có vụ đó đâu nhé.” – Tôi chửi thầm.

Hành động vừa rồi của Thu Uyên không dùng kỹ xảo gì nhiều, đương nhiên phần đa khách trên tửu lâu đều có thể nhìn rõ. Chỉ là không ai lên tiếng nhắc nhở tôi hay bênh vực tên tửu nhị cả. Cũng đúng vì không ai dám đắc tội với một đại phái như phái Hoa Sơn, nhất là ở trước mặt thiên kim ái nữ và chưởng môn nhân Hoa Sơn phái. Thêm nữa là vì một tên tửu bảo vô danh mà gây chuyện thì thực sự không hay, nhiều khi còn làm mất phong độ.

Tôi than thầm cho cái thói đời. Dù biết là khó thể thay đổi trong một sớm một chiều nhưng tôi cảm thấy nếu như những việc này còn liên tục xuất hiện thì xã hội này sẽ sớm mục nát thôi. Ở đây, chỉ có thực lực mạnh mới có chỗ đứng, mới có quyền lên tiếng. Tôi không thể không mạnh lên, phải trở thành một trong những kẻ mạnh nhất của mạnh nhất, như vậy mới có cơ hội làm những gì tôi muốn mà không ai dám ý kiến.

Bạn đang đọc Lưu lạc tại dị giới sáng tác bởi 1234561111

Truyện Lưu lạc tại dị giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 1234561111
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.