Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời Gian Học Việc, Lần Đầu Gặp Mặt

Tiểu thuyết gốc · 1095 chữ

Thời gian vẫn vậy, vẫn chẳng đợi ai bao giờ, chớp mắt đã qua ba ngày, ba ngày này hắn đã đi chào hỏi hết cô dì, chú, bác, hàng xóng láng giềng một vòng. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm, ngày bắt đầu một công việc mới, phải làm quen với một môi trường mới. Hắn phải tập thích nghi, hoà nhập vào cái môi trường này. Chắc chắn sẽ có nhiều khó khăn, nhưng hắn vẫn luôn tự nhủ rằng

" Cố lên, ba cái thằng khách ất ơ bên kia còn có thể nói chuyện được cả buổi sáng, ba cái này đã là cái gì "

" Fighting!!!!!!!"

Đứng trước gương, đóng bộ vest gò bó mà hắn muốn vứt quách đi một bên, hơn 2 năm qua ngày nào hắn cũng mặc vest đến phát ngán rồi. Nhưng biết sao giờ, súc xã thì phải theo luật của súc xã, làm việc cho tư bản thì phải theo luật của tư bản thôi.

Thở một hơi thật dài, xỏ đôi giày rồi hắn tự bước xuống nhà bằng cái bộ pháp mà hắn cho là tiêu sái nhất. Chưa kịp xú mỹ quá 5 giây thì hắn đã bị con em gái vả mặt không thương tiếc. Em gái vùa hắn nhìn thấy hắn mặc như vậy, cười khằng khặc như bị động kinh.

"khặc khặc, anh định đi làm đa cấp đấy à? Trộm chó giờ cũng ăn mặc lịch sự vậy? "

Nó vừa ôm bụng cười vừa thở phều phào vẫn không quên phải dìm thằng anh của nó vài câu.

Trán hắn nổi đầy gân xanh, mồm thì lẩm bẩm

" Nam nhân lịch lãm không được đánh người, không được đánh người, không được đánh người "

Việc quan trọng phải nhắc lại ba lần. lẩm bẩm xong hắn nở một nụ cười khả ố mà hắn vẫn luôn cho là tao nhã và thân thiện rồi đạp con em hắn vào trong nhà tắm, chốt cửa ngoài lại. Phủi tay, nhẹ nhàng đi xuống nhà, hắn bỗng dưng cảm thấy sảng khoái, thần thanh khí sảng, không khí trong lành hẳn ra. Ngay cả ánh nắng gay gắt thường ngày cũng thấy trở nên ấm áp lạ thường.

Hắn vừa bước xuống nhà thì đang thấy mẹ hắn lắc lắc nhún nhảy theo mấy bài tập của mấy đứa Trung Quốc trên youtube, hắn cố gắng nín nhịn cười, nếu hắn cười ra tiếng, hắn sợ không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.

" Xuyến đâu rồi? Mẹ vừa nghe thấy tiếng của nó cơ mà? "

Mẹ hắn vừa lắc hông, vừa hất bụng lên vừa hỏi

" Nó đau bụng nên chjay vào nhà vệ sinh rồi mẹ ạ, mẹ đừng gọi nó "

Hắn trả lời đầy chân thành

" Thôi con đi làm đây, chúc mẹ eo càng ngày càng thon ạ "

Hắn chạy xe đến công ty, rồi mò lên chỗ văn phòng lần trước mà hắn phỏng vấn. Hắn được anh quản lý nhân sự dẫn đi chào các sếp ở đó rồi giới thiệu sơ qua về những gì hắn phải học, phải làm trong thời gian thử việc.

Hắn cứ nghĩ hắn sẽ học việc ở trên văn phòng nơi mà hắn sau này sẽ làm việc, nhưng không, hắn sẽ phải xuống xưởng học việc trong vòng hai tháng. Nghe được như vậy suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là

" Chết mẹ rồi, ăn mặc như thế này mà xuống xưởng học thì chắc đọt tử vì nóng mất "

Hắn thấy hối hận khi đã mặc như thế này đến đây. Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận mà cho hắn, nên hắn cứ vậy ngoan ngoãn theo bạn phòng nhân sự đi xuống xưởng bàn giao thôi.

Xuống tới văn phòng xưởng, sau vài câu qua loa với anh phụ trách ở đấy, hắn lại được một chị gái dẫn đi. Thời gian học việc của hắn cứ như vậy bắt đầu.

Cứ như vậy vật vờ như một bóng ma sau hai tuần, hắn đã học gần hết các bộ phận của xưởng. Hôm nay hắn sẽ học ở bộ phận hoàn thành. Chỉ còn một bộ phận này và một bộ phận nữa là hắn sẽ kết thúc tháng thử việc đầu tiên.

Hắn đang ngồi tầm xàm ba láp như thường ngày với bạn kiểm hàng hắn mới quen. bạn Hương trách nhiệm, đây là biệt danh mà hắn đặt cho bạn ý. Điều làm hắn ấn tượng ở bạn gái này là trách nhiệm, kỹ tính. Làm việc đúng với có kh còn hơn mức lương mà bạn ý nhận được.

Đặt biệt danh cho mọi người là thói quen của hắn, hắn sẽ lấy ấn tượng của hắn đối với ai đó đê đặt biệt danh cho họ, để dễ nhớ hơn. Qua một tháng thì hắn thf hắn cũng đã đặt cả chục cái biệt danh như là chị hiền-bông hoa giao tiếp, My=hoa hậu cồn Nổi, chị Tho- mười vạn câu hỏi vì sao... vân vân và mây mây.

Hắn đang ngồi tám trên trời dưới đất thì bé Phương-em gái hàng xóm đến chỗ hắn. Đi theo còn có một bạn nữ nữa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bạn gái này.

" Giới thiệu với anh, đây là Dung nhà chúng em "

" Em chào anh ạ "

Bạn nữ ấy nở nụ cười chào hắn

Hắn tự nhiên ngơ ngác như chó dính bả, đơ ra không nói được câu gì chỉ gật đầu một cái như một cái máy vậy. Mặt thì ngơ ngác nhưng trong lòng hắn thì đang như phiên giang đảo hải, suy nghĩ thì lộn tùng phèo.

" Chết mẹ rồi, sao cười đẹp vậy?"

" Dính bả rồi, Phong ơi là Phong mày chưa kịp nổ phát súng nào đã hi sinh rồi, làm sao bây giờ? "

Hắn là người chưa bao giờ tin vào định mệnh, chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, khịt mũi coi thường cái gọi là thích ngay sau cái nhìn đầu tiên. Nhưng bây giờ thì hắn gặp ngay quả táo nhãn lồng rồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy bạn ấy hắn cảm thấy như là nhân trung chú định, bạn ấy sẽ là người mà hắn cần, là người có thể sẽ đi với hắn một quãng đường rất xa.

Bạn đang đọc Ánh Nắng Định Mệnh sáng tác bởi ĐoạLạcViêmQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐoạLạcViêmQuân
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.