Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà Ngoại

Tiểu thuyết gốc · 1149 chữ

Chương 4 : Bà ngoại

Sau khi về nhà hắn báo là đã đỗ phỏng vấn cho bố mẹ hắn. Bố mẹ hắn cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi có kết quả nhanh như vậy.

“ Thế bao giờ đi làm ”

Mẹ hắn hỏi

“ 3 ngày nữa mẹ ạ, con hẹn họ rồi ”

“ Thế thì tối xuống chỗ bà ngoại với các bác chào hỏi qua đi, 3 anh em đi cùng nhau đi ”

“ Vâng, tí mẹ nấu canh cua nhé, con thèm cực luôn ”

“ Nấu cho mày nguyên nồi luôn, không ăn hết thì chết với tao ”

“ Không ăn hết đã có Xuyến nó húp hộ con rồi, con thấy tối nó nằm nhắn tin cho ai ý toàn cười khằng khặc một mình thôi, phải uống nhiều canh cho nó tỉnh, chứ đợt này nó hay mê sảng lắm mẹ ạ ”

“ Anh không thấy em đi đường còn đang phải hóp bụng à? Húp cái gì? Mà ai cười khằng khặc, đấy gọi là cười duyên, cười tủm tỉm. ”

Em gái hắn ngồi bên cạnh cũng trúng đạn, mặt đầy hắc tuyến, chắc trong lòng chỉ muốn giã chết ông anh 30 tuổi rồi còn không đứng đắn, lúc nào cũng nhây nhây không điểm dừng này.

Mẹ hắn phì cười

“ Thôi biến lên phòng thay quần áo đi, nghỉ tí rồi tí nữa ăn cơm ”

Hắn cười rồi chạy lên phòng. Trước khi lên phòng không quên vỗ đầu em gái hắn 1 cái để lấy may.

Buổi tối sau khi ăn cơm tối xong hắn chạy xe chở em trai với em gái của hắn xuống dưới bà ngoại. Nhà ngoại hắn cũng cách nhà hắn khá gần, chắc chỉ tầm khảong 7, 8 phút đi xe thôi. Khi hắn xuống đến nơi thì thấy bà ngoại đang ngồi ngoài cổng một mình, chờ cậu mợ của hắn đi làm về. Bà gầy lắm, chỉ còn da bọc xương thôi, lưng bà thì còng xuống, không đứng thẳng được nữa rồi.

Khi nhìn thấy bà như vậy, hắn giật mình, hắn không nghĩ là bà gầy như vậy. Mỗi lần hắn điện thoại về nhà thì mẹ chỉ bảo là đợt này bà không ăn được, gầy lắm. Nhưng hắn không nghĩ là gầy đến như bây giờ.

Dựng xe vào trong nhà, hắn ra ngoài ngồi bên cạnh chỗ bà, ghé sát vào tai bà, nói to lên. Vì bà hắn bị lãng tai, nếu không làm vậy thì bà chẳng nghe thấy gì.

“ Cháu chào bà, bà có nhớ cháu là ai không? ”

Bà ngồi nhìn một lúc rồi mới nói

“ Thằng Phong nhà con Thắm chứ còn ai nữa, mới đi về hả? còn cả con Xuyến, thằng Thức nữa “

“ Vào trong nhà đi , tao rót nước cho mà uống ”

Hắn đỡ bà đi vào trong nhà, ngồi đối diện bà, cầm tay bà mới thấy bà gầy như thế nào, cảm giác như chỉ có một lớp da bọc lên xương vậy, không có một tí thịt nào.

“ Sao bà gầy vậy, lần trước cháu về bà có gầy như vậy đâu ”

“ Tao sắp chết rồi nên gầy vậy, có ăn được đâu mà ”

“ bà nói linh tinh, bà còn phải sống lâu nữa ”

Con em hắn mắt đỏ hoe, hét to vào tai bà hắn.

Bà nở nụ cười móm mém, cả hàm còn đúng 1 cái răng, đôi mắt vẩn đục nheo lại, đầy từ ái

“ Tao sống đến bây giờ là chỉ để chờ mấy đứa chúng mày cưới xin xong, tranh thủ lúc tao còn sống thì cưới sớm đi, tao còn được nhìn một lần trước khi chết “

“ Tao đã chuẩn bị hết rồi, cái Thu, cái Dung nó cưới hết rồi, giờ còn mỗi 3 anh em nhà mày thôi, lo mà cưới đi, tao cho mỗi đứa 1 ít”

Nghe thấy vậy hắn không chịu được nữa, tâm hắn run lên, đau nhức như có con gì cắn xé tim của hắn vậy.

“ Khóc lóc cái gì? Tao đã chết đâu mà chúng mày khóc ”

Bà vẫn vậy, cả đời làm lụng vất vả chỉ lo cho con, cho cháu, dành dụm được bao nhiêu, chưa bao giờ mua cho bản thân một thứ gì, cả đời không biết một bữa ăn ngon là như thế nào. Cái áo bà mặc thì là bác hắn mua cho bà từ 5, 6 năm trước, đã phai màu, giặt đến bạc trắng cả ra. Nhưng vẫn không chịu mua mới, chỉ để dành tiền làm quà cưới cho các cháu.

Hắn chằng biết làm gì cả, chỉ nắm chặt tay bà hắn rồi khóc như một đứa trẻ, giống như ngày xưa bị mẹ hắn đánh, hắn toàn chạy xuống nhà bà, nắm tay bà để trốn vậy.

Sau khi nói chuyện vói bà một lúc đến khi bà mệt. Hắn mới đỡ bà vào phòng để bà nghỉ rồi 3 anh em hắn mới về. Khi về đến nhà, chào bố mẹ xong hắn liền chạy lên phòng. Cứ nghĩ đến, bà hắn cuộc sống chỉ còn tính bằng vài năm, hắn không nhịn được mà muốn phát điên. Lúc này hắn muốn ở một mình, muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại.

Trước đây mỗi lần hắn mệt mỏi, áp lực bởi việc học hành hay công việc hắn thường làm như thế. Nhưng có người nói không thích hắn hút thuốc nên hắn đã bỏ. Nghĩ đến đây, hắn bật cười, cảm thấy mình thật ngây thơ.

Người trong gia đình nói thì chưa chắc hắn đã nghe lọt tai, nhưng có người nói thì hắn lại nghe răm rắp. Hắn thấy bản thân mình trong quá khứ là một thằng hỗn đản, không xứng đáng được mọi người quan tâm như vậy.

Hắn ngồi nhớ lại những câu hôm nay bà hắn nói, hắn muốn khi bà còn khoẻ mạnh thì nhìn thấy được hắn lập gia đình. Hắn sẽ cố gắng làm như vậy, mặc dù tim của hắn chai lỳ rồi.

Phù, hắn thở một hơi thật dài, tự suy nghĩ trong lòng

“ Thôi, tuỳ duyên đi, cái gì đến thì nó sẽ tự đến ”

Cứ như vậy hắn ngồi ở ban công, nhìn ra ngoài xa, trong đầu trống rỗng, suy nghĩ miên man bất định. Mong rằng ở môi trường làm việc mới sẽ có thứ gì đó hay ho chờ hắn, hắn là ngừoi cực kỳ nhanh chán, mong rằng công việc mới này sẽ thú vị hơn công việc của hắn trước đây một chút.

Ôm kỳ vọng như vậy hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc Ánh Nắng Định Mệnh sáng tác bởi ĐoạLạcViêmQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐoạLạcViêmQuân
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.