Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi Phỏng Vấn Xin Việc

Tiểu thuyết gốc · 1459 chữ

Chương 3 :Buổi phỏng vấn xin việc

“ Thôi mệt rồi, lên đi nghỉ đi rồi tối xuống nhà bác chơi”

Sau khi nói chuyện với bác và chú xong hắn lên phòng ngủ một lèo đến tận 8 giờ tối, thật sự quá mệt rồi, đây là lần đầu tiên hắn ngủ ngon, ngủ sâu như vậy. Đến tận lúc mẹ hắn lên gọi hắn xuống ăn cơm tối hắn mới tỉnh dậy.

Trên bàn ăn là món mà hắn thích nhất, canh cua cà pháo. Đã rất lâu rồi hắn mới được ăn sau những tháng ngày làm bạn với cơm hộp, đồ ăn nhanh, thì đây là lần đầu tiên sau 4, 5 năm hắn được ngồi ở bàn ăn mà có trên 2 người, hắn không cần phải ăn một mình như trước đây.

Không cần phải vật vờ ở combini mỗi khi giờ nghỉ trưa, không cần phải vội vội vàng vàng mỗi lần đi làm về tạt qua mua nhanh suất cơm hộp về điền đầy bụng nữa. Đối với hắn lúc đấy thì việc ăn uống chỉ là nhu cầu của cơ thể để có thể sinh tồn, chứ hắn không biết khái niệm ngon miệng là gì. Một bữa ăn ngon đối với hắn là cực kì xa xỉ.

Nhiều lúc hắn ngồi lỳ ở trên tàu điện, đi quá điểm dừng, cứ ngồi vậy cho đến chặng cuối rồi lại đi ngược về, hắn sợ về phòng trọ của hắn, hắn sợ về căn phòng mà đầy mùi của sự cô độc nó tràn ngập trong căn phòng tầm 20m vuông đấy.

Ngồi trên bàn ăn có bố có mẹ, có em trai, em gái. Hắn thích cái không khí này, hắn thích cảm giác ở cùng với gia đình, được ngồi bên mâm cơm với mọi người. Thời gian hắn ở bên nước ngoài thứ hắn nhiều nhất đó chính là sự cô độc, thứ hắn thiếu nhất đó là sự quan tâm.Nếu sự cô độc có thể được tính bằng tiền thì chắc hắn còn giàu hơn cả Elon Musk.

Bát cơm mẹ hắn xới cho hắn thật đầy, chật cứng thức ăn mà mẹ gắp cho, mẹ với bố hắn cứ như vậy nhìn hắn ăn cơm, mẹ hắn nhìn hắn ăn tràn đầy từ ái. Chắc đối với bố mẹ hắn, thì được nhìn hắn ngồi cùng bàn ăn, được nhìn hắn ăn cơm với thức ăn mà bà gắp cho là một cái gì đó lớn lao và hạnh phúc lắm. Đó như là một giấc mơ mà bà cả đời của bà vậy

Thấy bố mẹ như vậy, tim hắn như đang bị ai bóp chặt lại, mắt hắn cay xè, tầm mắt nhoà đi. Từng giọt nước mắt cứ như vậy không kìm được mà rơi xuống. Hắn vừa ăn vừa khóc mà nói

“ Cơm ngon lắm mẹ ạ!”

Lúc hắn nhìn sang thì mẹ hắn cũng đang khóc, nhưng không phải khóc thương tâm, mà là khóc vì vui vẻ.

“ Ngon thì ăn nhiều vào, thích ăn cái gì cứ nói với mẹ, mẹ nấu cho mà ăn”

“ mẹ yên tâm, con đợt này về sẽ ở nhà, không đi đâu nữa, ngày mai con có lịch phỏng vấn rồi. Nếu được thì con sẽ ở quê luôn không đi đâu nữa”

“ Thế còn hai việc trên Hà Nội mà con hôm trước bảo phỏng vấn online thì sao?”

Mẹ hắn hỏi đầy ngạc nhiên.

“ Nếu đỗ phỏng vấn ở đây thì con không đi đâu nữa, ở quê thôi ạ.”

“ Nhưng mà lương ở quê làm sao cao bằng trên thành phố được?”

Bà vẫn đang ngạc nhiên với quyết định của hắn.

“ Đi xa lâu quá chán rồi mẹ ạ, giờ con chỉ muốn ở nhà, ở quê thôi. Đi lên thành phố con sợ lắm”

Hắn vừa cười vửa trả lời.

“ Thôi ở quê cũng được, làm thấy không được thì lại tìm việc khác cũng được, mai cứ đi phỏng vấn xem thế nào đã ”

“ Nó lớn rồi, nó tự biết tính toán, bà không pảhi lo”

Bố hắn bình tĩnh nói

Bố hắn vẫn luôn như vậy, cực kỳ ít nói nhưng luôn là người ủng hộ quyết định của hắn.

Bố mẹ hắn lớn tuổi rồi, nhân sinh của bố mẹ hắn cũng chẳng còn bao lâu nữa, không thể đợi hắn thêm 8 năm, 10 năm nữa. Hắn là con cả mà em trai em gái của hắn thì chưa trưởng thành, hắn muốn ở nhà, ở bên bố mẹ hắn nên hắn mới quyết định như vậy. Từ bỏ công việc tốt hơn với mức lương cao hơn để phát triển ở quê.

Gia đình, bố mẹ là một phần. Một phần nào đó là do hắn muốn ở một nơi yên tĩnh hơn, bớt xô bồ hơn thành phố để làm bản thân tĩnh lặng lại, an nhiên hơn sau những chuyện không vui trước đây.

“ Thế ngày mai đã phỏng vấn luôn hả? Sao không nghỉ ngơi đã rồi đi tìm việc? Vừa mới về hôm nay mà ”

“ Vâng, con muốn đi làm ngay, chư sở nhà bạn bè thì không có cũng chẳng biết đi đâu chán lắm mẹ ạ ”

“ Thôi thế cũng được, ăn xong rồi lên chuẩn bị với ngủ sớm đi để này mai còn đi phỏng vấn ”

Kết thúc cơm tối hắn lên phòng tắm rửa rồi nằm vật ra giường, năm suy nghĩ về cả ngày hôm nay. Ngày mà nhân sinh của hắn bước sang một ngã rẽ khác. Khác hẳn với con đường tương lai mà trước đây hắn từng nghĩ. Cứ như vậy suy nghĩ mông lung, hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

7h30 sáng hôm sau hắn bị tiếng chuông báo thức đánh thức, cái tiếng chuông ám ảnh hắn hàng ngày. Nghe chỉ muốn đập cái điện thoại luôn, nhưng mà điện thoại đắt quá nên không đập được thì đành chịu. cuối cùng hắn cũng phải ngoan ngoãn mà bò dậy, đánh răng rửa mặt chuẩn bị 9 giờ đến phỏng vấn xinh việc.

Mặc bộ vest gò bó quen thuộc, nhìn mình trong gương hắn lại như thấy bản thân 2,3 năm trước, cũng như bây giờ, phải chạy khắp nơi đi tìm việc, hầu như năm 4 đại học của hắn là thời gian chạy khắp các công ty để tham gia các buổi hội thảo giới thiệu công ty rồi là các cuộc phỏng vấn. Thời gian đó hắn cảm thấy mệt mỏi còn hơn sau khi đi làm sau này.

Đối với việc phỏng vấn này thì hắn quá quen thuộc rồi, không hề có tí lo lắng nào. Xuống dưới nhà, mẹ hắn đẫ chuẩn bị đồ ăn sáng đặt ở bàn rồi. nhét nhanh vào bụng rồi hắn xuống quán mẹ hắn.

“ Mẹ ơi, con đi đây ”

Chưa địp đợi mẹ hắn trả lời hắn đã chạy lên nhà dắt xe ra ngoài rồi.

Sau khoảng 5 phút chạy xe thì hắn đã tới được chỗ công ty mà hắn phỏng vấn. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy công ty này, mặc dù trước đây cũng đã nghe qua. Nhìn thoáng qua thì thấy công ty là một xí nghiệp tầm trung. Báo lịch hẹn với bác bảo vệ xong, hắn được dẫn lên phòng phỏng vấn.

Ngồi chờ khoảng 20 phút, sau khi điền bảng thông tin cá nhân mà người phụ trách nhân sự đưa cho hắn thì cuối cùng người chịu trách nhiệm phỏng vấn hắn cũng đến. Người tới là một phụ nữ trung tuổi người Hàn, cái này thì sau khi phỏng vấn hắn mới biết. Đầu tiền hắn cứ nghĩ là người Trung cơ. Vì cách phát âm của chị ý giống người Trung quá.

Sau những câu hỏi chả liên quan gì đến công việc, hay lí lịch gì gì đó, nó cứ như một cuộc trò chuyện tán gẫu bình thường vậy thì chị ý thông báo là hấn đỗ rồi. Sau khi nghe vậy, mặt hắn tràn đầy mộng bức, ngạc nhiên.

Cũng nhanh quá đi chứ, không cần chờ đợi gì, thông báo trực tiếp luôn. Đến khi về đến nhà hắn vẫn đang trong tình trạng ngơ ngác. Nhanh như vậy, hắn không có quen. Trước đây hắn đi xin việc, công ty nào mà không phải đi 3 lần 4 lượt. Phỏng vấn 2 lần, 1 lần đi nghe giới thiệu về công ty. Mỗi một công ty phải mất cả tháng trời mới có thông báo kết quả.

Bạn đang đọc Ánh Nắng Định Mệnh sáng tác bởi ĐoạLạcViêmQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐoạLạcViêmQuân
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.