Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan mới nhậm chức phải lấy uy

Phiên bản Dịch · 4799 chữ

Nói về Lư Vân gặp lại Cố Thiến Hề, đúng là lưu luyến không rời. Cố Thiến Hề là tiểu thư nhà quan nhưng hành sự tùy hứng, chỉ để lại một phong thư rồi cùng ý trung nhân xuôi về phương nam.

Kỳ thật lần này, đừng nói Lư Vân ưu tư khi tới miền đất xa lạ, ngay cả Cố Thiến Hề cũng âm thầm sầu lo. Lúc trước hắn cố chấp khó lay chuyển, bảo nàng làm sao yên tâm cho được? Lần này nhậm chức, Lư Vân rơi vào kiếp sống quan trường, nếu tính tình cổ quái phát tác, chỉ cần hành sự vô ý một lần, để cho đám địa chủ nơi đó xa lánh, chắc chắn sẽ gặp chuyện phân tranh. Cũng bởi lý do này, Cố Thiến Hề quyết ý mới theo hắn, để có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Ngoài ra, nàng còn một vài tâm sự con gái không tiện nói rõ. Ý trung nhân có vẻ ngoài anh tuấn, là quan Tri châu tay cầm quyền bính địa phương, lại độc thân chưa thành gia lập thất. Dê béo cỡ này, sẽ có không biết bao nhiêu hồ ly tinh Giang Nam thèm thuồng ba thước, chờ hắn lại đây để làm thịt. Hơn thế, Lư Vân là hạng đầu gỗ, hoàn toàn không biết ứng phó nữ nhân. Không cẩn thận lưu ý, đến khi hắn về kinh báo cáo công vụ, nói không chừng còn mang cô nương Giang Nam xinh đẹp cùng về, đến lúc đó sắc mặt Cố Thiến Hề khó mà coi cho được. Cũng là vì thế, nàng mới nhắm mắt theo đuôi, ở gần giám sát một phen.

Đường xe thuận lợi, ngày hôm đó cách bến đò Đức Châu không xa. Trùng hợp rằng không phải chỗ khác, đoạn Vận hà nơi đây chính là bến sông năm đó Lư Vân gặp rủi ro chạy tới. Hồi tưởng chuyện cũ năm xưa, hắn dặn dừng xe, đứng ở chỗ cao nhìn ra xa.

Cố Thiến Hề xuống xe đi lại, nhẹ giọng hỏi:

- Sao vậy?

Lư Vân nhìn những chiếc thuyền lui tới từ mặt nam. Mắt thấy cảnh vật vẫn như xưa, bản thân lại biến hóa nhanh chóng, từ một gã tù phạm thành Tri châu triều đình. Lòng đầy cảm khái, hắn quay đầu nhìn ý trung nhân, khẽ thở dài:

- Năm đó ta trốn khỏi lao tù Sơn Đông, bắt đầu đi thuyền xuôi nam từ khúc Vận Hà này, về sau tới Dương Châu, được quen biết nàng, ai. . . Trong hai năm qua, đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện...

Cố Thiến Hề nghe lời lẽ bùi ngùi, lúc này an ủi:

- Giờ chàng là đường đường Trạng nguyên lang, ít ngày nữa trở thành Lư tri châu, cần gì nhớ những chuyện không vui khi xưa nữa!

Lư Vân lắc đầu thở dài:

- Làm người không thể quên cội nguồn. Lư Vân ta xuất thân nghèo hèn, hôm nay tuy có thành công nhỏ nhoi nhưng không thể an hưởng phú quý, quên đi lý tưởng của những năm tháng cơ cực.

Cố Thiến Hề nghe xong, nhất thời ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt đầy yêu thương, mỉm cười nói:

- Lư lang, chàng có biết, vì sao ta lại thích chàng như vậy?

Lư Vân là kẻ đầu gỗ, gà mờ trong khoản ứng đối tình trường, nghe Cố Thiến Hề nói lời ấy, không khỏi sững sờ lắp bắp:

-... Ta... Ta...

Hắn thấy Cố Thiến Hề cười dài nhìn mình, nhớ tới lần đầu gặp nhau tại hội đèn lồng năm đó, liền ho khan vài tiếng, hỏi:

-. . . Không phải là ta giải đố giỏi đó chứ?

Cố Thiến Hề xì một tiếng, mặt mày đỏ ửng, nói:

- Chàng giải đố lợi hại? Ngày ấy, nếu không phải có ta ở đó, sợ là chàng còn đoán không ra câu "Điểu ác chưởng trung" đâu!

Lư Vân nghe nàng vạch trần, cười khan vài tiếng ngay tại trận, nhìn quanh trái phải như có người ở đó nói động gì đến hắn.

Mắt thấy tình lang nhìn quanh với thần sắc bất an, Cố Thiến Hề duỗi tay sờ sờ má hắn, thản nhiên cười nói:

- Chàng hỡi chàng, thật không biết chỗ giỏi giang của mình?

Lư Vân ho khan vài tiếng, cười khổ nói:

- Ta chỉ biết rằng. Dù tài cán giỏi giang thế nào, cũng làm nổi tới "Phong lưu Lư Tri châu" được sao?

Cố Thiến Hề nghe hắn nhắc tới Dương Túc Quan, như vừa tỉnh lại, thấp giọng nói:

- Lư lang, chàng còn để tâm về chuyện Dương lang trung?

Lư Vân chỉ định nói đùa, nghe Cố Thiến Hề nhắc tới thì trước mắt lại hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Dương Túc Quan, nhớ tới người cùng vai vế này hơn hẳn hắn về mọi mặt này, không khỏi lắc đầu than thở một tiếng.

Cố Thiến Hề thấy Lư Vân có vẻ thẹn không bằng người. Nàng nhanh chóng cầm tay hắn, mỉm cười nói:

- Giờ chàng đường đường là khâm điểm Trạng nguyên, không thua kém bất kể là ai, sao còn thở dài?

Lư Vân nghe thì lắc đầu một cái, không đáp lời.

Cố Thiến Hề đứng bên hắn. Hai người sóng vai nhìn dòng Vận hà, trời xanh nước lặng, ánh dương khi thì lóng lánh trên mặt sông, khi thì nhạt nhòa không chút thu hút. Một lúc lâu, Cố Thiến Hề nhẹ giọng hỏi:

- Tại sao không nói chuyện?

Lư Vân cười khổ, thở dài đáp:

- Có gì để nói đây? Nói đến Dương lang trung, hắn thật sự là rồng là phượng trong loài người... Gia thế của ta không bằng, phẩm quan không bằng; kiến thức lịch duyệt, dung mạo bề ngoài đều cam bái hạ phong. Ai... Ta kém hắn một trời một vực, mỗi lần nghĩ đến, chung quy biết bao xấu hổ...

Cố Thiến Hề nghe hắn nói thế, tựa hồ vẫn đầy vẻ tự ti. Nàng có ý khích người trong lòng, liền uốn lưng ong, ngửa đầu nhìn Lư Vân, mỉm cười nói:

- Lời này không sai. Nói đến Dương lang trung, người đó thật là rồng trong loài người, văn võ toàn tài, uy chấn đương thời. Nam tử như vậy, bảo các cô nương không ái mộ thì quả là khó, chàng nói có phải không?

Lư Vân nghe lời này, nhớ tới ngày đó Dương Túc Quan nói chuyện cùng ý trung nhân trong quán trà, nhất thời tâm đầy chua chát khó chịu. Chỉ một thoáng, hắn ngoảnh đầu sang một bên, lui ra một bước.

Cố Thiến Hề biết tình lang ghen đến lợi hại. Hối hận là đã lỡ lời, nàng nhanh chóng đi tới, ngóng nhìn Lư Vân rồi nhẹ giọng than:

- Lời nói gió thoảng, đã khiến chàng tức giận?

Lư Vân cúi đầu nói:

- Thiến Hề, nàng nói thật đúng. Nhân phẩm của Dương lang trung tốt như vậy, nàng lại vui mừng như thế. Sao còn phải làm khó bản thân, ở một chỗ cùng ta?

Cố Thiến Hề nhẹ nhàng mà nói:

- Chàng có nét tốt của chàng, người đó dù cường thịnh gấp mười, cũng không liên quan đến ta.

Lư Vân than nhẹ một tiếng, hắn nhìn ra những cánh buồm lui tới xa xa, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:

- Thiến Hề, từ khi biết về Dương lang trung, ta đã không muốn tranh chấp thứ gì cùng hắn... Ta không phủ nhận là có một phần ham thích nhỏ, nhưng chẳng qua với tính tình cứng rắn của người đọc sách. Những vật ngoài thân, ta chỉ muốn từ xa mà quan sát, ai... Nhân sinh trên đời vốn không như ý, nếu không buông được ham muốn, phải làm sao để vượt qua đây?

Cố Thiến Hề nghe lời lẽ đầy sầu não, lập tức mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói:

- Chàng không nên nói như vậy. Nếu thứ phải tranh chấp chính là ta, chàng cũng rút lui sao?

Lư Vân cười, là một nụ cười khổ, lại không đáp lời.

Cố Thiến Hề đi về trước một bước, cầm chặt tay hắn, ôn nhu nói:

- Lư lang à Lư lang... Dương Túc Quan cao cao tại thượng, phong lưu tiêu sái, nho nho nhã nhã, đẹp như người trong tranh... Lư Vân chàng lại là người bằng xương bằng thịt, trải qua nhân tình ấm lạnh, là nam nhi đích thực chịu đủ phong sương.

Vừa nói vừa nhích lại Lư Vân, áp mặt vào ngực hắn, thấp giọng thổ lộ:

- Sở dĩ ta không thể quên chàng, là bởi một thân cứng cỏi lẫm liệt này.

Cố Thiến Hề hành sự lớn mật không câu nệ thế tục, lúc này thổ lộ tâm sự lại khó che dấu nổi sự xấu hổ, thân thể càng mềm mại vô lực.

Lư Vân ồ một tiếng, cảm động trong tâm. Mắt thấy Cố Thiến Hề thẹn thùng đỏ mặt thật là đáng yêu, hắn cũng động tình. Bất giác đưa tay ra vòng qua eo nhỏ của ý trung nhân, kéo nàng gần lại một chút.

Thân thể hai người gắt gao kề cận, Lư Vân cúi đầu tựa vào bên tai Cố Thiến Hề, nhẹ giọng nói:

- Thiến Hề, kiếp này Lư mỗ được nàng yêu quý, không biết phải hồi báo thế nào.

Bốn chữ “hồi báo thế nào" vừa nói đã tỉnh lại, xưng hô hai chữ "Lư mỗ” nghe như huynh đệ kết bè kết đảng trên đường trên chợ, thật không hề giống tình nhân thân mật. Cố Thiến Hề nghe hắn nói mà thầm tức giận, ngay tại trận liếc mắt một cái, gắt giọng:

- Chàng không cần hồi báo. Chỉ cần ở trước mặt ta, Lư đại nhân thu hồi lại cái tính ngang ngạnh, cô nương ta đã cám ơn trời đất rồi!

Lư Vân a một tiếng, bất giác vỗ đầu thầm nghĩ: “Không phải yêu nàng ta ở cái tính ngông nghênh sao? Giờ lại không quan tâm đến ngang ngạnh là thế nào?”

Hắn đang hồ nghi không yên, chợt thấy Cố Thiến Hề nghiêm khuôn mặt khả ái, đẩy hắn ra một bước, trầm thanh nhắc nhở:

- Lư Vân, chàng nghe cho kỹ. Đừng cho là ta xuôi nam, theo chàng thì phải chịu ăn hiếp. Ta nói rõ trước. Nếu không phải là đêm đó, chàng lén chạy tới nhà ta, còn giả làm con chuột trốn dưới giường, ta căn bản sẽ không để tâm đến chàng nữa, biết chưa?

Lư Vân kinh hãi, run giọng thốt:

-... Hóa . . Ra là như thế sao?

Cố Thiến Hề hừ một tiếng, nói:

- Ta còn lừa chàng sao?

Nàng nghiêng mặt, vươn ngón trỏ để trên gò má, cau mày nói:

- Chỉ là ta đoán không ra, không biết làm sao chàng mở miệng, còn biết xuống nước, cầu xin bổn cô nương tha thứ?

Lư Vân thở ra một hơi, nghĩ thầm: “May là ông trời có mắt, nếu không phải Trọng Hải làm bậy, đem ta giấu dưới giường của Thiến Hề, thì nỗi tương tư này nhất định trôi theo dòng nước."

Cố Thiến Hề thấy hắn đưa tay chụp ngực như hết sức may mắn, bất giác lại liếc sang, thanh âm yêu kiều vang lên:

- Chàng à chàng, đường đường là một Trạng nguyên, viết một phong thơ tình cũng sợ, lại biến thành thể văn kỳ quái "Tụng ca lầu hiệu góc Tây ", xem người ta thành danh lam thắng cảnh, thật không hiểu là thế nào!

Lư Vân cười thảm một tiếng, nhớ tới hành động hoang đường của Tần Trọng Hải, vội khoát tay phân bua:

- Đó... Chỉ là một hồi hiểu lầm...

Cố Thiến Hề nhìn hắn hãi hùng khiếp vía, nhất thời hừ một tiếng, sẵng giọng nói:

- Hiểu lầm cái gì? Không phải " Tụng ca lầu hiệu góc Tây " thì là cái gì? Là chỗ ‘gió trăng’ gì sao? Đêm đó chàng cùng lưu manh họ Tần trốn dưới lầu nhà ta nói chuyện, ta vừa nghe đã biết chàng học theo thói xấu... Lư Vân à Lư Vân, cái tốt không học, lại theo đám lưu manh thái bảo cùng một chỗ, ta thật không an tâm về chàng ...

Vừa nói chân nhỏ dừng lại, đùng đùng nổi giận quay đầu mà đi.

Lư Vân lộ vẻ xấu hổ, thầm nghĩ: "Lầu hiệu góc Tây hại người rất thảm, cần sớm dỡ bỏ mới phải..."

Cố Thiến Hề xuất thân tiểu thư quan gia, tính tình khó tránh có chỗ mạnh mẽ, xem như đây là lần đầu Lư Vân lĩnh giáo. Tại Dương Châu, chỉ vì Lư Vân mang thân phận thư đồng nhỏ nhoi, Cố Thiến Hề sợ làm tổn thương hắn nên nhân nhượng mọi chuyện, không dám phát tác. Hiện nay Lư Vân là Tri châu đại nhân được lão bá tánh kính ngưỡng, nếu phải cúi mặt hầu hạ, tuyetj không phải lối hành sự của Cố Thiến Hề, lập tức hạ mã uy của hắn, tiện quản giáo ngày sau.

Lư Vân cũng còn hiểu chuyện một chút, mắt thấy Cố Thiến Hề vì hắn mà rời nhà đi, sao có thể để cho nàng không hài lòng? Hắn liền thu lại vẻ cuồng ngạo ngày xưa, dọc đường chăm sóc gấp bội, không dám lơi là. Trên đường gặp danh thắng di tích, non xanh nước biếc, nhất định phải lưu trú một lúc, không mang theo ý trung nhân ngắm cảnh một phen thì tuyệt không dễ dàng rời đi. Khi trước Tiểu Hồng không mấy ưu thích Lư Vân, mắt thấy tiểu thư vui vẻ, dần dà cũng thay bộ mặt tươi cười đối với người cậu rể tương lai này, ngày thường hỏi han ân cần, thật là nhu thuận.

Hai người hết sức cao hứng, xe nhẹ cùng vật dụng giản đơn, vào cuối một ngày nọ liền đến Trường châu.

Đi tới địa giới huyện lỵ, ánh đèn rực rỡ đã lên. Đám người nha môn địa phương đã đến nghênh đón, xếp thành hai hàng. Lư Vân thấy bọn họ lộ vẻ kính cẩn, lại nghĩ đến năm xưa từng bị này đòn hiểm của đàn hổ lang này, thấy nét mặt đám người công môn một bộ, kẻ thủ hạ một dáng. Hắn mang lòng cảnh giác, không mừng không giận, thản nhiên hỏi:

- Sư gia là vị nào?

Trong đám người đi ra một nam tử trung niên, khom người thưa rằng:

- Khởi bẩm đại nhân, hôm nay sư gia nha môn có chuyện nên không thể đến đây.

Lư Vân thấy dung mạo người này hung mãnh, liền hỏi:

- Các hạ là ai?

Tri châu hỏi chuyện, người nọ vội vàng đáp lời:

- Tiểu nhân là bộ đầu Trường châu. Họ Hồng, tên là Minh Xung.

Sắc mặt Lư Vân bình thản, khẽ gật đầu một cái, nói:

- Thì ra là Hồng bộ đầu.

Cố Thiến Hề tiến đến gần, thấp giọng nói:

- Có điều bất thường. Tri châu đến nhậm chức là chuyện trọng đại, sao sư gia nha môn lại cả gan không tới, chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?

Cố Thiến Hề từ nhỏ theo cha nhậm chức nhiều lần, hiểu biết về chuyện như thế, lúc này mở lời nhắc nhở.

Lư Vân nghĩ thầm không sai. Nếu không phải sư gia có chuyện xấu sợ để người biết, thì sao không dám tới bái kiến? Có điều mới đến nhậm chức, hắn cũng không tiện vạch trần, lập tức phất phất tay, nói:

- Được rồi, sư gia không có ở đây, chúng ta nên vào thôi!

Hồng bộ đầu thấy thần sắc của Tri châu tân nhậm lộ vẻ bất thiện. Gã âm thầm sợ hãi, vòng tay nói:

- Dạ. Thuộc hạ tuân mệnh.

Mọi người đi vào trong thành. Đã chập tối mà cửa thành mở toang, toàn bộ không một người trong coi. Lư Vân từng theo Tần Trọng Hải viễn chinh Tây Vực, đương nhiên hiểu rõ quân vụ. Lúc này cửa thành chưa đóng, càng không hề thấy bóng dáng quân sĩ thủ thành. Bực mình, hắn trầm thanh nói:

- Giỏi cho Trường châu, lại để quân vụ bại hoại đến cỡ này! Lát nữa, ta phải tìm Giáo đầu đoàn luyện (1) đến, hỏi cho rõ ràng!

Hồng bộ đầu vừa nghe nói, biết vị trí của kẻ đứng đầu đoàn luyện địa phương sắp hỏng bét. Mồ hôi lạnh chảy đầy người, gã thầm nghĩ: “Thoạt xem Tri châu này không phải nhân vật dễ chơi, ta phải cẩn thận ứng đối mới được."

Xa phu ở một bên hỏi:

- Khởi bẩm đại nhân, chúng ta làm thế nào để vượt qua trạm kiểm tra công văn thông điệp bây giờ?

Lư Vân hừ một tiếng, nói:

- Nếu không ai thủ thành, chúng ta không cần nộp giấy, vào thôi!

Hồng bộ đầu muốn nói lại thôi, rồi lại sợ bị mắng, vội cúi đầu đi trước dẫn đường.

Xe vào thành, thấy không ít lão bá tánh cản trở lối đi. Hồng bộ đầu hô quát liên tục, muốn đám người tránh né nhường đường. Lư Vân nhíu mày vén rèm xe, trầm thanh nhắc nhở:

- Chúng ta lẳng lặng vào thành, không được quấy nhiễu dân chúng!

Hồng bộ đầu lại càng hoảng sợ, than rằng: "Thảm rồi, quan lớn tự cho mình là thanh liêm, sau này chắc chắn nếm mùi đau khổ !"

Gã cúi đầu với vẻ mặt đau khổ, kính cẩn hành tẩu bên cạnh xe.

Đám người Cố Thiến Hề lần đầu đến Trường châu. Mấy người ngồi ở trong xe, không nhịn được thò ra bên ngoài dò xét, muốn tìm hiểu phong thổ nơi này. Chỉ thấy xa xa cờ xanh phấp phới nơi các hiệu buôn. Người đến người đi náo nhiệt một vùng, buôn bán quả là thịnh vượng. Tiểu Hồng cười nói:

- Khéo cho một tòa thành Trường châu, em còn tưởng rằng rất là hoang vu, không ngờ phồn hoa như vậy, giống như thành hoa.

Mọi người thấy nơi nơi treo đèn cài băng, đẹp không sao tả xiết, nghe nàng dùng hai chữ " thành hoa " để hình dung, đều cố cảm giác rất là chuẩn xác. Cố Thiến Hề duỗi đầu đi xem, chỉ thấy các nhà dân khắp nơi đều đã kéo dải lụa màu, đốt đèn lồng, biến nơi phố xá cằn cỗi trở thành xa hoa, bất giác cười nói:

- Thật sự quá đẹp! Hôm nay trong thành có việc vui mừng gì sao?

Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Lư Vân, trong mắt chứa đựng ý cười.

Vậy mà Lư Vân không hiểu phong tình, nhìn cả tòa thành sáng lạn, không thấy tán thưởng mà chỉ hừ một tiếng. Hắn nhìn Hồng bộ đầu, lạnh lùng hỏi:

- Ta nhậm chức là chuyện của nha môn, sao cho giăng đèn kết hoa, lãng phí công quỹ? Là chủ ý của ai?

Hồng bộ đầu càng hoảng sợ, cả kinh đáp:

- Đại nhân minh xét! Đây không phải chúng ta làm!

Lư Vân trầm thanh nói:

- Không phải các ngươi, vậy là ai bày vẽ ra?

Hồng bộ đầu nói:

- Là một vị Âu Dương lão gia trong thành muốn mừng thọ, lúc này mới trang hoàng cho thành Trường châu thế này.

Lư Vân biết trách lầm người, lại nhíu mày một cái, không nói một lời. Hồng bộ đầu không biết nên nói gì nữa, âm thầm cảnh giác.

Cố Thiến Hề là đại tiểu thư quan gia, rõ ràng về lề thói công môn. Nàng muốn xoa dịu bầu không khí lúc này, mới hỏi:

- Hồng bộ đầu, ngài mới nói Âu Dương gia trong thành tổ chức chúc thọ, là chuyện gì xảy ra?

Hồng bộ đầu thấy có người hiểu nhân tình, mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Cố Thiến Hề đoan chính thanh nhã, thần thái thân mật cùng Lư Vân, tất có quan hệ không nhỏ cùng vị Tri châu mặt lạnh kia, lập tức cười nói:

- Vị cô nãi nãi này cao quý biết bao, chính là Lư tiểu thư chăng?

Cố Thiến Hề nghe gã xưng hô mình là người Lư gia, nhất thời tâm hồn thiếu nữ mừng thầm, cố nén vẻ thẹn thùng. Bình sinh nàng thông minh mà giờ không biết phải trả lời ra sao. Tiểu Hồng ở một bên thấy tiểu thư xấu hổ, càng che miệng cười trộm.

Lại nghe trong xe truyền đến một tiếng hừ nặng nề, tiếp theo hai luồng ánh mắt nghiêm khắc quét tới, chính là Tri châu Lư Vân, quan mới nhậm chức phát uy. Chỉ thấy mặt hắn đanh lại, lạnh nhạt nói:

- Hồng bộ đầu đừng vội dựa hơi người! Tiểu thư này là thân thích nhà ta, ngươi hãy gọi là Cố đại tiểu thư!

Hồng bộ đầu ai dà một tiếng, không ngừng thầm kêu khổ, trăm ngàn lần nguyền rủa Lư Vân rằng: “Kêu tiếng cô nãi nãi cũng không được, Tri châu này thật sự là quái vật!”

Ngoài miệng không dám nói trái, khuôn mặt già nua nhăn lại, gã thấp giọng chào:

- Ty chức tham kiến Cố đại tiểu thư.

Lư Vân tỏ vẻ nghiêm chỉnh, gật đầu nói:

- Được rồi.

Hắn đang muốn giả bộ mặt lạnh, chợt thấy da mặt khẩn trương, toàn thân như bị gò bó, liền quay đầu nhìn về phía Cố Thiến Hề. Chỉ thấy nàng quay ra ngoài, toàn bộ không thèm nhìn mình. Tiểu Hồng càng lộ vẻ tức giận, bĩu môi xem thường như không thấy. Lư Vân buồn bực thầm nghĩ: “Chủ tớ hai người làm gì vậy? Ngày đầu ta nhậm chức, sao Thiến Hề bỗng mất hứng như thế?”

Lư Vân xưa nay ngang ngạnh như đá, bảo hắn làm sao hiểu nổi được tâm sự của nữ nhi? Hắn bảo Cố Thiến Hề là thân thích mà không nghĩ rằng, ngày sau đám hạ nhân quan sai chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng nàng, nói nàng không rõ lai lịch, không tuân thủ chuẩn mực, bảo nàng làm sao cho phải? Lư Vân đầy bụng ý trị quốc nhưng không hiểu nhân tình, đã đắc tội ý trung nhân, xem ra phen này hỏng bét.

Lư Vân thò đầu ra nhìn, vẫn ở đàng kia đoán già đoán non không ngớt, Cố Thiến Hề tức giận thầm nghĩ: "Lư Vân à Lư Vân, người ta hỏi lai lịch của ta, chàng có thể nói là vị hôn thê, sao nói là biểu muội? Sao lại dùng cái thân phận thân thích không đến nơi đến chốn như thế? Bảo ta ngày sau làm sao đối mặt người ta?"

Nhớ tới mình rời nhà đi, không ngờ bị đối xử như vậy, giận đến muốn nước mắt trào ra. Nhưng giờ phút này ngoại nhân bên cạnh, nàng không thể để lộ tâm sự, chỉ có thể kìm nén bi phẫn.

Về khoản này, Hồng bộ đầu đương nhiên tinh minh hơn Lư Vân nhiều. Gã thấy Cố Thiến Hề bực mình, chỉ lo nhìn phương xa, lạnh nhạt đối với Lư Vân, trong lòng liền đoán: "Vị này cô nãi nãi đích thị là ý trung nhân của Tri châu đại nhân, chỉ vì Lư tri châu là kẻ đọc sách đầu đất, miệng nói đầy lời ngu ngốc, lúc này mới trêu chọc nàng không hài lòng. Ta để nên lại một món nhân tình”

Nhớ tới ngày sau đắc tội Lư Vân, còn phải dựa vào đại tiểu thư này cứu mạng, gã gấp khom người với Cố Thiến Hề, giải vây rằng:

- Đại tiểu thư, mới vừa rồi người hỏi về Âu Dương lão gia, chính là muốn cùng Tri châu đại lão gia của chúng ta cùng đi mừng thọ? Người cứ dặn dò một câu, tiểu nhân nhất định đi an bài.

Thốt ra lời này, quả nhiên Cố Thiến Hề mỉm cười gật đầu. Xưa nay tới mừng thọ, phải là bạn đồng hành chí thân mới có thể đi theo. Hồng bộ đầu thật cao minh, không nói rõ quan hệ thân mật giữa Cố Thiến Hề cùng Lư Vân nhưng chỉ ra được chỗ không tầm thường trong này. Không đắc tội đại nhân, có thể lấy lòng tiểu thư, nếu không có mười năm công lực quan trường, quyết nói không nổi lời như thế.

Nghe xong lời này, Cố Thiến Hề vui vẻ quên sạch cơn giận. Nàng quay đầu nhìn phía Lư Vân, cười nói:

- Thế nào? Chúng ta có đi thọ yến hay không?

Lời nàng còn chưa dứt, đã thấy Lư Vân nhìn Hồng bộ đầu với sắc mặt âm trầm, lạnh lùng hỏi:

- Âu Dương lão gia có lai lịch ra sao? Đã từng vi phạm vương pháp?

Cố Thiến Hề thấy tình lang vô cớ phát uy, bất giác sắc mặt trắng bệch. Vừa bớt giận, muốn hỏi han về các nhân vật địa phương, đâu ngờ Lư Vân lại không để cho nàng xuống đài. Cố Thiến Hề nhất thời vừa sợ vừa tức, hai hàng lệ thủy long lanh.

Cố Thiến Hề lại không biết rằng, Lư Vân xuất thân hàn vi, chịu đủ hạng người ăn hiếp nên rất rõ những chuyện quan viên địa phương cùng phú hào thông đồng làm bậy. Lúc này nếu không tra lai lịch của Âu Dương gia, về sau bảo hắn làm thiết diện thanh quan thế nào?

Trường diện đầy sát khí, Hồng bộ đầu thấy Tri châu hung ác, càng âm thầm khóc thét. Hắn khom người chắp tay, sầu thảm nói:

- Khởi bẩm đại nhân, năm xưa Âu Dương lão gia được triều đình sắc phong là "Nghệ nhân đúc đồ Giang Nam", chuyên làm nghề rèn tại Trường châu, hơn mười năm trước mới thu tay ngừng việc, nhà này lấy nghề rèn sắt mà lừng danh, làm ăn đứng đắn, không phải tội phạm.

Lư Vân hừ một tiếng, nói:

- Người này có phải là hào môn ác phú, chuyên ức hiếp lão bá tánh thiện lương?

Hồng bộ đầu xua hai tay, nói:

- Không có, tuyệt đối không có! Âu Dương thế gia nổi danh đại nhân lương thiện ở Trường châu, xưa nay tiếp tế nghèo khó, dựng cầu làm đường. Đại đệ tử chính là sư gia nha môn chúng ta. Nếu mọi người không tin, chỉ cần tìm đọc công văn hồ sơ, hoặc tìm lão bá tánh cùng khổ mà hỏi, sẽ rõ ràng liền!

Lư Vân nghe gã cực lực biện bạch, dự liệu Âu Dương gia không phải thổ hào thân sĩ vô đức. Sắc mặt hắn thoáng dịu lại, hỏi thêm:

- Sư gia chúng ta là cố hữu của Âu Dương gia?

Hồng bộ đầu thấp giọng nói:

- Sư gia gọi là Củng Chí, văn võ song toàn, khôn khéo giỏi giang, là đệ tử của Âu Dương gia. Chỉ vì lo xử lý thọ yến của sư phụ mà đêm qua đã rời khỏi thành, lúc này mới không tới nghênh đón lão nhân gia ngài.

Lư Vân yên lòng, gật đầu nói:

- Thì ra là bận về thọ yến của sư phụ, không thể trách được.

Lư Vân lo lắng sư gia lén làm xằng làm bậy, mới không dám nghênh đón thượng quan nhậm chức, giờ nghe như thế cũng nhẹ giọng đi.

Hắn lại thấy Hồng bộ đầu mặt đầy sợ hãi, nghĩ tới mình đã quá mức đề phòng với thuộc cấp mới, bất giác có chỗ băn khoăn, lập tức thu lại dáng vẻ nghiêm nghị, hòa nhã nói:

- Xem ra Âu Dương lão gia không phải người thường, ngày mai ta nên đi chúc mừng một phen, nhân tiện hỏi thăm dân tình địa phương vậy.

Hồng bộ đầu nghe Tri châu tân nhiệm có ý kết giao cùng Âu Dương gia, không khỏi mừng rỡ nói:

- Được đại nhân đồng ý giá lâm, Âu Dương lão gia tất sẽ vui mừng vô hạn.

---o0o---

Chú: (1) Nhóm quân bảo vệ xóm làng ngày xưa.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.