Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba phen khiếp sợ chồng chất

Phiên bản Dịch · 1859 chữ

Tâm cơ Tát Ma có sâu hơn mười lần, cũng không thể ngờ rằng lão nhân tầm thường trước mắt, lại đường đường chính là người đứng đầu mười hai ban thái giám kinh thành, thái giám chấp bút Lưu Kính thân hoài tuyệt kỹ! Một lần vô ý, thân mình trọng thương, khiến gã phải quỵ một gối xuống.

Mắt thấy Lưu Kính còn muốn công tới. Trong cơn giận dữ, Tát Ma hét lên điên cuồng, phóng thẳng về phía lão. Ngũ Định Viễn lấy làm kinh hãi, sợ rằng Lưu Kính địch không nổi Tát Ma. Đang muốn tiến lên trợ trận, Lưu Kính lại mỉm cười phất phất tay với hắn. Liền vào lúc này, hai bên nhà dân truyền đến tiếng hô ứng, bóng đen chớp động trên nóc nhà, có hai gã nam tử hói đầu nhảy xuống. Ngũ Định Viễn bừng tỉnh đại ngộ, giờ mới biết Lưu Kính đã chuẩn bị vạn toàn.

Thân pháp của hai gã phục binh mau tuyệt. Một trái một phải, cùng Lưu Kính chia ba hợp lực tấn công. Lúc này hữu quyền của Tát Ma đã bị Ngũ Định Viễn đánh nát, các ngón tay gãy lìa nên rất nhiều kỹ xảo đấu vật khó mà sử xuất nổi, võ công đại giảm. Bên này tụt dốc, bên kia trổi dậy. Ba người thân thủ cao minh, thế công lại thuộc cùng một trận pháp. Lúc trước Tát Ma bị Lưu Kính đánh lén một chỉ, nơi ngực bụng đã nội thương, đánh lâu thì khí lực toàn thân dần suy giảm. Lại qua mấy chiêu, trên người liên tiếp trúng chưởng, gã bi thanh gào to, vẫn như con thú điên cuồng muốn thoát vòng vây. Đám người Lưu Kính không chút nào lơi lỏng, liên tiếp tấn công. Cuối cùng, Lưu Kính ấn một chưởng vào ngực Tát Ma, đánh đối phương ngã xuống đất nằm bất động.

Lưu Kính biết Tát Ma giảo hoạt dị thường, lập tức đưa mắt nhìn sang. Một gã nam tử đầu hói duỗi chỉ, điểm vào mấy chỗ yếu huyệt trước ngực cùng sau lưng Tát Ma, tránh để người này cố tình giả vờ, lại thừa cơ đả thương người.

Trong trận chiến này, cả Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ đồng thời ra tay bắt người. Bên nào cao bên nào thấp, vừa xem là hiểu ngay. An Đạo Kinh đứng ở một bên quan sát, trong lòng sợ hãi, lập tức cười bồi:

- Lưu tổng quản thần công cái thế, khiến cho tiểu nhân đại khai nhãn giới.

Hắn tuy là đại tướng phái họ Giang nhưng giờ chủ nhân không có ở đây, đối với Lưu Kính đúng là ngàn nương trăm thuận, mười phần vỗ mông ngựa, chỉ sợ có nửa điểm đắc tội.

Lưu Kính lạnh lùng nhìn An Đạo Kinh một cái, nói:

- An đại nhân. Hai người Trần Toàn, Lưu Đức đều bị trọng thương, ngươi lại chạy không thấy bóng dáng, công phu khinh thân của An đại nhân đúng là càng luyện càng cao!

An Đạo Kinh đỏ mặt, biết chuyện mình mình chạy trốn đã bị tố giác, lập tức chắp tay làm lễ rồi chạy vội về Ưng Hiểm Hạp. Giờ này đám thuộc hạ còn sống sót thấy hắn trối chết trở về, dưới sự tức giận, nhất định tiến lên vây đánh, đến lúc đó hắn cần phải tìm biện pháp thoát thân lần nữa.

Sự tình chấm dứt, Ngũ Định Viễn thở phào nhẹ nhõm. Hắn lau vết máu trên mặt, hỏi Lưu Kính:

- Xin hỏi Lưu tổng quản, chính là ngài đưa tin, bảo hạ quan khẩn trương đến đây?

Lưu Kính mỉm cười, gật đầu nói:

- Điều này là đương nhiên. Nếu không phải Thiên Sơn truyền nhân ra tay, trong kinh thành, liệu ai có thể cản được quái vật Mông Cổ này?

Vừa nói, lão vừa vỗ vai Ngũ Định Viễn, bộ dạng đầy vẻ thân thiết.

Xem ra tin tức của Lưu Kính linh thông. Cơ sở ngầm trải rộng cả nước, dựa vào thủ đoạn của lão thái giám này mới bảo toàn được đông đảo bá tánh kinh thành. Nhân mã Giang Sung nghe tin, nhất định tự thẹn không bằng.

Ngũ Định Viễn ba phần kính, bảy phần sợ, mười phần không dám thiếu phân hào nào đối với lão thái giám này. Hắn co thân khom người nói:

- Phạm nhân đã bị bắt, chức trách của tại hạ cũng hết, xin được hồi kinh.

Đang muốn xoay người rời đi, chợt nghe Lưu Kính cười nói:

- Đừng vội, chức trách đâu xong dễ dàng như vậy? Ngũ Định Viễn à, chuyện xưa trong Thiên Sơn, chẳng lẽ cậu đã quên sao?

Ngũ Định Viễn nghe lời này, bất giác chấn động toàn thân, quay người nhìn Lưu Kính.

Lưu Kính mỉm cười nói:

- Có thể dừng bước nói chuyện hay không?

Sắc mặt Ngũ Định Viễn đầy âu lo, ra hiệu mời lão nói cho rõ ràng.

Ánh mắt Lưu Kính liếc qua, hai gã nam tử đầu hói hiểu ý, lập tức bước nhanh đi cảnh vệ bốn phía. Ngũ Định Viễn thấy mấy người Đông Xưởng thận trọng cỡ này, toàn thân càng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Mới rồi hắn quyết chiến trăm hiệp cùng với Tát Ma, trong lúc sinh tử còn chưa từng khẩn trương thế này, đủ thấy trong lòng hắn kính sợ Lưu Kính đến thế nào.

Gió lạnh ào ạt, lá rụng bay tán loạn, bầu trời mù mịt một vùng, Lưu Kính nghiêm nghị ngửa mặt lên trời, nói:

- Ngũ Định Viễn, cô gia (1) muốn mời các hạ đi giết một người. Người này ngồi cao nơi triều đình. Nếu không có tuyệt đỉnh võ công, tuyệt không thể nào lại gần hắn ba thước, không biết ý của cậu ra sao?

Ngũ Định Viễn thụt lùi một bước, run giọng thốt:

- Ông muốn ta giết Giang Sung?

Lưu Kính không trả lời mà quay sang, chăm chú nhìn Ngũ Định Viễn, ánh mắt kia không giống cầu khẩn mà như nửa chờ mong, nửa ủng hộ. Ngũ Định Viễn bị nhìn đến khó chịu, đành cúi đầu thở dốc không yên.

Lưu Kính chậm rãi chuyển rời ánh mắt, thản nhiên nói:

- Đừng sợ, ta tuyệt không ép buộc người. Nếu cậu không tình nguyện, ta cũng không làm khó dễ.

Ngũ Định Viễn nghe lời này mới thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói:

- Đa tạ công công.

Lưu Kính cởi trang phục hương dân, để lộ quan phục bên trong, cũng không nhìn Ngũ Định Viễn, nói:

- Bỏ đi, đã đến lúc tự lo đường về. Có điều trước khi đi, ta muốn hỏi cậu một câu, gặp kỳ ngộ có được một thân võ công, ngay cả tuyệt đỉnh cao thủ tới từ Mông Cổ cũng địch không lại, cậu có từng nghĩ ngày sau muốn làm gì hay không? Cứ chịu thiệt làm một chế sứ nho nhỏ như vậy, mỗi ngày áp lương tải gạo sao? Thiên Sơn truyền nhân thân phò tá đạo trời, giờ lại thành tay sai triều đình do hoạn dưỡng. Cậu nói có buồn cười chăng?

Ngũ Định Viễn nghe lời mà ngơ ngác. Lưu Kính đi tới vỗ vai hắn, mỉm cười nói:

- Cũng được, coi như ta nói nhiều vài câu đi, có lẽ lý tưởng trong lòng cậu chỉ có như vậy. Cần gì phải làm khó dễ đây?

Thân thể Ngũ Định Viễn run lên, cúi đầu nhìn cánh tay phải thì sắc mặt tái nhợt, Lưu Kính thấy hắn như nghĩ tới cái gì, phất phất tay nói:

- Cậu có thể đi.

Ngũ Định Viễn ngẩng đầu lên, thoáng chốc lòng có sự cảm ngộ. Hắn phục thân xuống đất, lạy Lưu Kính vài cái; nói:

- Lưu đại nhân, Ngũ Định Viễn đọc sách có hạn, rất nhiều đạo lý còn không rõ. Thiếu điểm mấu chốt này, Ngũ Định Viễn hẳn không thành tựu đại sự gì. Nhưng một khi ta đã chấp pháp, rất rõ ràng bản thân mình phải làm cái gì. Xin đại nhân yên tâm, ta tuyệt không hội cô phụ một thân võ công này.

Lưu Kính gật đầu nói:

- Hay lắm, ta xin tặng cậu tám chữ: "Nghĩa sở đương vi, nghị nhiên vi chi" (Đi đường nên đi, quên đường muốn đi)

Ngũ Định Viễn nghe lời này, không đáp lời mà dập đầu ba lần với Lưu Kính, cuối cùng mới đứng dậy.

Trước khi đi, khi hai người ánh mắt giao nhau một thoáng, Ngũ Định Viễn bỗng hiểu tâm sự của Ninh Bất Phàm. Trên thế gian này, thị phi thiện ác, giữa trắng và đen, thật quá khó để phân biệt. Những người như Lưu Kính, Giang Sung, không phải để cho kẻ như hắn có thể hiểu nổi. Có lẽ ngay cả Liễu Ngang Thiên, Dương Túc Quan, cũng không phải để cho hắn hiểu. Có lẽ làm một bộ khoái nho nhỏ, gom góp chút công lao nhỏ bé, mới là con đường hắn nên đi?

Ngũ Định Viễn thở dài một lúc, khẽ chắp tay Lưu Kính rồi mới rời đi. Mắt thấy hắn chậm rãi rời đi, Lưu Kính không ngăn cản, chỉ là trên mặt lộ vẻ tịch liêu, có vẻ mệt mỏi.

Một nam tử đi tới bên Lưu Kính, thấp giọng hỏi:

- Lưu đại nhân, ý của người này thế nào? Bằng lòng theo cuộc chơi chăng?

Lưu Kính ngóng nhìn theo bóng dáng Ngũ Định Viễn, lại thở dài.

Nam tử hói đầu cau mày nói:

- Hắn không muốn động thủ?

Lưu Kính thở dài nói:

- Nếu muốn cứng rắn khích tướng, hắn chạy không khỏi lòng bàn tay của ta. Có điều người này quá mức trung hậu, đại chiến cung đình lần này rất khó khăn, tuyệt không thể sơ xuất, võ công của hắn tuy cao nhưng tính tình lại không hợp cách.

Nam tử hói đầu trầm ngâm nói:

- Chiếu theo di chúc của Tần Bá Tiên lưu lại, nếu không có truyền nhân của người này cùng khởi sự, đại sự khó mà thành. Nếu Ngũ Định Viễn không làm, ý định của đại nhân ra sao?

Lưu Kính nhắm hai mắt, thản nhiên nói:

- Không can hệ, không có Ngũ Định Viễn, ta còn một con cờ khác.

Lão mở hai mắt nhìn về phía chân trời xa xa:

- Người này trời sinh có tướng phản, trong mệnh đã định. Chỉ chờ chúng ta vạch trần chỗ mấu chốt, hắn không thể không phản.

Nam tử hói đầu nọ chỗ hiểu chỗ không, không dám phản bác, đành gật đầu liên tục.

--o0o---

Chú: (1) Một cách khiêm xưng của bậc vương giả rằng; bản thân là kẻ cô độc, ít bạn bè, ngụ ý cầu người nghe thương xót mà cùng ra gánh vác việc nước.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.