Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan mới nhậm chức phải lấy uy

Phiên bản Dịch · 4269 chữ

Lư Vân thăm hỏi rõ ràng lai lịch Âu Dương gia, mới tính đi chúc thọ, có thể nói chính trực vô tư, yêu dân như con, chỉ là làm thế lại thiếu hụt chỗ khác, đắc tội với ý trung nhân. Quả nhiên Cố Thiến Hề khổ sở thầm nghĩ:

“Lư Vân à Lư Vân, chàng muốn đông thì ngả sang đông, muốn tây thì nghiêng về tây. Còn riêng ta, trong lòng chàng có hay không?”

Nàng càng nghĩ càng đau xót, kìm chế lắm mới không nức nở thành tiếng.

Lư Vân cúi người, nhẹ giọng hỏi Cố Thiến Hề:

- Thiến Hề, buổi mừng thọ ngày mai, nàng có muốn đi cùng ta?

Cố Thiến Hề lạnh lùng nói:

- Ta chỉ là một người không danh không phận, sao dám cùng tới ngồi mâm cao?

Lư Vân nhẹ nhàng nói:

- Đừng nói vậy. Nàng hiểu rộng biết nhiều. Nếu có nàng đi cùng, ta sẽ yên tâm hơn nhiều.

Cố Thiến Hề hừ một tiếng, đôi mắt đẹp chỉ nhìn ra phố phường, lại không nói gì.

Trên tình thường, Lư Vân chỉ như khúc gỗ. Năm đó đi hộ giá, hắn đã làm công chúa giận đến bao lần. Lúc này thấy Cố Thiến Hề vô cớ đổi tính, lại không biết làm sao, Lư Vân nhìn trái phải tìm đối sách. Chợt thấy trên đường treo đầy đèn hoa, trong lòng nảy ra một kế, hắn tiến lại gần ôn nhu nói:

- Thiến Hề, nàng xem ở đây giăng đèn kết hoa, e là còn nhiều hơn cả hội hoa đăng Dương Châu nữa!

Cố Thiến Hề theo đó nhìn lại, nhớ tới tình cảnh mới quen Lư Vân năm xưa thì thoáng động nhu tình, nộ khí dần tan.

Chiêu này thực sự cao minh, gọi là: “Cọp cái ngắm đèn hoa, tự nhiên thành mèo bệnh”. Đại ý di chuyển tâm trí, thay đổi sự chú ý của người tình, cơn giận dữ sẽ biến mất, chính là tuyệt chiêu cả đời của Dương Túc Quan, ai ngờ Lư Vân không thầy mà tự lĩnh ngộ diệu pháp này.

Lư Vân thấy kế sách hữu hiệu, liền tát nước theo mưa, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ giọng nói:

- Từ kinh thành tới Trường châu, mấy trăm dặm đường có nàng làm bạn. Thiến Hề , những ngày này ta thật sự rất hạnh phúc…

Chiêu này gọi là: “Muốn hiểu người mơ nói gì, phải đi vào giấc mộng của họ”. Chính là miệng ngậm đường mật, gặp cơ hội là phun ra ngay, phàm là nữ nhân trong thiên hạ dính phải đều say mê mất đi lí trí, như vừa rồi đã đạt tới bảy thành hỏa hầu của Dương Túc Quan. Cố Thiến Hề vốn thông minh vừa nghe đã hiểu, nghe những lời ôn nhu chân thành này, sợ rằng cũng không tránh nổi tà pháp.

Quả nhiên Cố Thiến Hề run rẩy thân thể, tựa hồ đầy cảm động. Cũng bỏi tính tình ôn nhu, những lời tâm khảm của thư sinh đầu gỗ đã đánh động nhu tình trong lòng, nghĩ thầm:

“Hôm nay là ngày Lư lang nhậm chức, chàng đèn sách gian khổmười năm , khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, ta không nên giận dỗi làm gì”

Thấy bộ dáng chân thành của người thương, hắn còn đang nắm tay mình, nàng vội nhắc:

- Có người nhìn kìa, chàng đừng như vậy.

Lư Vân không rụt tay về mà càng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bộ dạng khó mà xa rời. Cố Thiến Hề vừa thẹn vừa mừng, sớm đã đem chút tức giận quẳng lên tận chín tầng mây.

Tiểu Hồng thấy thần thái thân mật của hai người, chỉ có thể che mắt, ở đằng xa thè lưỡi phồng miệng làm mặt quỷ.

Hồng bộ đầu nhìn lén vào từ cửa xe, thấy hai người hòa hảo như ban đầu, trong lòng tự nhủ: “Xem ra, nếu ta mở miệng nói thêm vài lời tốt đẹp, hai người bọn họ còn phải cười dài dài. Hắc hắc! Ngày sau, chỉ cần mua chuộc vị tri châu phu nhân này, chắc chắn sẽ an ổn qua ngày đây”

Nghĩ vậy liền cười bồi nói:

- Lão gia, phu nhân. Không, không, đại tiểu thư, để mừng thọ Âu Dương lão gia, mấy ngày nay trong thành đã dụng công trang hoàng, dù kém đại thành Tô Châu Dương Tử nhưng vượt xa các huyện ở phương bắc cằn cỗi này. Khó có dịp thanh nhàn, sao đại nhân không cùng đại tiểu thư đi ngắm cảnh khắp nơi một phen.

Lư Vân gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai, Trường châu là vùng đất ta cai quản, cần phải đi xem phong thổ nơi này.

Hồng bộ đầu hì hì cười thầm: “Đã mua được phu nhân thì lão gia chỉ trong lòng bàn tay mà thôi, xem ra thiết luật từ xưa tới nay vẫn là như thế.”

Xưa nay nói đến đạo ứng đối quan trường, dù là thống lĩnh Cẩm Y Vệ hay Ngự Tiền thị vệ đều phải như vậy. Hồng bộ đầu tinh minh khôn khéo,nhất định ngày sau có số làm quan.

Xe ngựa chậm rãi mà đi. Lư Vân sánh vai ngồi cùng Cố Thiến Hề, cảm giác cõi lòng bình lặng. Hắn nhìn cảnh vật ngoài phố phường, lại hỏi:

- Thọ yến ngày mai ở Âu Dương phủ, khai tiệc vào lúc nào?

Hồng bộ đầu khom người thưa:

- Bẩm đại nhân, là giờ Thân ngày mai.

Giờ Thân mới quá trưa, chưa đến buổi tối. Lư Vân lấy làm kỳ quái, liền hỏi:

- Sao lại sớm như vậy?

Hồng bộ đầu đáp:

- Đại nhân có chỗ chưa biết. Theo lời Củng sư gia, xẩm tối ngày mai, Âu Dương lão gia thừa dịp đại thọ, sẽ long trọng khai trương Chú Thiết sơn trang. Vì chọn giờ lành để khai nghiệp, nên phải đãi tiệc sớm vào giờ Thân.

Lư Vân gật đầu nói:

- Ra là thế, một khi Âu Dương gia đã song hỉ lâm môn, ta nên tới xem một lần.

Mọi người tới cổng nha môn, quan sai trú ở trong ào ào mở cửa đón chào. Trong tiếng pháo mừng vui. Nhìn cánh cửa lớn, Lư Vân nhớ tới án oan năm đó do quan phủ làm hại, hôm nay lại có thể mặc quan phục tới đây nhậm chức. Hắn chăm chú nhìn tấm gương Huyền Minh treo ở nha môn, lòng hạ quyết tâm, ngày sau sẽ chủ trì chính nghĩa, trừ hại cho dân.

Mọi người xem qua nha môn rồi về phủ, hai nơi cách nhau chỉ trong gang tấc. Tới cửa, Hồng bộ đầu dặn quan sai đi lấy chìa khóa, ai ngờ chậm chạp tìm không ra. Thì ra tri châu tiền nhiệm sớm rời cương vị, phủ đệ đã bỏ khônghơn nửa năm, đám hạ nhân sơ sẩy làm mất chìa khóa. Hồng bộ đầu lộ vẻ khó xử, cúi người trước Lư Vân than khổ:

- Hỏng rồi! Tìm không thấy chìa khóa!

Gã đoán rằng nhất định ăn mắng một trận. Ai ngờ đang hết hồn, lại nghe Lư Vân mỉm cười nói:

- Chư vị chớ hoảng sợ, tìm không thấy chìa khóa cũng không sao, để ta ứng phó.

Lúc này tâm tình Lư Vân đang rất tốt, lúc trước hắn bày ra bộ mặt lạnh, chỉ vì sợ Hồng bộ đầu cùng sư gia làm trái vương pháp. Lúc này không có chìa khóa, hắn tiến lên một bước, ôm lưng Cố Thiến Hề, mỉm cười nói:

- Thiến Hề, chúng ta cùng bay qua, nàng chịu không?

Cố Thiến Hề thấy hắn thân mật với mình trước mặt mọi người thì vừa mừng vừa sợ, nàng thẹn thùng đầy mặt, nghĩ thầm: “Thư sinh cổ hủ này hôm nay uống nhầm thuốc chăng, sao không biết ngại ngùng là gì vậy?”

Nàng còn chưa lấy lại tinh thần, Lư Vân đã cười ha hả rồi vòng lấy tấm eo nhỏ kia, hắn đề khí nhảy lên, như chim bay qua tường. Cố Thiến Hề thân giữa không trung, không nhịn được kêu lên. Lư Vân mỉm cười nói:

- Có ta giữ nàng, đừng sợ!

Hắn ngưng lực rùn chân, tụ chân khí ôm chắc Cố Thiến Hề vào lòng, vững vàng hạ xuống đất.

Hồng bộ đầu cũng là con nhà võ, mắt thấy bức tường nọ cao cỡ hai người chồng lên, ai ngờ Lư Vân mang theo một người nhảy qua, lúc này nhịn không được lớn tiếng khen:

- Giỏi! Khinh công của Tri châu đại nhân rất cao.

Hồng bộ đầu khen khàn cả giọng nhưng than thầm trong bụng: “Thảm rồi, người nào không đến, lại là một thượng quan có võ công cao vậy. Sau này mà bị hắn chỉnh, cái mạng già này của ta tất chết không có chỗ chôn!”

Gã một đường kinh hồn táng đảm từ cổng thành, sớm từ “Ta phải nếm mùi đau khổ” đến “Ta chết không có chỗ chôn”, đúng là bị tân tri châu làm cho sợ đến lông tóc toàn thân dựng đứng.

Chúng gia đinh không luyện võ công nhưng thấy thân thủ của tân khoa trang nguyên cao cường, tự nhiên cũng sinh ra sợ hãi. Tiểu Hồng lo lắng nghĩ thầm: “Thì ra võ công của Lư công tử cao cường như thế. Sau này tiểu thư mà cãi với hắn, chắn chắn sẽ bị gã bại hoại này ăn hiếp.”

Nàng lại không biết tiểu thư nhà mình thông minh tuyệt đỉnh, sở trường về ngự phu thuật. Võ công của Lư Vân có cao đến mấy mà vào tay Cố đại tiểu thư, sợ rằng cũng nhu thuận như cừu non thôi.

Lư Vân mở cửa dẫn mọi người vào. Gia cụ bên trong đầy đủ không thiếu gì. Hồng bộ đầu hành sự lão luyện, biết đoàn người đường xa mệt mỏi, liền thay quan trên lệnh cho hạ nhân sắp xếp đồ đạc, thu dọn hành lí.

Lư Vân dù sao vẫn còn trẻ trung, mắt thấy người thương bên cạnh, lúc này lại ở cùng nhà, vui sướng thích thú đến nói không nên lời. Thừa dịp còn sớm, hắn nắm tay dẫn Cố Thiến Hề thăm thú mọi nơi, nhìn trong nhìn ngoài, cười nói:

- Sau này, nơi đây chính là nhà của chúng ta. Nàng là nữ chủ nhân thì nên đầu tư chăm sóc một chút mới phải.

Cố Thiến Hề đỏ mặt, nói:

- Chúng ta còn chưa định mối đón dâu, ta có thể nào làm nữ chủ nhà chàng?

Lư Vân cười nói:

- Chờ khi về kinh báo cáo nhiệm vụ, ta sẽ đến gặp Cố bá bá, xin lão nhân gia gả ái nữ của người cho ta.

Cố Thiến Hề nghe vậy đại hỉ nhưng không thể lộ ra niềm hân hoan, chỉ thấp giọng hỏi:

- Nếu phụ thân không đồng ý thì sao?

Lư Vân cười nói:

- Nếu thế, ta đành phải từ quan bỏ trốn, mang theo nàng lưu lãng thiên nhai.

Cố Thiến Hề nắm tay hắn, ôn nhu nói:

- Bất kể tới đâu, thiếp cũng theo chàng.

Lư Vân nghe mà ấm áp trong lòng, mỉm cười nói:

- Đi nào, chúng ta đi xem phòng ốc bố trí ra sao, tốt xấu gì ta cũng làm tri châu ở đây vài năm, phải xem xét tu chỉnh cho hợp.

Hai người chậm rãi đi xem các phòng, Cố Thiến Hề quả thật thông minh hơn người, qua từng phòng ốc liền nêu ý tưởng bài trí. Lư Vân tai nghe nàng nói nói cười cười, thầm nghĩ: “ Ông trời đối với ta thật tốt, Lư Vân có được như ngày hôm nay, khổ cực nhiều hơn nữa cũng có là gì?”

Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, trong lòng hai người không khỏi vui mừng hạnh phúc.

Ăn tối xong, Lư Vân lo việc công, liền cùng Cố Thiến Hề đến xem xét nha môn. Đã là ban đêm tăm tối. Vừa thắp đèn lên, trong màn sáng nhàn nhạt, chỉ thấy nơi đây dọn dẹp sạch sẽ, xem ra mỗi ngày quan sai đều cẩn thận quét tước, không dám lười biếng.

Lư Vân bước lên đài, từ ghế tri châu nhìn xuống. Chỉ thấy nơi công đường rộng lớn, mọi thứ lớn nhỏ đều thu vào tầm mắt. Hắn mỉm cười thầm nghĩ: “Đây là chỗ ngày sau ta thẩm án, làm nên một phen sự nghiệp!”

Chuyện cũ hiện về trong lòng, Lư Vân không nhịn được lệ nóng lưng tròng, ánh mắt ngơ ngác.

Đang êm đẹp, tự nhiên thấy hắn rơi lệ, Cố Thiến Hề lắp bắp kinh hãi, đi tới nhẹ giọng hỏi han:

- Chàng sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?

Lư Vân không muốn nhắc lại quá khứ bi thảm, lấy tay áo lau lệ rồi lắc đầu nói:

- Ta vẫn ổn, nàng đừng lo!

Cố Thiến Hề đỡ hắn, nhẹ nhàng hỏi:

- Chàng đừng giấu thiếp, có tâm sự gì cứ nói, đừng để trong lòng.

Lư Vân thở dài, nhìn xuống công đường than thở:

- Trước kia quỳ gối dưới công đường, thầm hỏi sao quan lão gia ngồi trên lại mang tâm địa đen tối lạnh lùng như vậy? Hôm nay ngồi lên cái ghế này, nếm trải tư vị mới hiểu ra, thì ra trên đài cao là như vậy, xa cách là như thế… Ai… Dân đen quỳ trên mặt đất, quan phụ mẫu ngồi trên cao, lâu dần có ai mà không cho rằng bản thân tài trí hơn người? Ngồi càng lâu thì mắt càng hoa, tâm càng lạnh, miệng càng điêu…

Hắn đầy cảm khái, quay sang nhìn Cố Thiến Hề:

- Ta không muốn trở thành như thế. Cuộc đời này, ta thà chết chứ không thể biến thành như thế.

Nói xong hai tay nắm chặt, thân thể run lên nhè nhẹ.

Lư Vân chăm chú nhìn dưới công đường, cảm xúc trách trời thương dân trào dâng. Cố Thiến Hề thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng vừa kiêu hãnh lại vừa yêu thương. Nàng đi qua, hôn nhẹ lên mặt hắn, ôn nhu nói:

- Chàng ngốc, tính bướng bỉnh của chàng mãi không đổi được, đều là bộ dạng này.

Lư Vân vui vẻ hỏi:

- Thật sao? Tất cả đều do tính bướng bỉnh này?

Cố Thiến Hề làm mặt quỷ, cười đùa:

- Nhìn chàng vui chưa kìa. Một gã trâu ngốc, có gì hay mà đắc ý?

Thấy Lư Vân xấu hổ, nàng lại khẽ đẩy lưng hắn, thản nhiên cười nói:

- Đừng nói mấy chuyện này nữa. Trước hết chàng ngồi xuống án đường đi, để thiếp xem một lát.

Lư Vân không biết nàng muốn gì, nghe lời ngồi ngay ngắn, sau đó hỏi:

- Như vậy được chăng?

Cố Thiến Hề mỉm cười nhắc:

- Ngồi thẳng hơn chút nữa.

Lư Vân ồ một tiếng, ngồi thẳng lưng lên mà ngơ ngác không biết Cố Thiến Hề muốn gì, mãi mới thấy ánh mắt của nàng lộ vẻ ranh mãnh, thoáng chốc giật mình, thì ra nàng muốn xem uy phong khi hắn làm tri châu. Lư Vân cười ha hả, nhấc tấm gỗ thị uy lên đập bàn một cái, quát:

- Hay cho dân nữ to gan, dám trêu đùa tri châu nhà ngươi!

Lại nghe rắc một cái, thanh âm có vẻ kì quái vang lên, Lư Vân trở nên buồn bực. Cố Thiến Hề cười dài rồi bước tới, cầm lấy khối gỗ nhỏ nói:

- Đây mới là Kinh đường mộc thị uy, tri châu đại nhân ngài cầm nhầm rồi.

Lư Vân đỏ mặt thầm hỏi: “Thế vừa rồi ta cầm cái gì đây?”

Hắn cúi đầu, thấy tay cầm nghiên mực thì lộ vẻ thảm thiết.

Hai người xem qua nha môn, tiện đường tản bộ trong thành, muốn xem qua dân tình Trường Châu một chút.

Sóng vai trên phố, mắt thấy người qua lại tấp nập, kẻ bán hàng rong, già trẻ đi dạo, mỗi người vui vẻ ra mặt như đi hội, Lư Vân nghĩ thầm: “Hôm nay mới là mười ba, không phải phiên chợ, không ngờ Âu Dương gia này thế cao tiền nhiều, làm cho Trường Châu này náo nhiệt như vậy.”

Cố Thiến Hề cười nói:

- Không phải ngày mai chàng muốn tới chúc thọ người ta sao? Sao còn chưa lo về lễ mừng thế!

Lư Vân vỗ tay kêu lên:

- Đúng vậy! Sao ta quên mất việc này?

Nói xong lấy túi tiền ra, lại cười thảm:

- ..Cái này, ra ngoài ta chỉ cầm theo mười lượng, lát nữa mua được gì?

Cố Thiến Hề cười cười, duỗi tay lấy ra một xấp ngân phiếu, dúi vào tay Lư Vân, nói:

- Đừng lo nữa, cầm dùng trước đi.

Lư Vân cuống quýt xua tay, la lên:

- Đây là tiền của nàng, sao ta có thể nhận? Không được! Không được!

Hắn duỗi tay đẩy ra, Cố Thiến Hề nghe giọng điệu khách khí của hắn, khuôn mặt xinh đẹp chợt lộ vẻ tức giận, nói:

- Chàng vẫn thích phân chia rành rột như vậy, chi bằng ta quay về Bắc Kinh cho rồi!

Nói xong hất xấp ngân phiếu trong tay Lư Vân, lại xoay người rời đi.

Mắt thấy tình nhân nổi giận, Lư Vân kinh hãi gọi vội theo:

- Thiến Hề, nàng đừng nóng giận!

Định đuổi theo, lại bối rối nhìn những tấm ngân phiếu lên đến mấy trăm lượng bay tứ tung theo gió, Lư Vân chấn động, tất cả đây đều là tiền riêng của Cố Thiến Hề, sao có thể để mất? Chưa vội đuổi theo Cố Thiến Hề, hắn vận khởi khinh công, bắt được năm sáu tấm nhưng vẫn còn ba tấm bay ra ngoài, lại thấy một nam tử đầu trâu mặt ngựa từ ven đường vọt tới, nắm ngân phiếu giấu vào ngực rồi chạy đi.

Lư Vân vừa sợ vừa giận quát:

- Ngươi vừa làm gì?

Người nọ nghe tiếng quát lại càng chạy nhanh hơn. Lư Vân thấy đối phương xa dần, liền phi thân trên nóc nhà dân đuổi theo. Khinh công của hắn quả thực rất cao, chỉ một lát đã chặn trước người nọ.

Lư Vân duỗi song chưởng chắn đường, quát:

- Tiểu tặc, giao ngân lượng lại đây!

Người nọ là một tên vô lại. Hắn dò xét Lư Vân trên dưới vài lần, cười lạnh nói:

- Ngân lượng gì? Tên mặt trắng này đang nói gì?

Nói xong ngoáy ngoáy lỗ tai như nghe không rõ, đúng là hạng mặt dày.

Lư Vân cao giọng quát:

- Điêu dân! Ta là Lư tri châu vừa tới đây nhậm chức. Ngươi trộm cắp tiền tài, còn dám chối cãi? Mau đưa tiền ra!

Người nọ ngáp một cái, nói:

- Cái gì mà tri châu tri phủ, ngươi là quan thì ta sẽ là hoàng thân quốc thích!

Lư Vân thấy người nọ xảo trá, thầm thở dài: “Ta đúng là xui xẻo, trước là dân thì đụng phải tham quan hổ lang, giờ làm quan lại gặp bọn điêu dân chuột nhắt này, ai… Mạng ta thật là khổ!”

Than thở một hồi. Người nọ thấy Lư Vân không nói gì thì cười lạnh quát:

- Ngươi còn không mau tránh đường, gia gia ta muốn đi qua.

Nói rồi vòng qua người Lư Vân. Lư Vân sao có thể để người này rời đi, hắn tóm lấy tay đối phương nói nhỏ:

- Lấy tiền của người khác, đó là tội phạm. Biết sai thì sớm giao ra, bản quan có thể mở lượng khoan hồng.

Người nọ cuồng tiếu đáp rằng:

- Dám cản đường người khác, đó là tội chết, thức thời lăn sang một bên, bổn đại gia có thể tha cho ngươi một mạng.

Người này rất cuồng vọng, cũng học theo ngữ khí của Lư Vân. Lư Vân cười hắc hắc một tiếng, nói:

- Tiểu tặc ngoan cố xảo trá, phải cho ngươi nếm mùi đau khổ!

- Có bản lĩnh thì tới đây!

Người nọ quát lại rồi giơ chân đá tới. Những ngày này Lư Vân bận việc công nên không có thời gian luyện võ, có điều hắn thụ nghiệp của Lục Cô Chiêm thì quyền cước thường nhân há có thể sánh bằng? Hừ một tiếng, hắn xuất sử “Vô Song liên quyền”, một quyền đánh ngã người kia xuống đất, kéo lại gần quát:

- Mau giao tiền ra !

Người nọ không ngờ trông Lư Vân như bạch diện thư sinh mà giỏi võ như thế. Hắn hoảng sợ, đang muốn ngoan ngoãn chịu phép. Chợt thấy người đi đường rất nhiều, không ít người còn quan sát bên này. Tâm niệm vừa động, hắn xoay người kêu gào:

- Cứu mạng! Giết người rồi! Cướp!

Tiếng thét thê lương như bị trọng hình tra tấn. Dân chúng bên cạnh nghe mà kinh hãi, chạy tới đã thấy Lư Vân bắt người nọ, cả đám cả kinh thốt:

- Sao một bạch diện thư sinh lại đánh người như vậy?

Một lão nhân khuyên giải Lư Vân:

- Hắn là Hoàng Phán, chỉ là một tên nghèo mạt rệp mà thôi, cậu tha cho hắn đi!

Mắt thấy nhiều người chỉ trích, Lư Vân vội phân trần:

- Người này là một tên trộm cần bắt lại, sao có thể để hắn chạy đi?

Hoàng Phán sợ mọi người tin lời Lư Vân, định há mồm kêu gào. Lư Vân biết nếu để cho người này ăn nói bừa bãi, tất sẽ gây thêm phiền phức. Hắn vận kình, nội lực xuất tống vào kinh mạch Hoàng Phán. Hoàng Phán ăn phải quả đau, nhất thời khóc thét không thôi, đương nhiên nói không nên lời.

Lư Vân quát:

- Còn không nhanh giao tiền ra!

Hoàng Phán thảm thiết xin tha:

- Ta giao! Ta giao!

Đọan lấy ngân phiếu từ trong lòng ra, ngoan ngoãn đưa cho Lư Vân. Lư Vân đếm ngân phiếu, thấy đã đủ mới nói:

- Bây giờ đi theo ta!

Nói xong muốn áp giải tội phạm đi. Hoàng Phán khóc ròng xin rằng:

- Vị đại gia này! Tiền đã đưa cho ngài, van ngài tha cho ta một mạng, đừng giải ta đi nữa!

Nói xong không chịu theo, lăn lộn trên đất xin tha.

Lư Vân hừ một tiếng nói:

- Sớm đưa ra thì không có chuyện gì. Giờ mới tỉnh ngộ, phải chăng đã muộn?

Tai nghe Hoàng Phán khóc sướt mướt, lại nghe lời tàn nhẫn của Lư Vân. Mọi người sinh lòng trắc ẩn, mấy lão nhân la lên:

- Người đâu! Có thổ phỉ cướp đường! Còn muốn bắt người đi!

Hơn chục thanh niên hăng hái việc nghĩa, liên thanh quát lên, liền muốn xông lên cứu người tại trận.

Lư Vân thấy đám người đầy phẫn nộ, bản thân lại đang ở chỗ hiềm nghi, khó tránh bọn họ hiểu lầm, vội nói:

- Chư vị bằng hữu! Ta thật sự là tri châu mới nhậm chức. Người này trộm tiền tài, bức ta đích thân xuất thủ, các người hiểu lầm rồi!

Một người quát:

- Tri châu cái gì? Ngươi đang gạt người!

Lư Vân hừ một tiếng, nói:

- Chư vị nhìn cho rõ ràng, đây là ấn tín do triều đình giao phó.

Hắn sờ vào lòng, chỉ là ấn tín tri châu vẫn đặt trong hành lý, không có mang theo tùy thân.

Mọi người thấy Lư Vân tìm một hồi không ra tín vật, lại thấy hắn còn trẻ, dung mạo cũng bình thường, không tin là tri châu, nhất thời kêu la. Vài gã thanh niên lực lưỡng bước tới, lập tức muốn xuất thủ giáo huấn.

Lư Vân luyện "Vô Tuyệt tâm pháp", tinh thông "Vô Song liên quyền". Năm đó tại Tây vực, hắn từng đại chiến La Ma Thập cả trăm hiệp, ra vào chiến trường như cơm bữa. Vài tên hương dân có gì đáng sợ? Có điều đám người này vốn lương thiện, không thể đánh mỗi người một trận. Thấy hắn thở dài, Hoàng Phán nhân cơ hội quỳ sấp xuống đất, khóc ròng:

- Vị đại vương này, van ngài trả ngân lượng cho ta đi! Đó là tiền xem bệnh của mẫu thân tiểu nhân!

Thì ra Hoàng Phán có ngoại hiệu là hoàng phong, bình sinh giỏi mượn gió bẻ măng, công phu thuận nước đẩy thuyền vô cùng tuyệt diệu. Hắn thấy mọi người hoài nghi Lư Vân, liền dùng khổ nhục kế, để cho mọi người đánh Lư Vân.

Tú tài gặp phường vô lại, có lý lẽ cũng nói không nổi. Lư Vân bình sinh thông minh, đọc đủ thi thư. Đối mặt quốc sư Hãn quốc, võ lâm hảo hán, quan tướng triều đình đều ứng phó thong dong. Có điều hắn sợ nhất gặp phải lưu manh, là hạng mặt dày mày dạn sử xuất đủ loại pháp môn vô sỉ thế này.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.