Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Minh Anh này quyết định... bỏ cuộc!

Tiểu thuyết gốc · 5311 chữ

19h...

Kính coong...

- Ồ! Nhân vật chính! Cuối cùng thì cậu cũng đến! Tôi cứ tưởng là mình sắp phải "bơ" cậu một thời gian dài chứ!

Tôi bĩu môi.

- Đừng có tinh vi! Nốt lần này nữa thôi đấy!

- Thôi vào đi! Sắp xong rồi đấy!

Duy Anh sung sướng chạy vào trong, nhảy nhót loạn xạ. Cậu ta cầm gối đặt lên ghế, cẩn thận rót nước đưa cho tôi.

- Kính mời quý khách!

- Cảm ơn!- Tôi cười.

Tôi chẳng cảm thấy lạ khi cậu ta như thế này. Khi ở lớp thì ngày nào cậu ta cũng hớn hở. Kể cả có bị điểm kém thì cậu ta vẫn tươi roi rói. Chỉ khi chơi game bị thua thì cậu ta mới đập bàn đập ghế thôi. Ngồi cạnh cậu ta tuy khó chịu nhưng đôi khi cậu ta cũng bày trò cười vui lắm.

- Phiền quý khách chờ một chút nữa! Thức ăn sắp xong rồi ạ!

- Vâng! Cảm ơn anh!

Cậu ta cười nhăn răng, cúi đầu chào tôi một cái rồi nhảy chân sáo vào bếp. Tôi bật cười thành tiếng khi nhìn điệu bộ hài hước của cậu ta.

Tôi với lấy cái remote trên bàn và mở kênh Horror Films đầu tiên. Bây giờ cũng chưa có phim gì hay cả nhưng tôi cứ mở thôi.

"Ồ!"

Tôi chợt nhận ra đây chính là bộ phim mà 1 năm trước đã chiếu ở tất cả các rạp chiếu phim trên toàn quốc. Thời gian đó cũng có nhiều đứa rủ tôi đi xem nhưng tôi không đi được, tại bận quá.

Tôi chăm chú xem bộ phim trong lúc Duy Anh đang chuẩn bị bữa tối cùng chị Linh ở trong bếp.

- Em lại xem kênh này à?

Tiếng nói quen thuộc phát ra đằng sau tôi. Tôi quay người lại, nhìn anh ngượng ngùng. Tôi không còn giật mình như những lần trước nữa. Bởi tôi đã hiểu cách thức của anh khi xuất hiện trước mặt người khác rồi.

- Ơ... em... em chào anh!

Anh cười rồi xoa đầu tôi. Tôi chỉ biết há hốc mồm nhìn anh, cái tay cầm remote suýt đánh rơi xuống đất. Anh đến gần, ngồi ngay cạnh tôi, lấy cái remote trên tay tôi rồi cho tiếng tivi to hơn.

- Ơ!

- Em cho nhỏ quá, anh không nghe thấy gì!

Nghe thấy tiếng phim, Duy Anh từ bếp chạy ra. Cậu ta sung sướng cởi bỏ tạp dề, lao đến ngồi cạnh tôi. Hiện tại tôi đang ngồi giữa hai anh em nhà họ. Họ thì cứ ung dung xem phim mà không để ý đứa con gái ngồi cạnh mình đang đỏ mặt và nóng người đến mức nào.

Tôi đứng dậy, đẩy Duy Anh để đi ra. Cậu ta nhăn nhó đập vào tay tôi.

- Đồ phá đám! Không thấy người ta đang xem phim à? Giảm vài cân đi, cậu đi qua mà tôi suýt bẹp dí đây này! Cũng may là người tôi đẹp nên mới không bị gì đó!

Tôi bĩu môi.

- Có mà do cậu gầy quá nên không thể bẹp dí nổi ấy! Không biết ý mà tránh xa ra lại còn trách người ta!

Tôi quay mặt đi, tiến về phía bếp. Tôi rón rén thò đầu vào trong, chị Linh vẫn đang mải mê nấu nướng nên không nhìn thấy tôi.

Cơ hội được ngồi cạnh anh ngàn năm có một, thế nhưng tên Duy Anh đáng ghét kia đã chiếm mất cơ hội đó rồi. Tôi rất ngại khi ngồi giữa hai người con trai, thế nên phải đứng dậy "tẩu thoát" thật nhanh.

- Minh Anh à? Vào đây em!

Tôi sực tỉnh, ngẩng đầu lên thì thấy chị Linh đang nhìn tôi cười tủm tỉm. Tôi đứng thẳng người, chào chị rồi cười một cách gượng gạo.

- Em có thể giúp gì cho chị không ạ?

- Thằng Henry đâu rồi? Sao nó không ra đây làm mà lại bắt bẻ em thế này?

- Ơ không ạ! Là em tự ra đây! Em cũng muốn giúp chị, tiện thể học hỏi cách nấu vài món của chị!

- Ồ vậy sao? Thế ũng được! Vậy thì em lấy sốt cà chua trong tủ lạnh và đảo đều trong chảo cùng tỏi, thịt bò nhé! Chúng ta sẽ làm món mỳ Ý!

- Vâng ạ!

Tôi làm theo những gì chị nói. Mặc dù không biết nấu ăn nhưng tôi vẫn cố gắng thể hiện mình là một con người khéo léo. Mùi tỏi hòa quyện với mùi thịt bò thơm phức.

Tôi nhìn xung quanh, chị ấy chuẩn bị rất nhiều món, toàn món lạ hoắc, tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Chắc đó là những món ăn đặc trưng của Mỹ mà tôi không biết.

- Em xong rồi ạ!

- Em chia mỳ ra từng bát rồi đổ sốt cà chua vừa nấu vào đi, chia đều nhé!

Quả thật hôm nay là ngày may mắn của tôi. Tôi chưa bao giờ khéo như thế này. Làm gì cũng trọn vẹn, không bị "lỗi" gì cả.

- Em vào nhà được rồi đấy! Còn lại để chị bảo thằng Henry làm nốt cho! Đàn ông con trai gì mà lười quá! Mai sau có khi chẳng lấy được ai!

Tôi gật đầu đi vào trong. Như sực nhớ ra gì đó, tôi định quay lại bảo thì...

"Chà! Chị ấy đẹp quá!"

Chị quay lưng về phía tôi. Đằng trước, thậm chí cả đằng sau chị ấy cũng đẹp nữa.

Dáng người thon gọn của chị đã khiến tôi không nói nên lời. Hôm nay chị ấy mặc quần bò ngắn đến đầu gối và có quai vắt qua hai bên vai rất đáng yêu, trên là chiếc áo cộc tay màu trắng. Vì chị mặc tạp dề nên tôi không biết hình dáng chiếc áo ở phía trước ra sao. Nhưng phải nói thật là chị... rất đẹp. Đến tôi là con gái còn bị mê hoặc, nói gì đến một người đàn ông trưởng thành như anh Phong?

- Henry đâu! Ra đây giúp chị một tay! Xem ít thôi!- Chị gọi lớn.

Tiếng gọi của chị đưa tôi trở về hiện tại. Tôi chạy vội vào phòng khách để nhường chân làm việc cho Duy Anh. Cậu ta phụng phịu bước vào, tay vẫn cầm cái remote. Chắc cậu ta sợ khi vào bếp thì anh Phong sẽ "trấn" tivi nên mới phải cảnh giác như thế. Đúng là cái tên trẻ con.

Một lúc sau, Duy Anh hậm hực vào phòng khách. Cậu ta đứng trước mặt anh Phong, ra vẻ đáng thương.

- Anh Phong đẹp trai à! Em phải làm nãy giờ rồi! Anh vào giúp chị Linh đi! Chồng gì mà chẳng giúp vợ! Mai sau lấy nhau rồi chẳng lẽ anh lại bắt chị ấy làm hết à?

Tôi im lặng nhìn Duy Anh. Hai từ "vợ chồng" lại khiến tôi phải suy nghĩ. Cứ nghe thấy hai từ đó là tôi lại thấy cay cay ở sống mũi.

Anh không nói gì, vẫn chăm chú xem tivi.

- Anh Phong!- Duy Anh hét lên.

Chị Linh từ trong bếp chạy ra, chị chống hông, tạo dáng buồn cười hết sức. Khuôn mặt nhăn nhó nhìn cả hai anh em.

- Đúng rồi đấy! Nãy giờ anh chẳng giúp em gì cả! Cứ ngồi xem tivi thế à? Đã cận rồi còn xem lắm!

- Anh nghe chị dâu nói gì chưa? Mau đứng dậy làm cùng đi!

- Không hiểu sao trong nhà có tận hai người đàn ông mà bắt con gái phải làm hết, rõ khổ sở!

Nhìn khuôn mặt của Duy Anh và dáng đứng đanh đá của chị Linh làm tôi không khỏi buồn cười, nhất là Duy Anh. Chắc cậu ta phải làm nhiều lắm nên mới tức như thế.

Anh đứng dậy, nhìn cả hai người rồi cười thành tiếng. Anh tháo cà vạt, đồng hồ đeo tay và xắn tay áo lên một cách nhanh gọn. Những hành động đó cũng đủ để tôi bị cuốn hút rồi.

- Xin lỗi! Anh quên mất!

Anh cùng Duy Anh và chị vào bếp. Ba người họ nói chuyện cười đùa với nhau. Nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng Duy Anh và chị Linh, anh Phong không lên tiếng, anh chỉ lắng nghe thôi.

"Hình như mình là người thừa rồi! Mà thôi mặc kệ, mình được mời cơ mà!"

Tôi ngồi tiếp tục xem phim ma đó. Nói là xem nhưng thực chất chẳng tập trung vào bộ phim tý nào cả. Mắt thì nhìn tivi nhưng đầu óc thì lại nghĩ đến chuyện khác. Tôi cứ nghĩ đến nụ cười hiếm hoi trên môi anh bắt đầu xuất hiện khi gặp chị Linh.

Tôi đã quá ảo tưởng rồi. Cứ nghĩ rằng những lần trước gặp, anh mỉm cười, xoa đầu, mua bánh cho tôi ăn thì có nghĩa là anh ấy có cảm tình với tôi. Tôi đã cố gắng tiến xa hơn nữa, mong anh sẽ thích mình. Nhưng mọi chuyện lại không theo kế hoạch của tôi. Tôi đã thất bại hoàn toàn rồi.

- Ê Minh Anh! Ra ăn đi! Xong rồi đó!

- Ờ!

Tôi trả lời hời hợt, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình. Tôi không muốn vào chút nào, thật sai lầm khi đồng ý đến đây. Bây giờ phải ngồi đối diện họ ư? Cảnh chị Linh gắp thức ăn cho anh Phong chắc là đẹp và lãng mạn lắm nhỉ?

- Này! Cậu có nghe tôi nói gì không đấy?

- Ơi ơi! Cậu nói gì?

- Vào ăn đi! Mọi người đang chờ kìa!

Tôi thở dài, với tay tắt tivi. Thôi đằng nào cũng phải vào, có trốn cũng chẳng được.

Trong cả bữa ăn, tôi chẳng nói gì cả, cứ im ỉm suốt, anh Phong cũng vậy. Chỉ có Duy Anh và chị Linh là nói nhiều. Công nhận họ hợp nhau thật đấy, thảo nào mới làm bạn thân của nhau.

- À mỳ Ý! Đợi tôi chút nha! Cái món quan trọng nhất lại không bày ra. Chưa già đã lẩm cẩm!

Chị Linh chạy vội vào trong bếp, Duy Anh cũng bật dậy, nói vọng vào trong:

- Chị có cần em giúp không?

- Không cần đâu! Mấy anh em cứ ăn đi! Nhẹ thôi mà!

Quên mất món mỳ Ý. Nãy giờ mải ăn mấy món này nên chẳng biết còn bụng để mà ăn nữa không. Phải nói thật trong cả 4 người thì tôi là người béo và ăn nhiều nhất. Nhìn anh Phong, Duy Anh và chị Linh mà xem. Trông họ thật thon gọn, chả bù cho mình. Mà đã béo còn ăn nhiều, không biết đến bao giờ tôi mới giảm được cân.

Chị đi đi lại lại 2 lượt để mang đồ ăn ra, mỗi lượt là 2 đĩa. Nhìn đĩa mỳ mà tôi tiếc nuối vô cùng. Tay phải cầm dĩa, tay trái xoa bụng cho đỡ no nhưng rồi cũng chẳng giải quyết được gì. Thôi thì chờ cho nó tiêu hóa dần rồi ăn sau vậy. Nhất định phải ăn món mà mình đã chế biến.

- Chà chà! Mỳ Ý ngon quá! Ai làm nước sốt thịt bò mà thơm thế?

- Minh Anh đấy!

- Wow! Cậu giỏi ghê! Tôi cứ tưởng cậu chỉ biết xem phim, chơi game và ăn chứ! Ai ngờ nấu nướng cũng lên tay ghê ha!

Tôi chỉ cười, tại no quá nên chẳng nói được câu nào.

Duy Anh hớn hở cầm dĩa, cậu ta cho nguyên một miếng to đùng vào miệng. Khi vừa nhai thì...

- Ôi trời ơi! Cứu tôi với! Cứu tôi! Nước... nước...

- Duy Anh! Cậu sao vậy?

- Cay quá! Nước... Lấy nước cho tôi!

Tôi chạy vội vào trong, rót nhanh một cốc nước và đưa cho cậu ta. Duy Anh uống cạn sạch cốc nước trong vài giây. Cậu ta ngồi xuống ghế và thở dài, tay vẫn vẩy vẩy liên tục, lưỡi thì thè ra thật đáng thương.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, khuôn mặt Duy Anh thì đỏ ửng lên, tay vẫn "quạt" cái lưỡi không ngừng.

- Cay là sao?

- Cay quá! Cay muốn chết mất!

- Cái gì cay?

Cậu ta chỉ vào đĩa mỳ Ý mà mình vừa ăn. Tôi ngạc nhiên.

- Cay ư? Tôi có cho ớt vào đâu mà cay?

Tôi bỗng sực nhớ ra một điều rất đáng sợ. Tôi quay lại bếp và mở tủ lạnh ra. Đúng như những gì mình nghĩ, tôi đã lấy nhầm lọ tương ớt để sốt với thịt bò rồi.

Thật là tai họa, lọ tương ớt và lọ cà chua trông giống nhau quá. Hơn nữa tôi lại đang vội nên cứ lấy rồi đổ vào chảo vậy thôi. Tại tôi sợ tỏi trên chảo sẽ bị cháy nên phải lấy thật nhanh.

Cũng may người bị dính "chưởng" là Duy Anh chứ không phải anh Phong. Tôi không biết nếu là anh thì anh có hét ầm nhà lên như cậu ta không. Làm vậy chắc buồn cười lắm.

- Phí quá nhỉ? Đĩa mỳ Ý ngon thế này chẳng lẽ lại đổ hết đi?- Chị tiếc nuối.

- Em xin lỗi! Tại em sợ cháy nên...

- Thôi không sao đâu! Cũng lỡ rồi! Đổ đi rồi lần sau làm cái khác hơn!

- Đừng đổ!

Cả ba chúng tôi ngạc nhiên sau khi nghe tiếng nói đó. Anh vẫn bình thản ngồi ăn đĩa mỳ Ý tôi làm. Anh ăn rất từ tốn, không uống nước hay nhăn nhó vì cay. Nhìn anh ăn rất ngon miệng, nhìn vào chẳng ai nghĩ là anh đang ăn một đĩa mỳ Ý được "sốt" bằng cả lọ tương ớt to đùng.

Ăn xong, anh buông dĩa xuống, lấy khăn trắng bên cạnh chậm rãi lau miệng.

- Anh thấy ngon đấy chứ!

Chiếc đĩa giờ trống không, chẳng còn một sợi mỳ nào cả. Duy Anh và tôi thì đơ mặt nhìn anh.

Duy Anh cúi mặt xuống, trông cậu ta có vẻ xấu hổ. Cùng là con trai, chỉ hơn kém nhau chút tuổi mà cậu ta ăn một miếng đã hét ầm nhà lên. Còn anh ăn hết sạch cả đĩa, khuôn mặt thì lạnh như băng, chẳng tỏ ra một tý gì gọi là ăn-phải-đồ-cay.

- Chà! Anh Phong ăn giỏi ghê ha! Henry, em nên học tập anh ấy!- Chị Linh vỗ tay bôm bốp.

Duy Anh không nói gì, cậu ta đẩy ghế ra đằng sau.

- Em no rồi!

Nói rồi cậu ta bật dậy, chạy lên tầng trước sự ngạc nhiên của chị. Tôi đuổi theo.

Đây là lần thứ hai tôi vào phòng của Duy Anh. Nó vẫn chẳng thay đổi gì. Cả căn phòng vẫn là hình ảnh của những con ma mà cậu ta sưu tập để dán lên tường. Đối diện tủ quần áo là ảnh Eminem to đùng. Cũng phải thôi, cậu ta hâm mộ anh ấy mà.

Cậu ta đang chơi Zombies Killer - game mà tôi thích nhất. Đó đơn thuần chỉ là một game bắn nhau thôi nhưng càng về sau mức độ càng khó lên, số lượng zombie sẽ tăng vô kể.

Đứng từ xa tôi cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Duy Anh. Cậu ta đang trút giận lên bàn phím và con chuột. Tiếng lách cách của bàn phím càng lúc càng lớn, tiếng click chuột thô bạo cũng rõ mồn một.

- Duy Anh à! Cậu đang làm gì thế?

-...

Cậu ta không trả lời tôi, mắt vẫn nhìn vào màn hình, những hành động "như đang phá máy tính" của cậu ta chẳng giảm được bao nhiêu.

Cậu ta chơi đi chơi lại, chơi mãi mà vẫn thua, giống y hệt tôi ban nãy. Phải chăng do sự tức giận đã tác động đến chúng tôi?

- Damn it!

Miệng Duy Anh lẩm bẩm những câu chửi thề bằng Tiếng Anh. Tôi chỉ hiểu được vài câu. Tôi đảm bảo những câu mà tôi không hiểu nếu dịch sang Tiếng Việt chắc chắn chẳng dễ nghe gì.

- Duy Anh à! Cậu cứ như thế này thì sẽ thua mãi thôi!

Cậu ta vẫn không trả lời tôi. Tôi tức giận giật tay cậu ta ra khỏi bàn phím và con chuột.

- Cậu làm cái gì đấy? Muốn chết à?- Duy Anh hét lên.

- Phải! Tôi muốn chết đấy! Có ai như cậu không? Tự nhiên đùng đùng tức giận rồi chạy lên phòng chơi Zombies Killer. Cậu có vấn đề hả?

- Không phải việc của cậu! Biến đi!

Tôi đẩy mạnh cậu ta ra, ngồi chiếm lấy ghế và bắt đầu chơi.

- Nếu cứ tức giận thì sẽ chẳng bao giờ qua được trận này!

Duy Anh định đẩy tôi ra, nhưng rồi cậu ta lại thôi. Cậu ta chỉ im lặng theo dõi tôi chơi cho đến hết trận. Và đúng như những gì tôi nghĩ, tôi đã qua được trận đó.

Tôi quay sang nhìn Duy Anh, đôi mắt cậu ta đã dịu đi nhiều, không còn tức giận như ban nãy nữa.

- Thấy chưa? Thắng rồi này!

Cậu ta chỉ gật đầu, đôi môi vẫn chưa thể cong được thành một nụ cười. Sao hôm nay cậu ta lại hiếm cười đến thế cơ chứ?

- Tại sao cậu lại như thế hả Duy Anh? Có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?

Duy Anh thở dài.

- Chẳng có gì cả! Bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình. Cậu có thể xuống tầng được không?

Tôi im lặng. Hôm nay cậu ta thật lạ. Lạ nhất từ hồi tôi mới gặp luôn. Cái gì đã làm cậu ta thay đổi dữ dội vậy?

Tôi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa để không tạo tiếng động. Tôi xuống tầng, không có ai ở đó cả. Chắc anh Phong và chị Linh đã dọn dẹp hết và đang rửa bát rồi. Hoặc có thể... họ đang đi chơi với nhau.

Tôi cúi mặt xuống, lủi thủi ra về.

- Về sớm vậy sao?

Tôi ngẩng đầu, anh đang đứng trước mặt tôi. Tôi cũng không rõ là anh xuất hiện lúc nào.

- Ơ... anh...

- Duy Anh sao rồi em?

- Cậu ấy... đang chơi game ạ!

Anh không nói gì nữa, chỉ nhìn tôi. Tôi cảm thấy ái ngại trước ánh mắt của anh. Nó vừa quen thuộc, vừa lạ lùng với tôi.

Tôi muốn về, tôi phải về... Càng đứng đây nhìn anh thì tim tôi càng đập nhanh hơn. Tôi sợ bản thân mình sẽ tiếp tục bị gục ngã trước anh. Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, tôi sẽ mãi mãi chỉ thích mình anh. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra được.

- Em xin phép! Em phải về!

Tôi cúi mặt, tiếp tục bước đi. Tôi không muốn mình phải tiếp xúc với đôi mắt của anh. Anh giữ chặt lấy tay tôi.

- Tại sao vậy? Em không thích ở đây?

- Không có gì... Chỉ là... em muốn về!

Anh cười rồi thả tay tôi.

- Thế à? Anh cứ tưởng em định trốn về chứ! Vậy... chào em!

Anh lặng lẽ bước đi, còn tôi thì cứ đứng đó trân trân nhìn anh. Tôi giơ tay lên, vết tay mờ của anh vẫn còn đó. Cách đây 30 giây, anh vừa nắm tay tôi đó sao?

Tôi chạm vào tay mình, vẫn còn ấm áp lắm. Tôi nghiêng người theo dõi những bước chân của anh lên tầng, trong lòng lại nóng bừng lên như lửa đốt.

Hôm nay anh cũng lạ nữa, không riêng gì Duy Anh. Anh thích món mỳ Ý tôi làm, anh kiên quyết không để tôi về bằng cách nắm tay như thế này đây...

Tôi cười một mình giữa căn phòng khách rộng lớn. Mặc dù sắp lấy nhau nhưng tôi cảm thấy giữa anh và chị Linh không có một chút gì gọi là gần gũi cả. Có thể họ không muốn phô trương cho thiên hạ biết là họ đang yêu và sắp lấy nhau. Hoặc là họ... đang yêu đơn phương nhau nhưng không dám bộc lộ, cũng giống như tôi vậy.

- Ô! Minh Anh! Em về đó sao?

Tôi quay lại, là chị Linh. Vẫn là nụ cười tươi roi rói quen thuộc đó. Tôi cười để đáp lại chị.

- Vâng!

- Đừng về mà! Ở đây với chị đi! Chị buồn lắm, chẳng có ai chơi với chị cả!

- Có anh Phong và Duy Anh rồi mà! Sao chị lại buồn chứ?

- Henry nó đang dỗi chị đấy! Nó mà dỗi ai thì cứ nhốt mình trên phòng để chơi game vậy thôi. Không dỗ được nó đâu, phải vài ngày nó mới nguôi giận! Còn anh Phong thì... ít nói, chán lắm! Chị thấy mình hợp với mỗi em thôi! Hơn nữa chị em mình cùng là con gái, nói chuyện với nhau chả thoải mái hơn à?

- Ơ... em...

- Không sao đâu! Nếu vì sợ bố mẹ mắng thì để chị xin phép cho! Còn nếu sợ phải làm bài tập thì mang sang đây chị làm hộ! Xin em đó, ở lại đi mà!

Thực ra bố mẹ chẳng bao giờ mắng tôi cho dù có đi chơi thâu đêm. Họ hiểu tôi không phải là loại con gái dễ dãi và ham chơi nên cũng không lo lắng lắm. Còn chuyện bài tập thì... tôi chẳng muốn làm, vừa dài vừa khó.

Bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi vì sao lớp bình thường bị bắt phải làm những bài tập của lớp chọn. Hơn nữa đó lại là kiến thức mới, học sinh chưa kịp hiểu thì đã phải làm bài tập dạng nâng cao luôn rồi. Nghe như thế có chấp nhận được không?

Tôi cũng rất muốn ở đây chơi mặc dù không thích chị cho lắm. Bởi cái giấc mơ đó... cứ ám ảnh tôi. Cho nên mỗi khi nhìn thấy chị là tôi lại liên tưởng đến "cô gái" trong giấc mơ. Và chắc chắn tôi sẽ không ăn pizza trong một thời gian dài.

Nhìn khuôn mặt của chị, tôi không nỡ từ chối. Nhưng tôi cứ phân vân không biết có nên ở lại hay không. Tôi sợ chị sẽ hại tôi.

Đó chỉ là một giấc mơ, nó không có thật. Hơn nữa, chị là một con người tốt bụng, sao có thể hại tôi được cơ chứ? Tôi lại nghĩ xấu về chị rồi. Lòng đố kỵ chết tiệt đã khiến tôi trở nên độc ác như thế này.

- Vâng!

Không chần chừ thêm, tôi đồng ý ngay lập tức. Còn chị thì sung sướng nhảy lên và ôm chầm lấy tôi.

- Thanks! I love you so much!

Chị kéo tôi lên phòng mình. Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Phòng chị còn bừa bộn hơn cả phòng tôi. Quần áo thì vứt lung tung, sách vở thì nằm la liệt dưới đất, đồ trang điểm thì... "tung tóe" khắp giường, còn đồ lót thì... treo lủng lẳng trên dây quần áo.

Chị gãi đầu, xấu hổ nhìn tôi.

- Em thông cảm! Chị lười dọn lắm!

- Anh Phong và Duy Anh chưa bao giờ vào đây hả chị?

- Chưa! Chị về đây sống mới vài ngày thôi mà! Hơn nữa chị toàn khóa cửa nên họ không bao giờ vào đây được! Kể cả khi mình đang ở trong phòng rồi nhưng chị vẫn khóa cửa rất chặt!

- Hả? Sao lại thế?

- Suỵt! Nói bé thôi!

Chị chạy ra, ngó nghiêng xung quanh một lúc rồi đóng cửa lại, khóa chặt và kiểm tra kĩ lưỡng. Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, chị kéo tôi ngồi xuống giường, nói khẽ.

- Chị có thói quen hay cởi hết đồ ra khi ở trong phòng một mình. Tại thời tiết bây giờ nóng lắm! Thế nên phải khóa cửa cả lúc thức lẫn ngủ! Nếu chẳng may Henry hoặc anh Phong mà vào thì chị chết chắc!

Tôi há hốc mồm, ngạc nhiên lần hai. Tôi không ngờ chị lại là người tự nhiên và thoải mái đến vậy. Tôi chưa làm thế bao giờ cả. Phòng tôi rất bí, nếu không mở cửa sổ thì cả căn phòng chả khác gì cái hầm khi đang ở trong thời tiết nóng nực như thế này. Thế nên không bao giờ có chuyện tôi cởi hết đồ ra như chị đâu. Trừ khi đóng hết cửa lại, nhưng làm thế thì ngạt thở chết mất.

- Này! Bí mật đấy nhé! Em đừng nói cho ai biết, nhất là Henry! Nếu không nó sẽ trêu chị chết!

- Cậu ta toàn chơi game thôi mà, chị không phải lo đâu!

- Em nhầm to rồi! Henry nguy hiểm hơn em nghĩ đấy! Hồi nhỏ nó hay nghịch dại lắm, suốt ngày đốt lửa để chơi đấy!

- Hả???

- Nó mà biết thì nó sẽ vào phòng chị rồi trực suốt cả ngày lẫn đêm luôn!

- Sao?

- Thằng đấy hay tự tiện vào phòng người khác lắm! Nó không bao giờ có chuyện gõ cửa đâu, cứ thế xông vào thôi! Thế nên trong tất cả những người chị quen thì nó là nguy hiểm nhất. Chị luôn đề phòng nó 24 trên 24!

- Đúng rồi! Sáng nay cậu ta tự tiện xông vào phòng em chị ạ! May là lúc đấy em tỉnh ra, nếu không thì...

- Không đâu em! Nó chỉ vào để lấy đồ, chơi cùng hoặc nói chuyện thôi chứ không bao giờ làm gì quá đâu! Em không phải lo! Chị chơi với nó lâu rồi nên biết rõ về nó lắm! Nó cũng biết nhiều về chị nhưng chuyện này thì chưa biết! Em nhớ giữ bí mật cho chị nhé!- Chị nháy mắt.

Tôi gật đầu.

- Còn anh Phong thì... chẳng quan tâm đâu! Nên chị chẳng sợ anh ấy lắm!

Không quan tâm ư? Họ sắp là của nhau rồi mà. Những lời nói hồn nhiên của chị lại khiến tôi phải nghĩ ngợi nhiều. Chẳng lẽ anh ấy lại không yêu chị? Hay do bản chất vốn đã như thế nên dù có yêu cũng không để ý?

- Tại sao lại như thế? Anh chị sắp cưới nhau mà! Sao anh ấy lại không quan tâm đến chị chứ?

Chị bối rối, khuôn mặt biến sắc...

- À! Thực ra thì anh ấy cũng rất quan tâm đến chị. Chỉ là bận công việc nên chẳng để ý nhiều. Chứ thực ra anh ấy yêu chị lắm. Đằng nào mai sau lấy nhau rồi nên cũng chẳng ngại ngần gì đâu!

Tôi nhíu mày, chị đang nói cái gì vậy? Chị trả lời lạc với câu hỏi của tôi rồi. Sao trông chị có vẻ lo lắng khi nói chuyện với tôi thế nhỉ? Chị đang giấu gì tôi sao?

- Hóa ra là vậy!- Tôi cười.

- Anh ấy là một người đàn ông rất quan tâm đến chị. Thực ra hồi nhỏ chị và anh ấy đã quen biết nhau rồi! Sau khi Henry đến Mỹ sống thì chị vẫn đang ở Việt Nam. Hồi đó bố mẹ của Henry đã sắp đặt chuyện hôn nhân cho chị và anh Phong rồi! Vì muốn chị lấy anh ấy nên bố mẹ chị đã cấm đủ đường. Chị không được phép giao tiếp với bất cứ người con trai nào ngoại trừ anh Phong!

Tôi im lặng lắng nghe câu chuyện chị đang kể.

- Hồi đó chị ghét anh ấy lắm nên chẳng nói chuyện bao giờ. Chị mặc kệ bố mẹ, cứ nói chuyện với người con trai khác như thường. Bố mẹ chị rất tức giận và đã đánh chị. Chị khóc lóc rồi đến thẳng nhà anh Phong, hét lên với anh ấy rằng chỉ tại anh ấy mà chị mới phải khổ như thế này. Anh ấy chỉ cười và xoa đầu chị, dỗ cho chị nín thì thôi. Lúc đó em có biết là chị đã cảm nắng anh ấy rồi không?

-...

- Sau một thời gian thì chị phải sang Mỹ du học. Ở đó chị đã gặp Henry khi sang nhà bố mẹ nó chơi. Chị với nó trở nên thân thiết với nhau, lúc nào cũng đi chơi với nhau. Cũng nhờ nó mà chị được hiểu thêm về anh Phong! Thực sự thì bây giờ chị rất yêu anh ấy. Không ngờ chị và anh ấy sắp trở thành vợ chồng. Điều này thật kì diệu phải không?

- Vâng! Chúc mừng chị!- Tôi cười nhạt.

- Ừ! Nhưng anh ấy vẫn chẳng khác xưa là bao. Vẫn cái tính lạnh nhạt đấy, chị chẳng thích chút nào cả!- Chị phụng phịu.

Tôi tiếp tục im lặng. Chị ấy cứ mải kể mà không để ý đến nét mặt của tôi. Chị không thấy là tôi đang khóc sao? Hay nước mắt của tôi quá nhỏ bé và vô hình trong mắt chị? Chị có biết mỗi câu nói là một con dao sắc nhọn đâm xuyên qua trái tim tôi không? Đau lắm... tôi chẳng muốn nghe nữa rồi.

- Sắp tới đám cưới rồi, hai bên gia đình đã sắp đặt trước. Em làm phù dâu cho chị nhé?

Tôi quay mặt đi, không muốn chị nhìn thấy những giọt nước mắt đó.

Chị cứ như đang đùa cợt tôi vậy. Kể chuyện như vậy chưa đủ hay sao mà còn bảo tôi làm phù dâu cho chị nữa? Chị muốn tôi nhìn chị trong bộ váy cưới lung linh để cuộc sống của tôi mãi mãi bị ăn mòn bởi lòng đố kỵ sao?

- Em sao vậy Minh Anh? Em khóc sao?

- Không? Em đâu có khóc! Bụi bay vào mắt đấy!

- À ừ chị quên mất. Phòng bừa bộn quá, chị lười chẳng quét dọn nên bụi cũng nhiều nữa. Chị xin lỗi nha! Em quay ra đây để chị thổi cho!

- Thôi ạ! Em phải về rồi! Hẹn chị dịp khác nhé!

Tôi mở khóa, chạy thật nhanh ra ngoài, không để chị kịp trả lời. Chị hốt hoảng chạy theo tôi.

- Minh Anh! Em không sao thật chứ?

- Em không sao! Chị về phòng đi! Em về đây!

Tôi đẩy chị ra, chạy một mạch về nhà. Đến lúc này tôi mới có thể hét lên thật to...

Tôi ngồi thu lu trong một góc phòng, nước mắt thi nhau rơi xuống ướt đẫm cả vạt áo. Tôi đập mạnh tay vào tường, miệng không ngừng la hét. Bây giờ chẳng có ai ở nhà cả, bố mẹ tôi đã sang nhà dì chơi hết rồi. Đây là cơ hội để tôi có thể giải tỏa những phiền muộn trong lòng.

Một con bé hèn nhát, ích kỷ, yếu đuối... Thích nhưng không bao giờ dám nói ra. Cứ để yên cho đến khi có người thứ 3 xuất hiện cướp mất rồi thì lại khóc lóc, tỏ vẻ đáng thương...

À không, người thứ 3 chính là tôi... Tôi mới là người phá hoại hạnh phúc của họ. Tôi đáng bị như thế này. Họ đã quen nhau và nảy sinh tình cảm từ rất lâu rồi. Vứt hết đi thôi, người đó không phải là của tôi, không thuộc quyền sở hữu của tôi thì giữ lại làm gì?

Phải, tôi quyết định sẽ thay đổi mình, tôi sẽ không tham lam nữa. Càng lấn tới thì mình càng khổ hơn thôi. Hãy để cho họ được sống hạnh phúc. Hãy để mọi thứ trôi theo lẽ tự nhiên, đừng cố làm thay đổi nó nữa.

Một sự lựa chọn khó khăn, tôi buộc phải làm vậy. Nếu không cả cuộc đời sau này sẽ chỉ là một vết sẹo dài và đau đớn khắc sâu trong người.

Hoàng Minh Anh này quyết định... bỏ cuộc!!!

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.