Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen tị

Tiểu thuyết gốc · 3633 chữ

Kính coong...

- Ai đấy ạ?

- Chị là Linh đây!

-...

Cạch...

- Chào em! Chị mang pizza này! Ăn không?

Tôi nhìn chị đang hớn hở với hộp pizza trên tay. Tôi chỉ gật đầu và cười gượng gạo. Tôi không thích chị lắm. Thực sự thì chị chẳng có gì để ghét cả. Chị xinh đẹp, trẻ trung, tính cách chỉ hơi trẻ con chút nhưng tốt bụng, biết quan tâm đến người khác. Nhưng tôi vẫn không thích chị, tôi cũng chẳng biết tại sao nữa. Có lẽ vì... chị là vợ tương lai của anh Phong.

Phải, tôi ghen đấy. Tôi ghen vì chị đột ngột xuất hiện rồi tự nhiên được trở thành vợ của anh ấy. Trong khi tôi biết anh được 2 năm, quen nhau được một thời gian rồi nhưng chẳng là gì của anh ấy. Thật sự là "ngược đời".

Mà nói thật là tôi thấy hai anh chị ấy chẳng hợp nhau gì cả. Một người tính cách trẻ con, hay nói nhiều, chắc cũng thích nhõng nhẽo nhưng lại cưới một người chẳng quan tâm gì lắm, chỉ công việc và công việc, khó lòng mà chiều chuộng người khác. Mỗi người một tính cách khác nhau thế thì yêu đương làm gì cho mệt xác?

Chị khéo léo cắt pizza rồi đưa một miếng cho tôi. Tôi nhìn mà thèm quá. Sáng nay bố mẹ đi sớm nên chẳng có gì ăn. Cho nên tôi cứ ôm cái bụng mãi thôi. Trời thì nắng nóng, ngại ra khỏi nhà đi ăn lắm. Ghét thì ghét nhưng trước hết cứ lấp đầy cái bụng béo đã, có gì thì tính sau. Lòng tự trọng của tôi đã mất từ lâu rồi, bây giờ tôi chẳng còn tâm trí để thể hiện lòng tự trọng của mình nữa.

Tôi ăn ngấu nghiến mà không để ý đến chị. Chị chỉ nhìn tôi rồi cười nham hiểm. Tôi bắt đầu thấy sợ nụ cười đó.

- Chị không ăn sao?

- Không! Em cứ ăn đi! Ăn hết cũng được! Chắc em đói lắm phải không?

- Vâng!- Tôi cười.

"A! Sao đau bụng thế nhỉ?"

Tôi đặt miếng pizza đang ăn dở vào hộp, tay ôm bụng đau đớn. Càng lúc nó càng đau. Tôi sợ hãi chỉ vào phòng bên cạnh.

- Chị ơi! Phiền chị vào phòng kia, ở đấy có một hộp y tế treo bên cạnh tủ, chị lấy cho em lọ thuốc giảm đau! Em đau bụng quá!

Chị cứ ngồi yên đó, không quan tâm gì đến lời khẩn khoản của tôi. Vì đau quá nên tôi không thể đứng dậy nổi. Chị cúi mặt xuống, khóe miệng nhếch lên.

- Chị Linh! Cứu em! Lấy cho em với! Em đau chết mất!

Chị chậm rãi đứng dậy, quay mặt về phía tôi. Tôi sợ hãi hét lên khi nhìn thấy khuôn mặt chị.

- Ma!

Chị đến gần, túm tóc tôi rồi kéo lên.

- Mày nói ai là ma?

Đôi mắt đen láy của chị bỗng chuyển sang đỏ rực, làn da trắng hồng bỗng xanh xao và lạnh ngắt như những xác chết trong phim mà tôi hay xem. Tôi mở to mắt nhìn chị, mồ hôi toát ra đầm đìa, ướt hết cả lưng áo, cơn đau bụng dữ dội vẫn còn đó, nhưng nhìn chị thế này thì tôi chẳng còn tâm trí mà ôm bụng kêu đau nữa.

- Chị... chị hại tôi? Chị bỏ thuốc vào pizza sao?

- Hahahahahahaha...

Chị cười lớn, tiếng cười vang lên trong căn nhà thật ghê rợn. Chị nắm lấy tóc tôi chặt hơn, đôi mắt càng lúc càng lộ rõ sự tức giận tột cùng. Chị gằn giọng:

- Cũng vì mày nên tao mới phải làm như thế!

- Tôi... tôi đã làm gì chứ? Chúng ta mới gặp nhau thôi mà!

- Tao với anh Phong sẽ đến với nhau nếu không có sự xuất hiện của mày! Chắc chắn mày sẽ phá hoại hạnh phúc của tao! Tao không thể để chuyện đó xảy ra được! Mày phải chết! Mày phải chết!

- Không! Sao tôi lại có thể phá hoại hạnh phúc của chị được? Tôi không làm thế! Xin chị... xin chị hãy tha thứ cho tôI!

- Đã quá trễ rồi! Bất cứ ai cản đường tao đều phải chết! Mày cũng thế thôi!

Chị thả tôi xuống, cơn đau bụng lại đến với tôi. Tôi đau đến mức không thở nổi. Trong người tôi nóng như lửa đốt. Tôi nằm lên sàn nhà, giãy giụa một cách đau đớn. Tôi khóc, hai tay run rẩy chắp lại vào nhau.

- Tôi cầu xin chị đừng giết tôi! Tôi sẽ không phá đám hạnh phúc của hai người đâu! Tôi thề đấy!

Chị lại cười, nụ cười lần này còn ghê hơn trước.

- Đã quá trễ rồi!

Chị búng tay một cái, bây giờ không chỉ ở bụng nữa mà toàn thân tôi đều nóng lên, đau đớn. Hình như da thịt của tôi đang dần mất đi. Tôi giơ bàn tay lên, nó đang tan dần, sau đó là chân và dần dần đến người... Trước khi biến mất, tôi chỉ kịp nhìn chị vẫn đang cười man rợ, đôi mắt thù hận nhìn tôi trân trân, khóe miệng nhếch lên...

"Đó là cái giá mày phải trả khi là người thứ ba!"

...

Tôi bật dậy, khắp người ướt đẫm mồ hôi. Tôi sợ hãi bật đèn lên, lấy tay quệt mồ hôi trên trán. Tôi ngó nghiêng xung quanh, thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.

Bây giờ là 12 giờ đêm. Chắc do mệt quá nên tôi đã ngủ từ lúc nào không biết.

Tôi xuống tầng, cả nhà chìm trong bóng tối và im lặng. Bây giờ đã quá khuya rồi. Bố, mẹ và Hemi chắc đang say giấc.

Tôi bật điện, lấy chai sữa trong tủ lạnh và uống một cách vội vàng. Người tôi vẫn run lên sau giấc mơ đó. Chắc là tôi đã bị ám ảnh về chị ấy và những bộ phim ma mà mình hay xem. Khuôn mặt chị ấy thật đáng sợ.

Bây giờ tôi đã cảm thấy khá hơn một chút. Tôi lại lên tầng, ngồi cạnh cửa sổ và ngắm nhìn thành phố lúc nửa đêm. Cả khu này đã tắt hết đèn. Chỉ có ngoài đường lớn mới để điện thôi. Khoảng cách xa quá, tôi không thể nhìn ra ngoài được.

Bỏ hết mọi ánh nhìn ra ngoài đường lớn, tôi hướng đến... căn phòng của anh. Nhưng... cửa sổ đã đóng mất rồi, tôi chẳng thể nhìn thấy gì bên trong.

Thế cũng tốt, tôi sẽ không phải suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ cần nhìn với khoảng cách thế này thôi đã quá đủ rồi. Tôi chống cằm, nhìn trân trân vào cánh cửa sổ màu trắng của phòng anh, trong đầu tự hỏi không biết anh đang làm gì, anh đã ngủ chưa, anh còn xem tivi nữa không...

Cạch...

Tôi nghiêng người ra đằng sau. Cánh cửa màu trắng đó... đã được mở ra trong phút chốc. Và sau đó... phía trước... cách mặt tôi vài chục mét... là người con trai đó... Mái tóc, đôi mắt... không thể nhầm được.

Tôi chết điếng trong vài giây...

Anh nhìn tôi ngạc nhiên. Anh vẫy tay về phía tôi. Còn tôi thì cứ ngồi đó đơ mặt nhìn anh, cái miệng thì cứ há ra chẳng biết để làm gì.

Sau khi định hình được, tôi vội cúi xuống rồi chạy sang một bên để tránh anh. Anh đã cố gắng gọi nhưng tôi không thể nhìn ra được.

Tôi tự bịt miệng mình để ngăn không cho tiếng thút thít bị bật ra ngoài. Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lại tiếp tục rơi.

Hai năm chờ đợi, hai năm mong mỏi, hai năm khát khao... Hàng ngày hàng giờ tôi đều chạy bằng được lên phòng và nhìn sang nhà anh. Nhưng đáp lại tôi luôn luôn là một màu tối đen như mực. Một căn phòng rộng rãi, trống vắng, tối tăm luôn ở đó nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai.

"Anh ta không có ở đó đâu! Mày đừng chờ đợi nữa!"

"Không! Anh ấy sẽ xuất hiện! Nhất định sẽ xuất hiện mà!"

Cuối cùng thì anh ấy cũng xuất hiện, và chúng tôi có thể nhìn thấy nhau. Nhưng sao thế này? Bao nhiêu năm chờ đợi, về sau gặp được rồi thì mình lại phải trốn tránh và khóc trong một góc phòng. Vui lắm sao? Sung sướng lắm sao?

Tôi nghiêng người, hơi ngó đầu ra để xem xét tình hình. Anh không còn ở đó nữa, nhưng đèn phòng vẫn bật. Tranh thủ lúc không có anh, tôi khép cửa sổ lại rồi kéo rèm Doremon vào để không phải nhìn thấy anh nữa.

Anh không cười như mọi khi, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy như vậy thôi. Tôi vừa vui vừa hụt hẫng. Anh đã chán ghét tôi rồi sao? Vài tháng không gặp đã đành, bây giờ lại còn xuất hiện thêm cô vợ tương lai xinh đẹp, đảm đang thì anh còn chú ý gì đến tôi nữa?

Tôi thờ dài, thả mình vào chiếc giường đệm êm ái để thư giãn. Thế nhưng tôi vẫn chẳng thể yên ổn khi suy nghĩ về anh cứ ám lấy tâm trí tôi. Những tháng ngày mong chờ có lẽ sẽ kết thúc ở đây...


"Cause I don't wanna lose you now

I'm lookin' right at the other half of me

The biggest scene is set in my heart

There's a space, but now you're home

Show me how to fight for now

And I'll tell you, baby, it was easy

Comin' back into you once I figured it out

You were right here all along..."

- Alô?

- Minh Anh à? Sao tối qua cậu không sang nhà tôi?

- Tôi bận lắm! Thôi nhé!

- Ơ... Nhưng mà...

Tít...

...

Một lúc sau...

Kính coong...

- Ai đấy?

- Cháu, Duy Anh đây ạ!

Cạch...

- Cháu chào bác!

- Cháu vào đi!

- Minh Anh đâu ạ?

- Con bé đang ngủ! Để bác gọi nó dậy nhé?

- Dạ thôi ạ! Bác cứ làm việc đi, để cháu gọi cho! Cháu lên gác đây!

- Ừ! Phiền cháu hộ bác!

Tôi nghe thấy tiếng chân đang tiến đến phòng mình... Càng lúc càng gần...

Cạch...

Tiếng cửa phòng mở ra... Sao thế này? Tại sao mình lại không thấy gì thế này? Cửa thì mở mà người thì đi đâu mất rồi? Chả lẽ cánh cửa tự động mở? Rõ ràng mình nghe thấy tiếng bước chân cơ mà... Hay mình gặp ma?

- Đồ mê ngủ!

Giọng ai nghe quen thế nhỉ? Sao mình không nhớ được là ai thế này?

- Dậy đi nào!

Chiếc đệm của mình bỗng lún xuống một chút, có ai đó đang ngồi lên. Mình còn cảm nhận được cả hơi ấm nữa. Nhưng tại sao mình lại không thấy gì thế này?

Mùi hương, mùi hương dễ chịu quá, rất thơm mà quen thuộc. Nhưng mùi hương này là của... con trai???

"Của con trai?"

- Dậy đi nào!

Bộp...

- Ôi mẹ ơi!

Tôi bật dậy, ngay bên cạnh tôi đúng là một tên con trai. Và tên đó không ai khác chính là Duy Anh và cái bản mặt khó ưa thường ngày của cậu ta.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Tôi hét ầm lên, cầm gối đập liên tục vào người cậu ta. Tôi đánh quá bất ngờ nên Duy Anh không kịp tránh. Cậu ta đã ăn trọn những cái đập của tôi.

- Cậu làm gì vậy? Điên à?- Cậu ta hét lên.

- Ai cho cậu vào phòng tôi? Cậu vào lúc nào vậy?- Tôi vừa nói vừa đập gối lia lịa.

Duy Anh giật lấy cái gối từ tay tôi rồi vứt nó lên giường. Vì bị đánh quá nhiều nên tóc tai cậu ta rối hết cả lên. Trông cậu ta chẳng khác gì một tên dở hơi vật vờ ngoài đường. Nếu cầm thêm chai rượu nữa thì hợp lý hơn đấy.

- Sáng nay tôi gọi cho cậu nhưng cậu chỉ nói một câu rồi cúp máy luôn. Cậu có biết tôi tức như thế nào không hả?

- Thế thì sáng mai đi học cậu hãy nói với tôi sau chứ! Cần gì phải lên tận phòng tôi thế này?

- Cậu đã hứa sẽ sang nhà tôi nhưng lại không sang. Gọi điện thì chỉ nói đúng vài từ rồi cúp máy luôn. Thế nên tôi mới phải sang đây. Ở nhà mà gọi thì còn lâu cậu mới sang!

- Thế cậu sang đây có chuyện gì?

- Tối nay cậu có bận không?

- Không! Làm gì?

Cậu ta gãi đầu, nhìn tôi cười mỉm.

- Thì... tối nay... cậu sang nhà tôi nhé? Cậu cũng biết chị Sam... à nhầm, chị Linh rồi đúng không? Tối nay chị ý trổ tài nấu nướng và có ý muốn mời cậu sang ăn cùng cho vui! 7h nhé!

Tôi sợ hãi lùi ra đằng sau. Bây giờ cứ nghe đến từ thức ăn từ chị Linh là tóc gáy tôi bắt đầu dựng hết lên. Với ai chứ với chị Linh thì đừng bao giờ mời tôi. Tôi đã chịu đủ ám ảnh cho ngày hôm nay rồi.

- Không! Tôi không sang đâu!

- Sao vậy? Cậu vừa bảo cậu không bận cơ mà! Sang đi mà!

- Không!

- Cậu là đồ quá đáng! Cậu vẫn chưa thực hiện xong điều kiện của tôi!

- Điều kiện nào? Tôi và cậu chẳng phải đã xem phim rồi sao?

- Xem rồi nhưng chưa xem hết. Chứng tỏ điều kiện vẫn chưa được hoàn thiện xong! Tối nay nhất định cậu phải sang! Nếu cậu không sang thì đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa! Cứ biết thế đi! Tôi về đây!

Không để cho tôi nói thêm lời nào, cậu ta lạnh lùng mở cửa rồi bỏ đi. Tôi đuổi theo nhưng chẳng kịp nữa rồi, cậu ta đã vào trong nhà.

"Chết rồi! Làm thế nào bây giờ? Chị Linh... Chúa ơi, chết mất!"

Tôi cố gắng nhắn tin và gọi điện, nhưng cậu ta chẳng thèm trả lời, tức quá đi.

Không, tôi không thể đến được. Tôi sợ lắm, giấc mơ đó đã ám ảnh tôi suốt từ đêm qua đến bây giờ. Tôi không thể sang đó ngồi đối diện với anh Phong và chị Linh được. Hơn nữa, chị ấy nấu ăn ư? Lỡ chị ấy bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi như trong giấc mơ thì sao?

Tôi có nên nói với My không? Có lẽ nó sẽ giúp tôi đấy.

Không được. Mình phải học cách tự lập thôi, không thể cứ dựa dẫm vào nó mãi được. Nó cũng phải nghỉ ngơi và lo toan chuyện gia đình nữa. Mình phải tự giải quyết.

Và điều quan trọng là... tôi cần phải đối mặt với nỗi sợ. Đã có Duy Anh và anh Phong ở đó rồi, chị ấy chắc chắn sẽ không dám làm gì tôi đâu.


18h30...

Tôi ngồi trên giường, tay nắm chặt lấy đệm, đôi mắt hướng sang căn phòng quen thuộc của anh.

Từ lúc Duy Anh về nhà đến giờ, tôi cứ suy nghĩ mãi. Thực sự thì tôi nửa muốn đi, nửa không. Có anh, tôi rất muốn sang. Nhưng cái giấc mơ đáng sợ về chị Linh thì tôi không thể nào sang được. Đôi mắt đỏ rực đó, tôi sẽ không bao giờ quên. Cả giọng nói đứt quãng và vang xa như người cõi âm thì tôi không thể nào nhắm mắt nổi khi nghĩ đến.

Bộ quần áo tôi thích đã được đặt sẵn bên cạnh rồi. Chỉ còn xét xem mình có đồng ý hay không thôi. Tôi đã nhắn tin từ chối cho Duy Anh cả chục lần, cậu ta đều không trả lời.

Cậu ta ngây thơ quá. Cậu ta chưa biết tình cảm của tôi với anh nên cứ tự nhiên vậy thôi, cả chị Linh nữa. Chẳng ai biết cả, có lẽ chỉ có tôi và Thảo My là duy nhất biết. Đúng là hai con người ngốc nghếch.

Nhưng mình sang đó với vai trò là một người hàng xóm cơ mà. Người ta đâu có soi mói thái độ của mình cơ chứ? Sao mình cứ phải làm quá lên. Cứ nghĩ rằng chỉ cần sơ hở là Duy Anh và chị Linh sẽ biết được bí mật của mình.

Một suy nghĩ đần độn. Con người mình cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Hơn nữa đó chỉ là một bữa cơm thân mật mà cứ nghĩ xấu họ hết lần này đến lần khác. Phát ngán rồi.

Không chần chừ thêm, tôi cầm bộ quần áo trên giường và nhanh chóng vào nhà vệ sinh...

Đứng trước gương, tôi ngắm nhìn vóc dáng của mình rồi lại nghĩ đến chị Linh. Chị ấy thon thả bao nhiêu thì tôi lại béo bấy nhiêu. Chị ấy xinh đẹp, tài năng, gia đình giàu có, tính cách thân thiện, con trai theo đuổi chị ấy chắc cả đống... Còn tôi thì sao? Mới chỉ là một con bé học lớp 12, chưa biết tương lai ra sao. Mặt mũi thì chẳng có nét gì nổi bật, dáng thì xấu lại còn thấp...

Tôi với chị ấy ngược nhau hoàn toàn. Chắc chị ấy cũng rất thích anh Phong. Người anh Phong yêu là chị ấy chứ không phải tôi. Anh cũng là một con người hoàn hảo. Hai người họ sinh ra để dành cho nhau rồi. Có đến kiếp sau chắc tôi cũng chẳng có cơ hội đâu.

Tuýp người anh Phong thích chắc là những cô gái hoàn hảo như chị Linh. Bây giờ ngẫm lại tôi thấy anh hợp với chị Linh hơn là tôi. Tuổi tác họ cũng chẳng chênh nhau là bao nhiêu.

Càng nghĩ tôi lại càng mặc cảm với bản thân hơn. Ừ thì mình xấu nhưng mình cũng muốn có một người thích lắm đấy chứ. Chỉ cần một người thôi là đủ lắm rồi.

Ngày còn bé, tôi luôn muốn mình được ai đó thật đẹp trai yêu thương và che chở. Nhưng điều đó có vẻ khó. Họ mãi mãi chỉ là người quen hoặc bạn bè, anh em trai của tôi thôi. Chứ làm người yêu thì... không bao giờ.

Tôi chỉ ước mình được như một phần của chị Linh. Chỉ cần xinh đẹp hoặc tài giỏi là tôi sẽ có khối người theo đuổi. Tiếc là... không thể.

"Bây giờ vẫn còn sớm! Có lẽ đúng 7h mới sang! Mình không muốn sang sớm để gặp chị Linh đâu!"

Tôi ngồi lên giường, bật máy tính và chơi tạm vài game cho đỡ buồn. Hôm nay tôi bỗng chơi kém hẳn đi. Tay chân cứ run lên, bắn lúc nào cũng trượt. Tôi chơi 10 trận thì cả 10 đều thua tan nát. Còn gì đau lòng hơn nữa không?

Mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán tôi. Tôi muốn đưa tay quệt đi nhưng không thể. Tôi đang cố gắng chơi đến khi thắng thì mới sang. Nhưng càng chơi thì lại càng thua đậm hơn trước, thật kì lạ. Chả lẽ đến cái trò chơi này cũng ghét tôi sao?

Tôi bực mình đập mạnh tay vào bàn phím rồi tắt trò chơi đó thật nhanh.

Kì lạ thật, dạo này tính cách của mình... cứ làm sao ý. Lúc tươi cười, lúc tức giận, chẳng biết thế nào nữa. Nhưng sự tức giận chiếm nhiều hơn. Tôi hay gắt gỏng với mọi người, chơi game toàn liều mạng xông lên. Đến khi thua thì lại bực bội chửi bới.

Vì sao vậy?

Vì anh sao?

Hay vì chị Linh?

Tôi cười nhạt, lấy một bộ quần áo khác trong tủ và mang vào phòng vệ sinh để thay. Bộ này chật hẹp và nóng nực quá, tôi khó chịu... Cả trò chơi này cũng là nguyên nhân khiến tôi khó thở...

"Đến giờ rồi!"

Tôi mỉm cười, để điện thoại vào trong túi quần, ra khỏi phòng và xuống tầng. Trước khi đi, tôi không quên vào thăm Hemi đang chơi đùa với quả bóng nhựa màu xanh nước biển mà tôi tặng nó vào năm ngoái.

- Hemi ngoan nhé! Chị đi đây! Chị không biết mọi chuyện rồi sẽ như thế nào nữa! Thôi thì đành trông chờ vào thời gian thôi!

Hemi không nghịch quả bóng nữa. Nó im lặng nhìn tôi, mắt nhắm lại khi tôi vuốt ve bộ lông xù của nó. Quả bóng bây giờ đã lăn ra xa, nó cũng chẳng thèm chạy tới nhặt và mang về cho tôi như mọi ngày nó hay làm.

"Cảm ơn em! Hemi! Chỉ có em là tốt với chị thôi!"

Tôi đứng dậy, đóng cửa lại và bắt đầu "hành trình" tới nhà anh. Chỉ có vài bước chân thôi nhưng tôi vẫn cảm thấy nó xa xôi quá. Mỗi bước chân của tôi đều mang sự nặng nhọc vô cùng.

Đứng trước cửa nhà anh, tôi mỉm cười ngắm nhìn cánh cổng quen thuộc, tay lại chạm vào nó như ngày đầu tiên tôi đến đây. Anh không ở nhà nhiều nhưng cánh cổng vẫn sạch sẽ lạ thường. Có thể là do anh chăm chỉ lau chùi thật, hoặc có thể do tôi tưởng tượng ra. Nghĩ tốt về anh quá nhiều nên bây giờ cái gì đối với anh cũng là sạch sẽ hết...

Tôi lại cười, một nụ cười chua xót khi nghĩ về cái ngày đó...

"Minh Anh à! Không sao cả! Mày sẽ không sao cả..."

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.