Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi

Tiểu thuyết gốc · 4764 chữ

- Hôm nay cô trả bài kiểm tra từ tuần trước.

Tiếng của cô giáo dạy Toán vừa dứt, cả lớp bắt đầu bàn tán ầm ĩ.

- Chết rồi mày ơi! Tao sợ quá! Hôm đấy tao làm bài kém lắm! Thể nào cũng dưới điểm trung bình!

- Tao thì khác à? Thằng Huy nó không nhắc tao hết! Tao cũng sợ lắm!

- Ít ra mày còn có thằng Huy nhắc! Tao ngồi một mình trên bàn đầu đây này! Được nhắc lắm đấy!

Tôi im lặng theo dõi bọn con gái đang bàn lên bàn xuống với nhau, mặt đứa nào cũng tỏ vẻ sợ hãi.

Tôi cũng phải công nhận một điều rằng... đề kiểm tra tuần trước rất khó. Mặt đứa nào cũng nghệt ra khi đọc đề bài, tôi cũng không phải ngoại lệ.

Tôi quay sang bên cạnh, Duy Anh vẫn đang mải nghe nhạc, cậu ta còn chẳng biết cô đã vào lớp từ 10 phút trước. Cậu ta có vẻ chú tâm ghê. Mắt nhắm lại, đầu thì lắc lư theo tiếng nhạc, hai tay gõ gõ lên bàn. Dạo này cậu ta ít chơi game hẳn đi, chỉ có nghe nhạc và nghe nhạc.

Tôi ngán ngẩm chẳng thèm nhìn cậu ta nữa. Lúc nào cũng là cái khuôn mặt "thưởng thức nghệ thuật" kiểu lạnh lùng đó. Nếu không nghe nhạc thì lại chạy sang lớp A chơi với Bảo Nam.

Nhắc đến Bảo Nam mới nhớ, dạo này cậu ta không sang lớp tôi như trước nữa. Kể cả sang nhìn trộm My cũng không. Lạ thật đấy, hai tên này thân thiết với nhau lắm, lúc nào cũng đi với nhau mà chẳng biết họ đi đâu. Tôi cũng chẳng dám hỏi, nếu không chúng nó lại bảo mình quan tâm đến hai tên đó thì chết.

My bây giờ đã đỡ hơn rồi. Nó lại quay trở lại với tính cách con trai độc nhất của mình. Cho dù có gặp phải Nam thì nó cũng chẳng quan tâm nữa, cứ thế bước tiếp thôi. Có lẽ nó đã trở nên cứng rắn hơn trước. Nhìn nụ cười trên môi nó mà tôi cũng nhẹ nhõm hẳn đi.

- Huyền đứng dậy trả bài đi em!

- Vâng!

Đứa lớp trưởng nhanh nhẹn cầm xấp giấy trên tay cô rồi bắt đầu chạy quanh lớp để trả bài kiểm tra. Sự sợ hãi bắt đầu dâng trào bên trong mỗi đứa. Chúng nó quay sang nhìn nhau rồi... ôm nhau cho đỡ sợ, có đứa còn chắp tay cầu nguyện cho mình và cả đứa bên cạnh nữa... Đúng là mấy đứa trẻ con, lớp 12 rồi còn sợ một bài kiểm tra 15 phút.

Soạt...

Tờ giấy trắng tinh được đặt trước mặt tôi. Đó là thói quen của Huyền - lớp trưởng lớp tôi. Nó toàn úp bài xuống để đứa được nhận bài đỡ sợ sệt và những đứa hiếu kì xung quanh không thể xem được điểm số của mình.

Dù là thấp hay cao thì nó cũng là điểm cả thôi. Đằng nào thì mọi người chẳng biết, có giấu mãi được đâu mà. Điểm cao thì cố gắng duy trì hoặc phát huy để nó còn cao nữa. Còn nếu điểm thấp thì hãy coi đó là một bài học kinh nghiệm cho mình để lần sau làm tốt hơn. Chẳng ai là không có sơ sẩy cả. Quan trọng là bản thân mình có cố gắng hay không thôi.

Tôi từ từ lật tờ giấy lên, màu đỏ tươi dày đặc in rõ mồn một trong ô lời phê, nét chữ cứng cáp quá quen thuộc của cô làm tôi phát ngán. Bài kiểm tra nào của tôi dù tốt hay xấu thì đều phải có ít nhất một dòng chữ nhận xét của cô trong đó. Và tất nhiên nó chẳng bao giờ tốt đẹp cả.

Tôi không cần biết cô có ghét tôi hay không nhưng tôi không muốn mình bị phê bình quá nhiều trong bài kiểm tra. Dù có đạt điểm tối đa thì cô vẫn phải viết bằng được những tật xấu khi làm bài của tôi mặc dù nó chả liên quan đến nhau. Tôi rất bức xúc.

Không chỉ riêng tôi mà còn nhiều đứa khác nữa cũng bị nhận xét tương tự như vậy, có đứa còn bị nói nhiều mà "kinh khủng" hơn cơ. Tôi đã là gì so với chúng nó.

Điểm 3 to đùng màu đỏ đập ngay vào mắt tôi. Thực sự thì tôi cũng chẳng buồn lắm, tôi đã biết trước rồi. Mà điểm có thấp thì cũng đành chịu thôi, khóc lóc và tức giận cũng chẳng giải quyết được gì.

Tôi liếc mắt sang bên cạnh, Duy Anh chẳng quan tâm, cậu ta vẫn ngồi nghe nhạc, thỉnh thoảng còn hát theo nữa. Bài kiểm tra của cậu ta vẫn đang được úp xuống.

Tôi rón rén đưa tay ra định xem trộm điểm của Duy Anh. Tôi dám chắc là nó không cao vì tôi nhớ hôm kiểm tra cậu ta chỉ nằm xuống bàn ngủ chứ không làm bài.

- 0 điểm rồi! Không cần phải xem đâu!

Tôi giật mình rụt tay lại, ngẩng mặt lên. Cậu ta đang mải nghe nhạc cơ mà, mắt còn không mở nữa, sao cậu ta biết tôi định lật bài cậu ta ra để xem điểm chứ?

Tôi nheo mắt nhìn lại. Cậu ta hơi ti hí liếc xuống xem thái độ của tôi. Tôi đánh cậu ta một cái.

- Ui da! Đánh đau thế?- Duy Anh nhăn mặt ôm cánh tay.

Hóa ra cậu ta nhìn xuống mới biết ý định của tôi. Tiếng nhạc thì cho to, mắt thì nhắm mà vẫn biết người ta định làm gì. Làm mình cứ tưởng thiên tài chứ. Cái tên lừa đảo.

Duy Anh bỏ tai nghe ra, nhìn tôi rồi nhăn răng ra cười.

- Thấy tôi giỏi không?

- Giỏi gì ở cậu chứ? Sao cậu biết là điểm 0?

- Có làm bài đâu, cả giờ kiểm tra nằm ngủ thôi mà. 0 chứ còn gì nữa? Hay linh tinh cô cộng thêm 1 điểm vì đẹp trai nhỉ?- Duy Anh làm vẻ mặt suy tư.

Tôi đập thêm phát nữa vào người cậu ta.

- Đừng có ảo tưởng nữa! Lo mà học đi! Năm nay cuối cấp rồi!

- Này nhá! Đừng có chê tôi! Cậu cũng chỉ được có 3 điểm thôi mà! Bao giờ được 9 10 hẵng nói!

Tôi xấu hổ chẳng nói được câu nào. Còn cậu ta thì vênh mặt lên nhìn tôi. Thôi được rồi, tôi chỉ thua cậu hôm nay thôi, ngày mai thì đừng hòng.

- Ôi Minh Anh ơi, tao tức quá!

Tôi ngẩng đầu lên, là My. Nó đang tức giận, tay cầm tờ giấy đã bị nhăn nhúm. Nó đưa cho tôi. Đó là bài kiểm tra Toán của nó.

- Tao ghét bà ý quá à! Trông rõ chặt! Bảo sao học sinh không bị điểm kém!

Điểm của nó còn tệ hơn của tôi. Nó chỉ được có 1 điểm, nhưng lời phê thì chỉ đúng một dòng ngắn gọn: "Không học bài". Còn tôi thì sao? Sao không phê như thế trong bài kiểm tra của tôi luôn đi, còn bày đặt chỉ lỗi sai rồi mắng mỏ các kiểu, nghĩ mà tức.

- Bà ý phê mày như thế nào?

My nhổm người lên ngó xuống bài kiểm tra của tôi.

- Tao biết ngay mà! Thể nào cũng phải phê ít nhất 5 dòng!

- Tao chả muốn nói nữa! Chắc đấy là số phận của tao rồi!- Tôi chán nản trả bài kiểm tra lại cho My.

- Tao lo quá mày ơi! Điểm Toán của tao kém kinh khủng. Từ đầu năm đến bây giờ mới được có 2 tháng mà điểm 2 điểm 3 liên miên! Linh tinh đúp chứ chẳng đùa!

- Thôi vui lên! Hơn nửa lớp mình đều kém Toán cơ mà! Nếu kém quá thì chắc cô sẽ cho đề dễ hơn để gỡ điểm thôi mà!

- Riêng bà này thì còn lâu!

- Mày nên lạc quan lên một tý! Có gì thì than với cô chủ nhiệm sau! Giờ mày than với tao cũng chẳng ích gì đâu!

- Thôi tao về chỗ đây! Chán lắm rồi!

Nó hậm hực vo tròn tờ giấy kiểm tra rồi ném ra ngoài cửa sổ. Sau đó nó giậm chân thật mạnh rồi chạy về chỗ. Tôi cũng muốn vứt bài kiểm tra lắm, những dòng chữ nguệch ngoạc màu đỏ chót của cô nhìn ngứa mắt lắm rồi.

- Gì mà căng thế? Tôi 0 điểm còn chẳng tỏ thái độ gì!

- Cậu khác, tôi khác!

- Khác gì chứ? Cùng là một bài kiểm tra khó cả thôi, sai sót tránh làm sao được! Điểm kém thì lần sau gỡ cho nó cao hơn! Cứ phải tức giận làm chi? Giờ có tức cũng chẳng làm được gì!

- Cậu thì điểm kém như cơm bữa rồi, có đến kiếp sau cũng không bao giờ gỡ hết đâu! Nói thì dễ nhưng làm mới khó!

- Cứ thử xem! Sao cậu bi quan thế? Chỉ cần nỗ lực là sẽ làm được hết mà!

- Riêng môn Toán thì đừng hòng làm được!

- Haha! Tôi cũng kém Toán nhưng cô dạy Toán của tôi hồi ở Mỹ tốt bụng mà thân thiện lắm, nâng điểm cho chúng tôi ghê lắm luôn!

- Sướng nhỉ? Ước gì tôi cũng được học cô giáo đó!- Tôi nằm ra bàn, thở dài.

- Sướng gì đâu? Chính vì bênh vực, giúp đỡ học sinh quá nhiều nên nhiều đứa chểnh mảng, cứ được đà chơi bời thôi! Thử hỏi thằng Bob bạn tôi mà xem!

- Quen biết gì mà hỏi? Cậu có vấn đề về thần kinh hả?

- Thế mới bảo thử!- Duy Anh cười lớn.

Tôi bực mình giật cái điện thoại từ tay cậu ta rồi đặt lên bàn. Đã tức vì điểm kém rồi, giờ lại đến tên này gây sự nữa. Mới sáng ra đã đen đủi kinh khủng.

Duy Anh nắm lấy tay tôi, nũng nịu.

- Thôi xin lỗi mà! Lần sau không trêu nữa được chưa?

Tôi bật cười trước khuôn mặt đáng thương của cậu ta. Đúng là cái tên đáng ghét, cứ mở mắt to ra một chút là khiến người khác dễ bị mềm lòng.


Hôm nay cả trường tôi được về sớm vì các thầy cô giáo đi dự đám cưới của thầy Hiệu phó.

Vừa bước ra cửa lớp, cả lũ hùa nhau chạy ra ngoài. Cả trường bỗng nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Đúng là được về sớm có khác.

Tôi lại đi xe đạp điện về nhà như mọi khi. Mấy ngày qua tôi đã làm phiền đến Duy Anh rồi, cứ bắt bẻ cậu ta phải chờ dưới nhà để đưa tôi đi học.

Thực ra Duy Anh ngỏ ý muốn đưa tôi đi học trong thời gian cậu ta được dùng xe của anh Phong. Nhưng đi lắm cũng ngại. Tôi thuộc kiểu lâu la, cứ chuẩn bị mãi chẳng xong, thế nên toàn đi học muộn. Và tôi đã lôi thêm cả cậu ta đi học muộn cùng mình. Thế nên tôi quyết tâm sẽ không nhờ vả cậu ta nữa. Tối qua tôi đã sạc điện xe đạp để sử dụng trong ngày hôm nay.

- Con về rồi ạ!

- Minh Anh về rồi đấy à? Qua nhà cô Phương mua cho mẹ một ít hành và một chai nước sốt nhé! Ban nãy đi chợ quên không mua, bây giờ mải nấu nướng quá nên không mua được. Tiền mẹ để trên bàn rồi đấy! Đi nhanh nhé!

- Vâng!

Tôi nghe lời mẹ, để xe vào trong nhà cùng balô và mặc nguyên đồng phục đi ra ngoài mua đồ. Nhà cô bán tạp hóa tên Phương đó cũng gần đây, đi vài bước rồi rẽ ra đường lớn là thấy ngay.

Bíp bíp...

Tiếng còi quen thuộc vang lên.

"Duy Anh?"

Tôi cười nham hiểm, mặc dù biết là cậu ta nhưng tôi vẫn cứ đi mà không thèm quay lại. Tôi vừa đi vừa giả vờ huýt sáo.

Bíp bíp...

Tôi bất ngờ quay xuống, giơ hai tay lên đầu, lè lưỡi và làm mặt ngố để trêu Duy Anh.

- Hù! Tên dở hơi!

Khuôn mặt tức cười của tôi bỗng co lại trong tích tắc. Trong ô tô... không có Duy Anh.

Một người con trai nghiêng đầu ra ngoài, mỉm cười nhìn tôi. Vẫn là nụ cười đó.

Tôi đứng hình, không thể cử động nổi trước đôi mắt tinh quái và lạnh lùng có thể nhìn được tất cả. Đôi môi nhợt nhạt của tôi bỗng cong lên.

- Trông anh dở hơi lắm à?

Lời nói của người đó như một phép màu kì diệu, ngay lập tức chân tay tôi lại cử động được như bình thường.

Tôi cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào người con trai ở đối diện mình. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi nói những lời không hay với anh rồi. Nhưng tôi thật sự vô tội, vì tôi không biết. Nếu biết đó là anh thì tôi đã chẳng dại mà nói vậy.

- Minh Anh có rỗi không? Đi với anh một lát nhé?

Tôi giật mình ngẩng mặt lên. Anh vẫn đang mỉm cười chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi có nên lên xe không? Nếu không lên thì lỡ mất cơ hội duy nhất trong đời. Nhưng nếu đồng ý thì chẳng khác nào... tôi là người thứ 3 và đang phá hoại hạnh phúc của anh ấy.

- Cần gì phải phân vân vậy? Đi một chút thôi! Anh cũng muốn đưa Minh Anh đến một nơi! Lên xe đi!

Hai tay tôi nắm chặt vào nhau. Dù chẳng yêu quý chị Linh nhưng tôi không muốn chị ấy phải khóc nếu thấy anh đi cùng tôi. Chị ngây thơ và hồn nhiên, tôi không thể để chị mang hận thù trong lòng được.

Nhưng... khoan đã. Đơn thuần chỉ là đến một nơi với anh thôi mà, đâu có to tát gì. Hơn nữa tôi cũng đã quyết định sẽ "từ bỏ" anh rồi. Bây giờ tôi với anh chỉ là hai người hàng xóm không hơn không kém mà thôi. Hãy coi như tôi đang đi chơi với một người anh trai. Tôi tin chị Linh sẽ không căm ghét tôi đến mức như vậy, chị ấy đủ lớn để hiểu thế nào là người bạn, thế nào là người yêu...

Tôi mở cửa, chậm rãi lên xe. Tôi thắt dây an toàn một cách cẩn thận rồi nhìn thẳng về phía trước với đôi mắt lạnh nhạt. Tôi sẽ cố gắng không nhìn anh nhiều để bản thân không bị đôi mắt đó cuốn hút nữa.

Anh cũng thắt dây an toàn rồi khởi động xe. Trong cả quãng đường, tôi và anh chẳng nói gì với nhau. Anh lái xe thì cứ lái còn tôi nhìn đường thì cứ nhìn.

Tôi là một con bé nói nhiều. Dù là người lạ hay quen thì tôi sẽ nói cho đến khi người ta chẳng còn gì để nói với mình nữa thì thôi. Cái miệng của tôi phải "lao động" suốt ngày. Tôi ghét sự im lặng. Tôi cảm thấy mình sẽ cách xa người đối diện hơn nếu cứ im lặng như vậy.

Nhưng bây giờ thì khác, tôi không thể nói chuyện với anh được, dù chỉ là một chữ. Con người anh, tính cách anh, cách nói chuyện của anh đều khiến người khác mê mẩn. Kể cả khi anh không nhìn khi nói chuyện, giọng nói của anh cũng đủ làm người khác phải nóng ran người.

Vì mải ngắm cảnh nên tôi không biết đã đến nơi từ lúc nào. Phải đến khi anh lay người thì tôi mới biết.

Tôi xuống xe, trước mặt là một công viên bỏ hoang. Tôi ngạc nhiên không nói nổi thành lời. Tôi sống ở thủ đô Hà Nội đã 17 năm rồi mà chưa bao giờ được đặt chân đến đây.

- Em đến đây bao giờ chưa?

Tôi lắc đầu.

Tôi chạy vào bên trong, giang hai tay và tận hưởng không khí nơi đây, trong lành lắm. Mặc dù hơi ghê ghê một chút nhưng nó rất đẹp. Tại sao một địa điểm lớn thế này mà tôi lại chưa được nghe nói đến bao giờ?

"Mát quá, thật yên tĩnh và dễ chịu. Mình muốn ở đây!"

Tôi quay xuống, trái tim bỗng đập nhanh hơn...

Đẹp quá...

Anh đứng trước cổng trò chơi tàu lượn siêu tốc đã cũ kĩ, mục nát, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay đút túi quần, làn gió mát thổi nhẹ chiếc áo choàng mỏng dài và mái tóc ngắn màu hạt dẻ. Làn da trắng lộ rõ dưới ánh nắng mặt trời, miệng cong lại thành một nụ cười.

Tôi chỉ biết đứng đó ngắm anh, hai bên má đã hồng lên từ lúc nào.

Làn gió hè khiến cảnh vật trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết. Chỉ có cảnh đẹp mới thu hút được anh.

Anh từ từ mở mắt, đầu hơi cúi xuống rồi quay sang nhìn tôi. Tôi giật mình lùi ra đằng sau.

- Em thấy nơi này đẹp không?

Tôi gật đầu.

Anh tiến đến gần tôi, mỉm cười.

- Vậy thì đi nào! Anh vẫn còn một nơi nữa!

Anh bước đi, tôi chỉ biết lẽo đẽo theo sau anh. Vừa đi tôi vừa tò mò không biết anh muốn đưa mình đi đâu. Một con người bận bịu như anh mà cũng có thời gian đến đây ngắm cảnh thì cũng lạ thật đấy.

Tôi và anh vào trong một khu nhà bằng gỗ, xung quanh bị bao phủ bởi mạng nhện dày đặc, rong rêu bám đầy bốn bức tường gỗ. Người tôi bắt đầu run lên khi cái lạnh âm u xung quanh căn nhà cứ đeo bám lấy tôi.

Két...

Cánh cửa sau mở ra... một thiên đường như đang xuất hiện trước mắt tôi. Một con suối chảy dài xuống một khu rừng rộng lớn, cây cối xanh mát kín cả hai bên bờ, cỏ non mọc um tùm dưới đất, đồi núi cao lớn nằm sát nhau. Cảnh thiên nhiên hùng vĩ đến mê hồn.

- Đẹp quá!- Tôi hét lên.

- Em thích không?

- Có chứ ạ? Làm thế nào mà anh biết nơi này thế?

- Anh tình cờ tìm được khi còn là sinh viên! Anh hay ra đây lắm!

Không chờ anh nói thêm, tôi chạy tới, đưa hai tay xuống suối để cảm nhận những dòng nước mát mẻ. Tôi thích thú bỏ giày rồi nhảy thẳng xuống. Nó chỉ ngập đến cổ chân tôi thôi. Nước suối trong đến mức tôi có thể nhìn thấy những đàn cá đang bơi lội ở dưới.

- Ở đây đẹp lắm ạ!

- Vẫn chưa hết đâu! Em hãy quay ra đằng sau đi!

Tôi làm theo lời anh nói, cả hai chúng tôi cùng hướng đến chỗ đó... Cái đẹp nhất của nơi này chính là đây... một đu quay khổng lồ ở phía xa, đằng sau căn nhà bằng gỗ...

Tôi mải mê ngắm nên suýt ngã xuống suối. Đúng là chẳng còn gì để nói với nơi này nữa, nó quá đẹp so với hình ảnh của những công viên bỏ hoang mà tôi hay thấy trên mạng. Một nơi đẹp thế này sao lại vắng vẻ vậy nhỉ? Hay nó đã bị lãng quên từ rất lâu rồi?

- Ở đây có người qua lại không ạ?

- Không! Từ trước đến nay chỉ có anh vào đây thôi!

Tôi thấy tiếc cho nơi này, và tiếc cho cả đôi mắt thẩm mỹ của con người khi đi qua nơi này nữa. Cảnh vật to lớn mà đẹp như vậy, họ không cảm nhận được bất cứ thứ gì sao?

- Tại sao thế ạ?

- Vì người dân xung quanh đồn rằng ở đây có ma!

Tôi lạnh hết cả người, chạy đến gần anh hơn, ngó nghiêng xung quanh.

- M... ma... ma ý ạ?

- Công viên này bị bỏ hoang vì trước đây có rất nhiều người chết. Họ chết bởi những trò chơi ở đây chất lượng kém, không đảm bảo an toàn.

- Em thấy bình thường mà! Toàn trò không đến mức quá nguy hiểm!

Anh chỉ lên chiếc đu quay khổng lồ.

- Cái đó là nguyên nhân khiến mọi người thiệt mạng!

Tôi bặm môi. Ban nãy vừa khen chiếc đu quay đó là đẹp nhất nơi này. Vậy mà ai ngờ nó chính là cỗ máy giết người không lường trước được.

- Em đừng sợ! Không có ma đâu! Anh nghĩ người ta chỉ đồn vậy thôi! Thực ra giám đốc của nơi này bị kết án tử hình vì tội tham nhũng. Cậu con trai duy nhất của người đó thì cờ bạc, rượu chè liên tục rồi tiêu xài hết sạch tài sản bố mình để lại nên gia đình cậu ta đã phá sản trong vài tháng. Công viên này buộc phải đóng cửa vì không ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm.

Nghe anh nói, tôi cũng bớt sợ phần nào. Kể ra cũng tội nghiệp ông giám đốc đó quá. Chắc cũng phải mất công lắm mới dựng nên được nơi này. Nó đẹp đến thế cơ mà. Chỉ vì lỡ lầm mà phải chết đáng tiếc. Nếu ông ta sống tốt hơn thì nơi này chắc chắn sẽ tồn tại mãi. Thế nhưng lòng người dễ thay đổi, chẳng đoán trước được cái gì. Thôi thì chuyện cũng qua rồi. Tuy bị bỏ hoang nhưng nơi này vẫn đẹp trong mắt tôi, đẹp vô cùng.

- Em thấy tiếc quá! Một nơi đẹp thế này lại phải đóng cửa quá sớm!

- Bây giờ có tiếc cũng chẳng làm được gì!

Tôi gật đầu đồng ý với câu nói của anh.

Tôi và anh cứ đứng ngắm nơi này cho đến khi nắng ban trưa bắt đầu gay gắt hơn. Tôi đưa tay lên che ánh nắng mặt trời làm chói tầm nhìn của mình, khẽ nhăn nhó. Cơn gió dịu nhẹ không còn nữa, trả lại cảnh vật bất động và yên ắng đến đáng sợ.

- Em đã muốn về chưa?

- Em không biết!

- Cũng trưa lắm rồi! Chúng ta về nhé?

Tôi lại gật đầu.

Đứng trước cổng công viên, tôi lại thấy tiếc nuối hơn nữa. Tôi không tin nơi này có ma quỷ như lời thiên hạ đồn đại. Nó không âm u, lạnh lẽo, chỉ là cảnh vật hơi buồn bã và yên ắng gây cảm giác sợ hãi. Riêng tôi thì khác, nếu một thứ gì đó đã cuốn hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên thì tôi sẽ không bao giờ bị những lời nói không tốt đẹp làm lay động mình đâu.

Có lẽ vì cánh cổng này... quá cũ kĩ và mục nát. Thế nên cho dù cảnh bên trong có đẹp đến đâu thì cũng chẳng ai quan tâm. Cái mở đầu luôn luôn phải có ấn tượng với người xem. Nếu nó đẹp thì mới thu hút được họ, nếu xấu thì... họ sẽ di chuyển đến một nơi khác trang hoàng hơn.

Thế đấy, cái gì cũng phải bắt mắt khi mới gặp lần đầu, cái gì cũng phải đẹp từ bên ngoài thì bên trong mới đẹp theo được. Họ không biết rằng có rất nhiều nơi mang vẻ ngoài sặc sỡ nhưng bên trong chưa chắc đã lung linh như vậy.

Tôi muốn nơi này được sửa sang lại, nhưng điều đó có vẻ khó. Nếu được hoàn thiện, chắc hẳn nó sẽ là đẹp nhất ở thành phố Hà Nội này. Tôi không quan tâm đến những trò chơi trong đó, tôi chỉ quan tâm đến thiên nhiên thôi. Tôi không muốn nó bị lãng quên nhanh chóng trong mỗi con người. Nó xứng đáng được mọi người yêu thích, xứng đáng được coi là công viên với vẻ đẹp tự nhiên nhất.

Tôi ngồi lên xe, vẫn nhìn nơi này không chớp mắt. Tôi tự hứa với bản thân nhất định sẽ còn quay lại, và thậm chí là quay lại nhiều. Nếu không ai có thể thưởng thức được thì hãy đưa hết cho tôi. Tôi không cần ai phải quan tâm đến nó nữa, một mình tôi và anh Phong là quá đủ rồi.

Tôi cố gắng thuộc đường đến đây. Nó cũng không xa lắm. Vậy là cơ hội được đến đó của tôi sẽ còn dài. Chắc chắn tôi sẽ quay lại trong nay mai. Nó là nơi lý tưởng để tôi có thể thư giãn và ngắm cảnh trong nhiều tâm trạng khác nhau.


Tôi xuống xe, không quên cảm ơn anh vì đã đưa tôi đến nơi đó. Anh cười.

- Không có gì! Chào em nhé!

Tôi cứ đứng yên nhìn anh đỗ xe vào trong sân, mở cửa rồi chậm rãi vào nhà. Sau khi cánh cửa đã đóng, tôi vẫn đứng đó, cười một mình.

Thôi thì cứ nói chuyện với anh bình thường. Hàng xóm với nhau mà, chẳng có gì phải ngại ngần. Tôi sẽ cố gắng không tiến xa để mọi chuyện được êm đẹp. Tôi cũng không thù hằn gì với chị Linh nữa, tôi sẽ coi chị như một người bạn tốt. Chị tốt tính như vậy, bị ghét thì không đáng chút nào.

Nhờ có anh và công viên đó, tôi đã thay đổi. Cho dù vẫn còn thích anh nhưng tôi sẽ không làm gì quá đáng trước mặt hai người họ. Tôi sẽ giữ khoảng cách vừa phải.

"Đúng rồi! Đó chỉ là anh trai của mình không hơn không kém!"

Tôi mở cửa bước vào nhà, chưa gì tôi đã cảm nhận được sự đáng sợ bên trong.

Tôi gọi lớn:

- Mẹ ơi! Con về rồi! Ăn chưa mẹ?

Không có tiếng trả lời. Tôi chạy vào trong bếp, cũng chẳng có ai. Cho đến khi tôi ra phòng khách thì...

- Sao bây giờ con mới về?

- Con đi học cơ mà!

Mẹ tôi quay xuống nhìn tôi, khuôn mặt bà lộ rõ vẻ tức giận.

- Mẹ bảo con mua hành với sốt cà chua từ 3 tiếng trước cơ mà! Tại sao bây giờ con mới về hả???

Tôi há hốc mồm. Vì mải đi chơi với anh quá nên bây giờ mới nhớ ra. Tại sao tôi lại có thể quên được nhỉ? Đứng ngay gần hàng tạp hóa của cô Phương rồi còn không nhớ ra nữa. Thấy anh cái là nhảy tót lên xe luôn, không còn nhớ gì đến nữa.

- Thôi chết! Con xin lỗi!

- Gì mà đi học? Con có biết mẹ tức lắm không hả? Con gái con đứa đi chơi tận 3 tiếng đồng hồ. Con đi đâu?

- Con có đi đâu đâu? Đang đi mua đồ gặp lại đứa bạn hồi cấp 2 nên hai đứa nói chuyện hơi lâu. Con quên mất. Con xin lỗi!

Mẹ tôi bật dậy, chạy nhanh về phía tôi.

- Hôm nay mẹ sẽ cho con một bài học!

- Ôi không!

Tôi sợ hãi chạy thật nhanh lên tầng, vào trong phòng rồi khóa cửa lại.

- Mở cửa mau!

- Con xin lỗi rồi mà! Mẹ nguôi giận thì con mới mở!

- Minh Anh! Con có mở không?

- Con đã nói rồi! Nếu mẹ tha thứ thì con sẽ mở mà!

Đôi co một lúc, mẹ tôi không nói nữa, tiếng đập cửa cũng ngừng hẳn luôn. Chắc mẹ tôi chán quá nên đi rồi.

Chuyện này chẳng có gì là lạ cả. Mẹ và tôi suốt ngày như vậy, rượt đuổi nhau cả ngày không biết mệt. Thế nên tôi phải chạy vào phòng thật nhanh nếu không bà sẽ dùng võ đánh tôi mất. Trên đời này tôi sợ nhất là ma, côn trùng và... cú đá của mẹ.

Không sao đâu, lát nữa mẹ tôi sẽ hết giận thôi. Tôi và mẹ giống y hệt nhau, chẳng giận ai lâu dài, nhưng chỉ đối với một số người, còn lại thì tùy thuộc vào mức độ tội lỗi mà người đó gây nên.

Tôi thả mình xuống giường để thư giãn. Chắc tôi lại phải chịu đói trong vòng 3 tiếng sắp tới rồi...

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.