Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết của đạo diễn nổi tiếng (8)

1810 chữ

Sau khi Shinichi mải mê với vụ án tại bữa tiệc tuần trước, Ran kêu ca rằng cậu không quan tâm đến mình, nên bắt Shinichi khao một bữa bánh hamburger tại cửa hàng đồ ăn nhanh trong khu Teitan, coi như đền bù.

- Sao tớ lại phải khao cả cậu hả? - Shinichi tức tối nhìn Sonoko vừa ngoạm bánh vừa bấm điện thoại lia lịa.

- Ui giời, đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn gớm? - Sonoko vẫn bấm điện thoại.

- Cậu nhắn tin cho ai thế? - Ran thích thú.

- Một người tớ quen ở bữa tiệc hôm trước. Nhưng anh ấy lạnh lùng quá...

- Ủa, cậu quen anh ấy hôm xảy ra án mạng à?

- Ừ.

- Sao lại có người tranh thủ thế nhỉ? - Shinichi ngán ngẩm.

- Làm sao tớ chịu thua nhìn hai cậu yêu nhau chứ! - Sonoko lè lưỡi.

- Bọn tớ đâu phải... Bọn tớ chỉ là bạn thân ừ nhỏ thôi! - Shinichi chống chế.

- Vâng vâng... Hai cậu làm tớ sốt cả ruột! - Sonoko nhìn Shinichi bối rối mà cáu. - Gía mà có cách nào thật hay để tìm người yêu nhỉ...

- Ý cậu là sao? - Shinichi hỏi lại.

- Anh Mine chẳng nói, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều tuân theo công thức P=NP còn gì.

- À, nếu đặt một vấn đề là P, thì phương trình lời giải của nó là NP chứ gì? - Shinichi nhớ lại.

- Đúng rồi. Anh ấy nói câu hỏi nào cũng có một phương trình NP để giải quyết. Nếu thế thì tớ ước có một phương trình dẫn tớ tới người yêu tương lai một cách thật dễ dàng. Tớ muốn gặp bạch mã hoàng tử của mình ngay bây giờ... - Sonoko mơ màng.

- Cậu đừng có hoang tưởng. - Shinichi bác bỏ. - À mà, tớ nghe nói anh Mine và chị Kazuyo đang trao đổi với nhau về luận văn toán học qua thư đấy.

- Chuyện đó là sao? - Sonoko tò mò.

- Thanh tra Megure kể, chị Kazuyo đang viết một luận văn về toán học khiến anh Mine cũng phải ngạc nhiên. Luận văn của chị ấy còn nhiều thiếu sót nên phải nhờ anh Mine sửa chữa, nhưng nó chắc chắn sẽ rất tuyệt.

- Chị ấy cố gắng học toán nhiều đến thế chỉ vì mong người mình yêu để ý... - Ran nói.

- Tớ khâm phục chị Kazuyo quá... - Sonoko gật đầu.

- Dù có cách xa nhau, thì họ vẫn luôn có thể cùng nhau suy nghĩ để giải toán. Thanh tra Megure bảo, chắc anh Mine sẽ luôn ở bên cạnh giúp chị Kazuyo trong thời gian chị ấy ở trong tù.

- Ôi, tớ cũng muố ncó tình yêu đẹp như thế! - Sonoko cắn môi cay cú.

- Cậu chịu hy sinh như chị ấy không đã... - Shinichi ngán ngẩm.

- Tớ là cô gái nết na, luôn sẵn lòng làm tất cả vì người mình yêu mà! - Sonoko tuyên bố.

- Ừ, tớ cũng nghĩ cậu là người như thế! - Ran gật đầu.

- Đương nhiên.... A, cậu thấy anh kia đẹp trai không? - Sonoko chỉ một anh chàng cao to, điển trai vừa đi ngang qua cửa hàng. - Tớ đi một chút nhé!

- Này, Sonoko! - Ran định ngăn lại, nhưng cô bạn đã chạy ra khỏi quán.

- Nết na, duyên dáng thế à? Chỉ nghe mà đã chán rồi! - Shinichi vừa chê bai vừa nhìn theo Sonoko.

CHƯƠNG THỨ BA: Người thừa kế bị bắt cóc.

Một buổi sáng chủ nhật, Kudo Shinichi tới quán Poirot ăn sáng. Ông bố Yuusaku và bà mẹ Yukiko của cậu lại ra nước ngoài, mà cậu lại lười nấu bữa sáng, nên mới quyết định ra ngoài. Đúng hôm đó bếp ga nhà Ran và ông Kogoro hỏng, đang chờ thợ đến sửa, nên hai bố con cũng xuống ăn sáng ở quán Poirot. Shinichi đến ngồi cùng họ.

- Bố đừng hút thuốc lá trong bữa ăn! - Ran cáu kỉnh vừa ăn bánh sandwich vừa chau mày.

- Ai bảo con ăn lâu. - Ông Kogoro đã ăn sáng xong. Giờ ông đang phả khói, mắt chăm chú đọc tờ tin đua ngựa. - Chiều nay trời mưa nên cuộc đua ngày mai sẽ khó đây...

- Bác nghe dự báo thời tiết hồi nào thế? Hôm qua đài nói có khối không khí từ phía bắc di chuyển xuống nên trời sẽ tạnh ráo đến tận mai cơ mà? - Shinichi nhấp một ngụm cà phê.

- Thật không đấy?

- Họ bảo gió mùa đông bắc tràn xuống, gây lạnh nhất trong năm nay, nhưng trời sẽ nắng. Trên ti vi đang có dự báo thời tiết kia kìa.

Ông Kogoro quay ra nhìn màn hình ti vi đặt sau quầy. Nhưng lúc ông quay ra thì đài đã chuyển sang chương trình khác. Trên màn hình hiện lên cảnh một đám tang trang trọng.

- Ông Noguchi Daigoro, một nhân vật có vai vế trong ngành kinh doanh tiền tệ, đã qua đời vào ngày hôm qua. Bên cạnh ngành tài chính, ông Noguchi còn tham gia kinh doanh bất động sản, khách sạn, nhà hàng, sòng bạc, tất cả đều làm ăn vô cùng phát đạt. Giới doanh nghiệp không ai không biết tới sự sắc bén trong kinh doanh của ông. - Một phóng viên mặc đồ tang nói. Sau lưng anh ta là ngôi chùa nơi diễn ra tang lễ và những người đi viếng có gương mặt u ám.

- Hoạt động tài chính cái con khỉ, ông ta cho vay nặng lãi thì có! - Ông Kogoro khịt mũi chê bai.

- Bác biết ông ấy ạ? - Shinichi đang ăn bánh bỗng ngừng lại.

- Ờ. Ông ta cho vay tiền với lãi suất cao ngất, rồi khi con nợ không trả được thì tịch thu mất cửa hàng của họ. Đất đai, khách sạn thuộc sở hữu của ông ta bây giờ đều là tài sản ông ta chiếm đoạt được theo mưu đồ đó. - Ông Kogoro chau mày. - Chắc chẳng ai ngoài thân nhân ông ta thật sự đau buồn về cái chết này đâu...

- Ông ấy giàu có nhưng chết cô đơn quá... - Ran khẽ nói.

Bỗng Shinichi ngạc nhiên nhìn màn hình ti vi:

- Ủa, kia có phải Sonoko không? - Trên màn hình xuất hiện Suzuki Sonoko trong trang phục đi viếng, bộ mặt nghiêm trang khác hẳn ngày thường. Cô nàng đang thắp hương trong gian chính của chùa.

- Đúng rồi! - Ran ngừng uống cà phê, nhìn bạn. - Hôm qua Sonoko bảo phải thay bác Jirou nhà cậu ấy đến dự đám tang của người quen, hóa ra là đám này...

- Sao bác Jirou lại không đi được? - Shinichi hỏi.

- Nghe đâu người ta mới bán loại đá quý Blue Sapphire 50 carat ở New York, nên bác Jirou bay sang đó mua rồi. Cả bố mẹ Sonoko cũng đi theo.

- Đúng là dân nhà giàu... - Ông Kogoro ghen tị.

Phóng viên của đài truyền hình tiếp tục:

- Tài sản ông Noguchi để lại ước tính lên tới hơn hai mươi tỉ yên, nửa số đó là kim cương.

- Chắc ông Noguchi và bác Jirou quen nhau vì cùng mê đá quý rồi. - Shinichi bàn luận.

- Bác Jirou sưu tầm đá quý vì yêu thích vẻ đẹp của nó, nhưng nghe nói ông Noguchi chỉ tích trữ nó làm tài sản thôi.

- Ra thế. - Shinichi gật gù.

- Tài sản của ông Noguchi sẽ được chia cho cô Noguchi Yuri, con gái người vợ đầu tiên của ông, và cô Noguchi Miki, con gái người vợ thứ hai. - Ti vi chiếu hai cô gái mặc đồ tang; một cô tóc ngắn, khoảng hai lăm tuổi, cô kia tóc dài, khoảng hơn hai lăm. Cả hai đều dong dỏng cao, có khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp, nhưng đôi mắt hơi xếch của cả hai gây cảm giác họ là người dữ dằn.

- Ôi, ngọc trai to quá! - Ran bất giác nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng cổ hai cô gái đeo.

- Tớ nghĩ loại đó quá to để đeo tới đám tang... - Shinichi nhăn mặt.

- Hai người vợ của ông Noguchi không thân thiết cho lắm, vì thế hai cô con gái của ông cũng bị ảnh hưởng. Họ thường xuyên ganh đua, tranh giành nhau trong mọi chuyện... - Sau câu này, mành hình chuyển về cảnh trường quay.

- Họ ganh đua nhau, thảo nào ai cũng đeo loại ngọc trai phô trương đó tới đám tang bố mình. Chuẩn bị có một vụ tranh giành tài sản đây... - Ông Kogoro nói như thể quan tâm lắm.

- Tiền thừa kế lên tới vài tỉ thì họ tranh nhau làm gì nữa? Đằng nào chẳng giàu...

- Con đúng là chẳng biết gì cả. Giàu thôi chưa đủ, người ta còn muốn có nhiều tiền hơn kẻ khác. Thế nên tiền có bao giờ là đủ đâu.

- Nhưng Sonoko và bố mẹ thì khác! - Ran nói như bênh vực cô bạn thân.

- Mấy người đó là ngoại lệ. Họ giàu hơn người ta phải đến mấy chục lần rồi! - Ông Kogoro nói.

Bỗng điện thoại di động của Ran đổ chuông ầm ĩ.

- Ủa, ai gọi thế nhỉ? Đầu số 011 là của Mỹ thì phải... - Ran bối rối, nhưng vẫn nghe máy. - A, bác là bố của Sonoko ạ? Vâng, Shinichi ở đây ạ...

Shinichi ngạc nhiên dừng uống khi nghe tên mình.

- Hả? Sonoko và chị Noguchi Yuri bị bắt cóc?! - Ran nói to.

- Cái gì? - Shinichi suýt làm đổ cốc cà phê.

Nghe con gái kêu, ông Kogoro cũng vứt xoạch tờ tin đua ngựa xuống bàn.

- Bọn cháu vừa xem cảnh đám tang trên ti vi xong. Cháu thấy Sonoko thắp hương, trông vẫn bình thường mà... Ti vi không nói gì về việc đó đâu ạ. Hả? Hung thủ cấm liên lạc với cảnh sát ấy ạ? Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ bảo Shinichi tới hiện trường ngay. - Ran cúp máy, rưng rưng nước mắt quay sang Shinichi. - Sonoko và chị Noguchi Yuri bị bắt cóc ở chùa Ginsei, khu Teitan. Bố mẹ Sonoko và bác Jirou sẽ cố gắng dùng phi cơ riêng về Nhật nhanh nhất có thể, nhưng chuyến bay từ New York đến đây phải mất ít nhất nửa ngày, nên muốn nhờ cậu giúp... Giọng bố Sonoko nghe như sắp khóc ấy... - Ran sụt sịt.

- Được rồi, cứ để Mori Kogoro này lo liệu! - Ông Kogoro đứng dậy.

- Bác ấy nhờ Shinichi cơ mà bố?

- Cái gì? Sao con không bảo bố đang ở đây?

- Bố của Sonoko cứ gọi "Kudo, Kudo" mãi...

- Thật không thể tin được!

Trong lúc ông Kogoro và Ran nói chuyện thì Shinichi đã trả tiền và vụt chạy ra ngoài đường.

- Thằng nhóc thám tử kia, đừng có mà ăn gian! - Ông Kogoro rút tờ một ngàn yên nhàu nhĩ ra đặt lên bàn, đuổi theo Shinichi.

Ran cũng chạy theo, chỉ chực khóc.

Bạn đang đọc Án Mạng Phương Trình Tình Yêu - Tiểu Thuyết Conan Tập 7​ của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.