Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết của đạo diễn nổi tiếng (9)

6545 chữ

Lễ tang tại chùa Ginsei đã kết thúc, chỉ còn người của chùa đang dọn dẹp. Có lẽ vì tên bắt cóc cấm để lộ thông tin, nên khi Shinichi đến, cậu thấy mọi việc có vẻ rất bình thường. Nhưng khi được sư trụ trì dẫn vào phòng nghỉ sau gian chính, Shinichi mới thấy đội điều tra số 1 của Sở cảnh sát đang bận rộn khám xét hiện trường dưới sự chỉ huy của thanh tra Megure. Tất cả cảnh sát đều mặc trang phục đi viếng để dễ lẩn vào đám đông.

- Cậu Kudo đã tới... - Sư trụ trì thông báo với đội điều tra.

Trung sĩ Takagi và thiếu úy Sato Miwako ngẩng đầu lên:

- À, Kudo đấy à! - Họ cười vui mừng.

- Cháu đến là tốt rồi. - Ông Megure nói vẻ rất tin tưởng, nhưng ngay sau đó ông xị mặt khi thấy ông Kogoro. - Cả cậu cũng đi hả...

- Sao sếp lại nói thế? Chỉ cần nghe nói có vụ án là thám tử lừng danh Mori Kogoro này sẵn sàng có mặt bằng mọi giá. Hơn nữa, lần này nạn nhân bị bắt cóc là Suzuki Sonoko, bạn thân của Ran. Chắc chắn tôi phải bắt được hung thủ! - Ông Kogoro vênh váo.

- Được rồi... - Thanh tra Megure không biết nói gì trước sự tự tin quá mức của ông Kogoro. Ông chỉ một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài, mặc áo và váy màu đen, cổ đeo chuỗi ngọc trai lớn. - Đây là cô Miki, em gái cô Noguchi Yuri mới bị bắt cóc.

- Tôi là Miki. - Cô gái chỉ khẽ gật đầu, cho thấy tính cách khó gần.

- Sonoko bị bắt cóc như thế nào ạ? - Ran lo lắng hỏi.

- Chúng tôi định ra nơi hỏa thiêu xác bố, thì có điện thoại. Ở đầu bên kia phát ra một giống nói khó chịu đã bị biến đổi bằng máy, nên không rõ là nam hay nữ... - Miki rùng mình.

Bên cạnh Miki có một người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm nghị, cao tới gần hai mét, mặc bộ đồ vét, nãy giờ đứng như bảo vệ cô. Ông ta nói:

- Chúng tôi rất tiếc vì đã làm liên lụy đến cô Suzuki Sonoko.

- Xin lỗi, bác là ai thế ạ? - Shinichi hỏi.

- Ấy chết, tôi quên chưa tự giới thiệu. Tôi tên là Kamoshida Ryousuke, đã đảm nhận chức quản lý cho nhà Noguchi được khoảng ba mươi năm nay. Lần này nghe nói có thám tử học trò nổi tiếng giúp đỡ, tôi cũng yên tâm được phần nào. - Ông Kamoshida chìa danh thiếp ra. Trên đó ghi ông là quản lý cấp cao của tập đoàn Noguchi.

- Bác ấy nói "liên lụy" nghĩa là sao? - Shinichi hỏi Miki.

- Hung thủ chỉ đòi tiền chuộc chị Yuri thôi. Hắn nói nếu muốn chị ấy sống thì phải chuẩn bị số kim cương trị giá một tỉ yên, cho vào va li duralumin(5) đặt sẵn trong phòng nghỉ của chùa rồi đợi liên lạc của hắn. Nếu báo cảnh sát thì tính mạng của cả hai sẽ không còn...

- Số kim cương tương đương một tỉ yên, đặt trong va li duralumin... - Shinichi lẩm bẩm.

- Kudo, chiếc va li đó đây. - Thanh tra Megure dùng tay đeo găng nhấc chiếc va li bóng loáng ánh bạc dưới chân, định đưa cho Shinichi.

- Em dùng cái này đi. - Anh Takagi đưa đôi găng tay trắng cho Shinichi. Cậu đi nó vào và bắt đầu kiểm tra chiếc va li. Anh Takagi đứng cạnh cho cậu biết ý định của cảnh sát. - Bọn anh định gài máy nghe trộm vào đây.

- Em nghĩ cách đó hơi nguy hiểm.

- Sao lại thế? - Thanh tra Megure hỏi.

- Kẻ bắt cóc chỉ định sẵn chiếc va li này, nên ta cần lường trước khả năng hắn đã đo đạc cẩn thận kích thước, cân nặng của nó. Nếu sau khi đổ kim cương ra mà phát hiện khối lượng va li thay đổi, hắn sẽ biết chúng ta gài máy nghe trộm vào đây. Khi đó có thể hắn sẽ từ chối thả con tin.

- Đúng đấy. Thanh tra, việc này ảnh hưởng trực tiếp đến mạng người... - Trung sĩ Takagi hốt hoảng nhìn ông thanh tra.

- Ừm... - Thanh tra Megure chau mày, khoanh tay.

- Chiếc va li được chia làm mười ngăn. - Shinichi nhận xét.

- Tôi nghĩ số kim cương trị giá một tỉ sẽ xếp vừa vào đó. - Ông Kamoshida cẩn trọng nói.

- Chắc thủ phạm là người khá rành rẽ về kim cương... - Ông thanh tra đoán.

- Vâng. - Anh Takagi đồng tình.

Thiếu úy Sato Miwako lên tiếng:

- Cũng không hẳn. Các cặp đôi từng đính hôn với nhau cũng nhiều người có kiến thức về giá và kích cỡ các loại kim cương, vì họ đã từng trao nhau kim cương khi hẹn ước.

- Đúng là hiện nay người ta bán nhiều loại nhẫn đính hôn mặt kim cương có giá rất cao. - Trung sĩ Takagi gật đầu.

- Tùy chất lượng kim cương mà viên đá 1 carat có thể dao động từ khoảng năm trăm nghìn đến một triệu yên. Còn nếu xét về khối lượng thì 1 carat nặng 0.2g, nên mười nghìn viên kim cương sẽ chỉ có khối lượng từ 2kg đến 4kg thôi. - Ông Kamoshida bổ sung.

- Như vậy là nhẹ hơn nhiều so với vàng hoặc tiền giấy.

- Vâng. Với giá hiện nay, một tỉ yên vàng ròng sẽ tương đương với 250kg. Mỗi tờ mười nghìn yên nặng 1g, nên một tỉ yên sẽ nặng 100kg. - Shinichi bảo ông thanh tra.

- Vật nặng như vậy sẽ gây cản trở cho việc đào tẩu. - Thanh tra Megure gật gù.

Miki cũng nói:

- Bố tôi thường nói, nếu có động đất lớn ở Tokyo, thì thứ duy nhất ông có thể mang theo là kim cương. Vàng quá nặng nên không thể vác được. Tiền thì gửi hết trong ngân hàng, vả lại nếu có thiên tai thì đồng yên sẽ mất giá nhanh chóng, sớm muộn số tiền đó cũng chỉ ngang với giấy vụn thôi.

- Hừm... - Thanh tra Megure nghĩ ngợi.

Ông Kamoshida lại nói thêm:

- Không chỉ vậy đâu. Gíam đốc cho rằng những quốc gia như Trung Quốc với một tỉ tư người, hay Ấn Độ với một tỉ hai người mà phát triển, thì sẽ có rất nhiều người muốn sở hữu kim cương, giống như ở Nhật, Mỹ hay Châu Âu bây giờ vậy. Khi đó chắc chắn giá trị của kim cương sẽ tăng vọt.

- Đúng là suy luận rất sắc sảo của một nhà quản lý. - Ông thanh tra tán thành.

- Tại sao thủ phạm chỉ đòi tiền chuộc từ gia đình chị Yuri? Nhà Sonoko cũng giàu lắm mà. - Ran nghiêng đầu thắc mắc.

- Ngốc ạ, hắn có biết Sonoko là con nhà giàu đâu. - Ông Kogoro bảo.

- Cũng có thể hắn biết, nhưng chỉ có thù hằn với nhà Noguchi, nên mới không đòi tiền chuộc từ bên Suzuki. - Thiếu úy Sato nêu ý kiến.

- Ý cô nói động cơ vụ bắt cóc này là do thù hằn cá nhân? - Anh Takagi nghiền ngẫm ý kiến của đồng nghiệp.

- Ông Noguchi đã mất có thù hằn gì với ai không? - Shinichi hỏi ông Kamoshida.

- Phải nói thật là những người thù hận giám đốc cũng có nhiều như số vụ kinh doanh thành công của ông ấy vậy. - Ông Kamoshida cười khan.

- Ai bảo ông ta toàn dùng mánh lới không ra gì! - Ông Kogoro bật cười khinh bỉ.

- Kìa bố! - Ran huých ông Kogoro, nhắc ông rằng cô Miki nhà Noguchi đang đứng ngay đó.

- Ấy chết, tôi lỡ lời... Bố cô làm kinh doanh, mà thương trường là chiến trường kia mà, không cứng rắn thì làm sao thành công... - Ông Kogoro vội vàng lấp liếm.

- Không sao đâu, ông nói cũng đúng thôi. Bố tôi giữ tiền của ông kinh lắm. Những gì ông cho người khác mượn, ông đều đòi lại đến từng xu, dù nhà người ta có khó khăn đến mức nào đi nữa. Thậm chí ông còn có phần thích việc đòi tiền là đằng khác. Nhiều người hận ông cũng chẳng có gì lạ. - Miki thẳng thắn.

- Vậy thì khả năng thủ phạm có thù riêng là rất lớn. - Trung sĩ Takagi nhìn sếp.

- Ừm. - Ông Megure gật đầu.

- Các anh kiểm tra chủ máy và nơi phát ra tín hiệu của kẻ gọi điện cho chị Miki chưa? - Shinichi hỏi anh Takagi.

- Bên nhà mạng đang lo việc đó, nhưng... - Anh Takagi ngập ngừng.

- Nhưng sao ạ?

- Nếu đó là điện thoại hắn đi cướp thì chịu thôi... - Thanh tra Megure u ám.

- Nghĩa là sao? - Ran ngơ ngác nhìn Shinichi.

- Người nào vay tiền của bọn đầu gấu mà không đủ tiền trả thì thường bị chúng cuớp mất điện thoại di động. Chúng dùng điện thoại cướp được vào các hoạt động phạm pháp, phổ biến nhất là để lừa người khác chuyển tiền. Trong trường hợp dùng điện thoại cướp được này, cảnh sát có truy ra chủ nhân số điện thoại cũng chịu, vì đó không phải thủ phạm thật sự. Trong vụ này, tớ nghĩ hung thủ chỉ bật điện thoại khi cần liên lạc, nên nếu hắn di chuyển địa điểm thì cảnh sát rất khó bắt...

- Thế à... - Ran gật đầu.

Shinichi quay lại hỏi chuyện Miki:

- Em muốn hỏi thêm chị một câu nữa. Gần đây chị Yuri có kể gì về việc vị ai đó bám theo không?

- Có, từ tháng trước cơ.

- Thật sao? - Shinichi chồm người về trước.

- Cô có nhớ đó là kẻ nào không? - Ông thanh tra cũng tò mò.

- Không, tôi chỉ nhớ tháng trước chị ấy nhắc đến việc này vài lần... À đúng rồi, một buổi tối tuần trước tôi thấy chị ấy chạy vội từ ngoài vào, bảo rằng bị ai đó bám theo. Tôi nhìn qua cửa sổ thì thấy một bóng đen bỏ đi. - Miki sợ hãi kể lại.

- Thế à... Chắc đó là hung thủ rồi. Kẻ bắt cóc thường điều tra kỹ mọi hành động của đối tượng trước khi ra tay mà.

- Tôi đồng ý. Để tôi gọi cảnh sát khu vực nhà Noguchi, nhờ họ điều tra xem có ai nhìn thấy kẻ nào đáng ngờ lảng vảng quanh đó không. - Thiếu úy Sato Miwako lấy điện thoại trong túi áo ra.

- Ừm. Nếu có nhân chứng thì cô cho người vẽ phác họa chân dung hung thủ ngay. Ủa, cháu sao thế? - Thanh tra Megure hỏi Shinichi đang khoanh tay nghĩ ngợi.

- Đúng là hung thủ thường điều tra kỹ càng về nạn nhân trước khi ra tay, nhưng đồng thời hắn cũng phải nghĩ xem tiến hành bắt cóc ở đâu thì khó bị nhìn thấy nhất.

- Đúng rồi.

- Bố chị Yuri mới mất bốn ngày trước. Hung thủ có muốn ra tay bắt cóc ở ngôi chùa này, cũng khó mà điều tra được địa điểm vì bị đám tang cản trở. Vì thế cháu nghĩ người chị Yuri kể rất có thể chỉ là một kẻ theo dõi thông thường thôi.

- Cũng có lý đấy... - Ông thanh tra gật gù ra chiều tán thành.

Bỗng trung sĩ Takagi lên tiếng:

- Biết đâu hắn lẫn vào những người đến viếng rồi tranh thủ thời cơ để ra tay.

- Sai rồi. - Ông Kogoro dứt khoát bác bỏ.

- Sai ở đâu chứ? - Anh Takagi bực bội nhìn ông thám tử.

- Hung thủ là sư trong chùa này. - Ông Kogoro chỉ sư trụ trì đứng trong góc phòng.

- Hả? - Sư thầy tròn mắt ngạc nhiên.

- Sao ông lại nghĩ nhà sư là thủ phạm? - Thiếu úy Sato cũng ngạc nhiên hỏi.

- Là sư ở đây, đường đi lối lại trong chùa đương nhiên ông ấy đã thuộc lòng. Hơn nữa việc tu hành rất vất vả, biết đâu vị hòa thường này không chịu nổi nên tính kế kiếm tiền rồi chuồn mất?

- Đúng là việc tu hành vất vả thật, nhưng... - Vị sư trụ trì trung niên bối rối không nói nên lời.

Ông Kogoro tiếp tục:

- Với lại, chẳng phải ông Noguchi là người đã từng hỗ trợ chùa này rất nhiều về mặt tài chính sao? Chùa tổ chức mai táng cho ông ấy nên chắc cũng phải biết gia tài nhà ông ta khoảng bao nhiêu.

- Đúng là có khả năng nhà sư đã bị hoàn cảnh cám dỗ nên ra tay... - Anh Takagi ngày càng nghiêng về ý kiến của ông Kogoro.

- Này, này, mấy người chớ có nói năng hồ đồ. Ở chùa này không có kẻ nào dám làm trò xấu xa như vậy đâu! - Sư trụ trì đỏ bừng mặt phản đối.

- Tôi chắc chắn chùa này thiếu một nhà sư. - Ông Kogoro không chịu thua.

- Các sư đều có mặt đủ cả.

- Cái gì? - Ông Kogoro bất ngờ.

- Đám tang của ông Noguchi được tổ chức rất long trọng, chúng tôi phải huy động hết nhân lực, vậy mà vẫn bận tối tăm mặt mũi đây này.

- Thế thì làm sao nhà sư nào có thời gian gọi điện đe dọa... - Trung sĩ Takagi nghĩ ngợi.

- Bố đừng suy luận linh tinh thế! - Ran xấu hổ lườm bố.

- Làm sao hung thủ dẫn được tận hai cô gái ra khỏi chùa? - Thiếu úy Sato thắc mắc.

- Giả sử hắn có ô tô, thì cũng khó mà nhét tận hai người vào cốp...

- Ừm. Còn nếu dùng loại xe lớn có kính màu đen thì sẽ bị chặn lại ở lối vào để kiểm tra... Hắn làm thế nào mà... - Thanh tra Megure nghiêng đầu.

- Cháu nghĩ hắn đã dùng xe chở quan tài. - Shinichi nêu ý kiến.

- Xe chở quan tài ư? - Mọi người ngạc nhiên.

- Vâng. Loại xe này kín nên từ ngoài không nhìn vào được. Bảo vệ có chặn xe lại thì cũng không kiểm tra bên trong quan tài.

- Ý hay lắm. Hơn nữa, xe chở quan tài đỗ trước chùa cũng không gây nghi ngờ. - Ông thanh tra gật gù.

- Hắn có thể đỗ xe ngay cạnh căn phòng này. - Trung sĩ Takagi chỉ cửa phòng nghỉ. Cửa dẫn ngay ra lối vào ở mặt sau ngôi chùa.

- Có lẽ hung thủ đã đánh thuốc mê hai nạn nhân, đặt họ vào quan tài rồi cho lên xe đẩy chuyên dụng cho quan tài để đưa họ đi khỏi đây.

- Tên này khá lắm. - Anh Takagi cay cú.

- Chúng ta không có thời gian thán phục hắn đâu. Cậu kiểm tra ngay xem có xe chở quan tài nào bị mất trộm không? - Thanh tra Megure nghiêm khắc ra lệnh.

- Rõ! - Anh Takagi rút điện thoại ra.

- Đáng lẽ hung thủ phải liên lạc lại rồi chứ... - Thiếu úy Sato liếc đồng hồ đeo tay. Cô đeo tai nghe vào để kiểm tra máy nghe trộm đã được gắn vào điện thoại di động của Miki đang đặt trên bàn.

- Cô Miki, khi cô nghe máy, cuộc nói chuyện trên điện thoại sẽ được thu vào máy ghi âm này. - Ông thanh tra chỉ chiếc máy thu âm hình vuông bằng sắt trên mặt bàn.

- Khi hung thủ gọi điện, chị hãy tìm cách thương lượng để hắn cho chị nghe giọng chị Yuri và cả Suzuki Sonoko. - Shinichi dặn Miki.

- Nghe giọng họ á?

- Vâng. Ta cần chắc chắn họ vẫn an toàn.

- Hiểu rồi. Nếu họ đã bị giết thì ta chẳng việc gì phải trao tiền cho hắn cả. - Ông Kamoshida gật gù.

- Ông đừng có nói gở! - Miki lườm ông bằng ánh mắt sắc lẹm.

- Ấy chết, tôi xin lỗi! - Ông ta co rúm thân hình độ sộ lại, cúi thấp mái đầu đã bạc.

- Tôi sẽ cố nói với hắn. Nhưng nhỡ hắn bảo phải nhận được kim cương mới cho nghe giọng thì sao? - Miki hỏi lại Shinichi.

- Không được. Chị Miki là người nhà, nên em hiểu chị rất muốn làm theo lời hung thủ để hắn trả lại chị gái cho mình càng sớm càng tốt. Nhưng chị cần nhớ, điểm yếu lớn nhất của hung thủ chính là chị Yuri.

- Hả? Chị Yuri là điểm yếu lớn nhất của hắn ư? - Miki không hiểu.

- Đúng thế. Hung thủ muốn có kim cương bằng mọi giá. Hắn biết để có được nó, hắn cần chiều theo phần nào yêu cầu của đối phương. Chị phải kiên quyết từ chối trao kim cương chừng nào chưa nghe được giọng con tin.

- Kudo nói rất đúng. - Thanh tra Megure gật đầu.

- Vâng, để tôi thử.

Miki vừa dứt lời thì chiếc điện thoại của cô trên bàn đổ chuông. Trung sĩ Takagi và thanh tra Megure lập tức đeo tai nghe. Ông thanh tra chắc chắn mọi thiết bị đã sẵn sàng rồi mới gật đầu ra hiệu cho Miki. Cô bấm nút nghe máy.

- Vâng, đúng thế... - Giọng Miki run lên vì căng thẳng.

Những người xung quanh cũng im lặng như tờ.

- Tôi đang chuẩn bị. Nhưng trước đó, tôi muốn nghe giọng chị gái và cô Suzuki Sonoko... Miki nuốt nước miếng. - Nhưng... Nhưng tôi phải chắc chắn họ còn sống thì mới giao kim cương!

Miki bắt đầu cuộc thương lượng với giọng run rẩy thì đầu bên kia im lặng. Một lát sau, từ điện thoại phát ra giọng Sonoko khá to:

- Chị Yuri vẫn đang ngủ vì chưa hết thuốc. Em bị bịt tai, bịt mắt và đeo khẩu trang có mùi nước hoa! Ối... - Tiếng Sonoko bị ngắt đột ngột.

Từ đầu bên kia lại phát ra giọng nói bị máy chuyển đổi:

- Bao giờ cô có được kim cương?

- Kể cả có bố là nhà sưu tập kim cương thì tôi cũng không thể dễ dàng có trong tay số kim cương trị giá một tỉ yên nhanh như vậy được. Tôi cần ít nhất một tiếng nữa.

- Tốt. Một tiếng nữa ta sẽ gọi lại. - Điện thoại bị ngắt.

Miki đặt chiếc điện thoại lên bàn.

- Đáng ra cô nên kéo dài cuộc đối thoại để thu thập thêm thông tin về hắn. - Ông Kogoro nghiêm nghị nói.

- Ông làm như dễ lắm ấy. Nếu giỏi thì ông thử làm xem. Tôi chắc lúc đó ông chỉ muốn nhanh nhanh chiều theo yêu cầu của hắn để cứu chị ấy thôi. - Miki tức giận nhìn ông Kogoro. Cô vẫn còn run lẩy bẩy.

- Chị trả lời hắn vậy là tốt lắm rồi. - Shinichi nhẹ nhàng an ủi Miki. - Giọng chúng ta vừa nghe đúng là của Sonoko. Giờ thì ta đã biết Sonoko vẫn an toàn, cậu ấy còn bảo đảm chị Yuri còn sống nữa.

- Shinichi nói đúng. Cô làm tốt lắm. - Thanh tra Megure cũng động viên Miki.

- Nhưng... - Shinichi khoanh tay nghĩ ngợi.

- Nhưng sao?

- Hung thủ đúng là kẻ có suy nghĩ cẩn thận.

- Sao em lại nói thế? - Trung sĩ Takagi hỏi.

- Vì Suzuki nhắc đến bịt tai, bịt mắt và khẩu trang mùi nước hoa để chúng ta nắm được thông tin về địa điểm giấu con tin, nhưng chưa nói xong đã bị hung thủ ngắt lời bằng thuốc hoặc bằng cách bịt miệng.

- Cái đó thì chứng tỏ được hung thủ thông minh à? - Ông Kogoro xen vào.

- Con tin thường bị bịt mắt nhưng bị bịt cả tai thì khá hiếm. Khi không bị bịt tai, con tin có thể nghe ngóng âm thanh xung quanh để đoán được đại khái địa điểm của mình. Những tiếng động đặc trưng như tiếng công trường, tàu, khu xây dựng, tiếng còi tàu thủy, thác nước,... đều rất có ích trong việc tìm ra nơi ẩn náu của hung thủ sau khi con tin được thả. Mũi cũng có vai trò quan trọng tương tự. Ví dụ, mùi muối cho biết con tin đang ở gần biển, hoặc mùi rác cháy là đặc trưng của khu xử lý rác thải.

- Tất cả các giác quan đó của Sonoko đều bị chặn. - Ran căng thẳng.

- Kudo nói đúng. Việc dùng xe chở quan tài cho thấy đối phương là kẻ khá thông minh. Thanh tra Megure gật đầu.

- Thông minh thế nào thì các ông cũng phải bắt hắn cho tôi đấy. - Miki bực mình nói. - Nếu không thì chỉ vì cô chị bất cẩn mà bao nhiêu tài sản của bố tôi sẽ bị người ngoài bòn rút hết mất.

- Đúng là một tỉ yên kim cương là một khoản thiệt hại khổng lồ. - Ông Kogoro thông cảm.

- Trên ti vi nói chị Yuri và chị Miki cùng cha khác mẹ nên không ưa nhau. Nhưng giờ chị lại tìm mọi cách chuẩn bị số tiền lớn để cứu chị gái, nên chắc hai người phải thân thiết, chứ không như lời đồn. - Ran có vẻ vui mừng.

- Làm gì có chuyện đó! Tôi chỉ làm thế này để báo chí và người ngoài không chê tôi keo kiệt bủn xỉn trong trường hợp chị ta bị giết thật thôi! - Miki nhướn cao mày, hậm hực.

- Tiểu thư quá lời rồi. - Ông Kamoshida vội ngăn Miki đang cáu kỉnh lại.

- Quá quá cái gì? Ông lấy đống kim cương kém chất lượng đưa cho tên bắt cóc đi!

- Hả? Nhưng như thế thì tính mạng của cô Yuri sẽ... - Ông Kamoshida ngập ngừng.

- Có sao đâu. Nếu đưa cho hắn tận một tỉ yên kim cương, thì nhà Noguchi này còn gì mà đầu tư nữa. Với lại, lần này tiểu thư của tập đoàn tài chính Suzuki giàu có cũng bị bắt cóc. Cô Sonoko mà có mệnh hệ gì, họ sẽ tìm đủ cách đè bẹp công ty chúng ta mất. Khi ấy ta chỉ còn nước dựa vào kim cương mà sống thôi. Ông hiểu mà, phải không? - Miki lườm ông Kamoshida.

- Đúng thế, nhưng... - Ông ta cúi đầu, không biết phải trả lời ra sao.

- Bố Sonoko không phải loại người hại công ty Noguchi vì con gái không may xảy ra chuyện đâu! Em chắc chắn bác ấy cũng lo cho chị Yuri như con gái của mình! - Ran bực bội cãi.

- Ai mà biết được? Nếu cô Sonoko không bình an trở về thì cô có dám tuyên bố thế không? - Miki nhìn Ran bằng đôi mắt lạnh như băng.

- Hả... - Ran lặng câm.

- Cô nói không sai đâu. Gỉa sử Ran có chuyện gì, thì tôi cũng không thể tha thứ cho những kẻ liên quan... - Ông Kogoro khoanh tay.

- Bố! - Ran chớp mắt ngạc nhiên.

- Em sẽ cứu cả Sonoko và chị Yuri cho chị xem. - Shinichi nói chắc như đinh đóng cột.

- Đúng thế. Cô hãy tin vào cảnh sát chúng tôi. - Thanh tra Megure cũng nghiêm mặt.

Nhưng Miki chỉ khịt mũi cười khinh khỉnh:

- Hừm, dĩ nhiên là tôi muốn tin, nhưng cảnh sát Nhật giờ có giỏi như trước nữa đâu?

- Chuyện đó... E hèm... - Ông thanh tra khẽ ho.

- Cô Miki đừng nói thế! Bên cảnh sát đang cố hết sức giúp đỡ chúng ta mà! - Ông Kamoshida trách.

Miki quay mặt đi, không thèm nói chuyện nữa. Những người xung quanh thấy vậy chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Điện thoại của Ran kêu.

- A lô? A, bác Shiro đấy ạ? Vâng, Shinichi ở đây ạ. - Ran đưa điện thoại cho cậu bạn.

- Cháu Kudo nghe ạ. - Shinichi nhận điện thoại từ Ran. Cậu nói chuyện với ông Shiro bố Sonoko một lúc. - Cháu hiểu rồi...

Nói đoạn, Shinichi dập máy.

- Sao? - Ran lo lắng hỏi.

- Ông ta bảo cậu tìm mọi cách để cứu con gái mình đúng không? - Miki căm ghét nói.

- Không, bác ấy nói đừng vì quá cố gắng bảo vệ tính mạng của Sonoko mà để hung thủ chạy thoát. Bác ấy tin vào cảnh sát và muốn họ tiến hành điều tra với phong độ mọi khi. Một việc nữa là nhà Suzuki sẵn sàng góp thêm tiền chuộc nếu chị không chuẩn bị được.

- Hả? - Miki bất ngờ.

- Được rồi. - Nghe Shinichi nói thanh tra Megure, trung sĩ Takagi và thiếu úy Sato Miwako đều tươi tỉnh hẳn lên. Họ trao nhau ánh nhìn mạnh mẽ.

- Ông Kamoshida, hãy chuẩn bị loại kim cương tốt nhất của nhà Noguchi. Ông đừng có mà keo kiệt đấy. Phải chọn loại nào mà chỉ cần nhìn thấy là hung thủ muốn thả chị Yuri và cô Sonoko ngay.

- Vâng! - Kamoshida sung sướng đáp. Ông cúi đầu chào Miki rồi đi chuẩn bị tiền chuộc.

Những người còn lại đều vuốt ngực nhẹ nhõm khi nghe quyết định của Miki.

Khoảng một tiếng sau, ông Kamoshida quay lại chùa Ginsei với chiếc va li duralumin ôm cẩn thận trong tay.

- Tôi đã chuẩn bị xong kim cương. - Ông đặt va li lên bàn.

Mọi người trong phòng nuốt nước miếng. Miki rón rén mở khóa va li, rồi mở từng ngăn được làm chi li trong chiếc va li ra. Những hạt kim cương xuất hiện, lấp lánh ánh sáng đến chói mắt.

- Ôi! - Ran và cô Sato Miwako khẽ thốt lên.

- Tôi không hiểu biết nhiều về kim cương, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết đây là loại xịn rồi. - Thanh tra Megure nhìn những viên kim cương mà khen ngợi.

- Vâng, đây là loại kim cương có chất lượng tốt nhất của nhà Noguchi. Chỉ cần đưa thứ này ra bất cứ thị trường nào từ Châu Âu, Châu Mỹ đến Châu Á, cũng có người mua ngay lập tức. - Ông Kamoshida tự hào nói. - Va li được chia làm mười ngăn. Tôi đặt vào mỗi ngăn năm mươi viên, nên tổng cộng ở đây có năm trăm viên cả thảy.

- Nghĩa là... Mỗi viên trị giá hai triệu yên! - Ông Kogoro nhẩm tính rồi ngạc nhiên.

- Takagi và mwk đếm lại đi. Chúng ta cần chắc chắn số lượng để kiểm tra trong trường hợp lấy lại được tiền chuộc.

- Rõ! - Anh Takagi và thiếu úy Sato đeo găng tay trắng vào. Họ cẩn thận lấy kim cương ra đếm.

Miki vừa đứng cạnh liếc họ, vừa nói chuyện với thanh tra Megure:

- Lần tới hắn gọi điện, ông phải cho tôi nhiếc mắng vài câu đấy! - Cô ta bực bội.

- Không được. - Thanh tra từ chối thẳng thừng.

- Sao mà không được? Hắn được tận một tỉ, bị chửi bới một chút cũng có sao đâu! - Miki nhướn mày.

- Tội phạm là kẻ có thể bình thản hành động trái ngược với quy tắc xã hội thông thường. Chúng có thể lạnh lùng phản bội người khác, và không hề cảm thấy tội lỗi vì điều gì. Chúng là những kẻ có lòng tự tôn cao, không thể chịu được cảm giác bất mãn hoặc bất lợi dù chỉ một chút xíu. Và thường thì bọn chúng không thể chịu được chuyện bị người khác phê phán.

- Hả... - Miki xanh mặt.

- Hiện chị gái Yuri của cô và Suzuki Sonoko đang phải ở cùng một kẻ hung hãn như vậy. Vì thế cô không đuợc phép có lời nào kích động hung thủ.

- Vâng... - Nghe lời nhắc nhở nghiêm khắc của thanh tra Megure, Miki đành im lặng.

- Người bị bắt cóc chắc chắn bị ảnh hưởng rất nặng nề về mặt tâm lý. Con tin lần này không những bị cướp mất ánh sáng, âm thanh và mùi vị, mà còn bị nhốt trong phòng kín. Họ có lẽ còn không được đối xử như con người. Vì thế, khi nghe điện thoại, cô đừng bất cẩn làm hung thủ tức giận, mà hãy tìm cách động viên hai người bọn họ.

- Tôi hiểu rồi. - Miki ngoan ngoãn gật đầu.

Chiếc điện thoại di động của Miki trên bàn lại đổ chuông ầm ĩ. Gương mặt mọi người lập tức trở nên căng thẳng. Đội cảnh sát nhanh nhẹn đeo tai nghe nối từ máy nghe trộm rồi ra hiệu cho Miki nhấc máy. Miki im lặng một lúc, có lẽ là đang nghe chỉ thị của kẻ bắt cóc. Bỗng cô nói to:

- A, cô Sonoko phải không? Cô ổn chứ? Hả, cái gì? Được rồi, tôi đã chuẩn bị kim cương, nên chắc cô sắp được thả thôi. Cô cố gắng kiên nhẫn nhé. Cô động viên chị hộ tôi với. - Nói rồi Miki đặt điện thoại xuống, tay vẫn còn run rẩy.

- Sonoko có sao không bác? - Ran lo sợ nhìn thanh tra Megure vừa theo dõi cuộc đối thoại.

- Không sao, nhưng giọng cô bé nghe như đang khóc...

- Mọi ngày Sonoko mạnh mẽ lắm mà... - Ran rưng rưng nước mắt.

- Không sao đâu em. Hung thủ thường chủ quan nhất lúc nhận tiền chuộc. Khi ấy bọn chị sẽ bắt hắn và cứu hai con tin. - Thiếu úy Sato dịu dàng vỗ vai Ran.

- Mà tôi vẫn chưa hiểu... - Anh Takagi hỏi.

- Ta cũng vậy... - Thanh tra Megure lắc đầu.

- Hung thủ nói gì thế? - Ông Kogoro sốt ruột hỏi.

- Hắn bảo cô Miki cầm chiếc va li đựng kim cương, một mình đi bộ đến sòng bạc Lucky trong tòa nhà Noguchi ở khu Teitan. Hắn bắt cô ấy treo chiếc va li vào quả bóng quảng cáo trên nóc tòa nhà vào lúc ba giờ chiều.

- Hả, ba mươi phút nữa là đến ba giờ rồi. Với lại chuyện treo va li vào quả bóng là sao? - Ông Kogoro nhìn đồng hồ đeo tay, mắt chớp chớp.

- Hung thủ hứa sẽ cho biết vị trí con tin ngay sau khi kiểm tra chiếc va li... Hắn dọa rằng chỉ cần thấy bóng cảnh sát thì cả hai sẽ mất mạng... - Cô Sato Miwako bỏ tai nghe ra, nói thêm.

- Sòng bạc trong tòa nhà Noguchi chỉ cách ngôi chùa này mười lăm phút đi bộ. - Anh Takagi trải bản đồ lên mặt bàn. Mọi người chồm qua bàn để nhìn.

- Tòa nhà mười lăm tầng phải không?

- Xung quanh có mấy tòa cao hơn, nhưng nếu ta lên tầng thượng các nhà đó theo dõi thì rất có thể hung thủ sẽ phát hiện ra, ảnh hưởng đến tính mạng con tin. - Trung sĩ Takagi nghiêm nghị.

- Chúng ta không thể chủ quan được... - Thanh tra Megure cũng chau mày quan sát bản đồ. - Đúng rồi! Cô Miki, cô có thể mượn đồng phục của sòng bạc được không?

- Sếp định cho người giả làm nhân viên để phục kích hả? - Ông Kogoro đoán được ý thanh tra bèn reo lên.

- Bằng cách ấy ta có thể tự do đi lại trong tòa nhà. - Anh Takagi tán thành.

- Như thế nguy hiểm lắm. - Shinichi khẽ nói.

- Tại sao hả? - Ông Kogoro đang đà nói, bị Shinichi phản lại thì tức lắm.

- Nhỡ hung thủ là khách quen của sòng bạc, thì hắn dễ dàng nhận ra nhiều nhân viên lạ. Khi đó cuộc trao đổi sẽ bị hủy bỏ.

- Ờ... - Ông Kogoro đành im lặng. Đám cảnh sát cũng không biết phải nói gì hơn.

- Chúng ta không biết hung thủ nấp ở đâu quan sát, nên điều tốt nhất ta có thể làm là cử người canh giữ các vị trí xung quanh tòa nhà sao cho không bị hắn phát hiện. Nhưng một mình Kudo có thể giả làm nhân viên cửa hàng, khi đó hắn có thể nghĩ cháu chỉ là sinh viên đại học mới được nhận vào làm thêm. Cháu có thể tìm cách tiếp cận hắn càng gần càng tốt không?

- Vâng, bác để cháu. - Shinichi gật đầu chắc chắn.

- Tốt. Cháu đeo micro thu nhỏ không dây nhé.

Shinichi cởi áo khoác ngoài và áo sơ mi ra. Trung sĩ Takagi gắn micro không dây lên người cậu. Shinichi bỗng nhớ ra điều gì đó. Cậu quay sang ông Kamoshida quản lý tập đoàn Noguchi:

- Hình như cửa hàng có cử người trông bóng bay quảng cáo phải không ạ?

- Có đấy, một cậu sinh viên làm thêm ở sòng bạc được giao việc đó.

- Cháu sẽ tìm cách lén đổi chỗ cho cậu ấy.

- Được lắm, bằng cách đó cháu có thể trực tiếp canh quả bóng. Bọn ta nhờ cả vào cháu đấy. - Ông thanh tra vỗ vai Shinichi rồi đứng lên. - Cô Miki chuẩn bị lên đường đi, ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Cảnh sát chúng tôi sẽ đi ô tô chậm, cách cô một quãng.

- Vâng. - Miki đứng dậy, cầm chiếc va li duralumin với gương mặt căng thẳng.

- Kudo, tôi sẽ chuẩn bị đồng phục sòng bạc cho cậu. Có hai lối đi lên tầng thượng, cậu chọn lối ít bị để ý hơn ấy. - Ông Kamoshida dặn.

Shinichi gật đầu.

Những thân cây đã rụng hết lá xếp hàng hai bên đường khu Teitan dưới bầu trời trong lành mùa đông không một gợn mây. Miki vừa phả ra từng luồng hơi trắng vừa rảo bước đến chỗ hẹn. Sau cô, chiếc ô tô bình thường do trung sĩ Takagi lái đang từ từ di chuyển, cách Miki một đoạn.

- Takagi, đừng lại gần quá.

- Vâng. - Anh Takagi đáp lại lời thanh tra Megure ngồi cạnh ghế người lái. Cách xe của thanh tra Megure một đoạn là ô tô của thiếu úy Sato Miwako. Trên xe, cô vừa liếc đồng hồ vừa bồn chồn nói:

- Chỉ còn mười phút nữa thôi. Cô Miki đi nhanh lên chút nào...

- Với chân phụ nữ, lại mang theo năm trăm viên kim cương thì chị ấy không chạy nhanh được đâu. - Shinichi ngồi cạnh ghế người lái, quan sát Miki nặng nhọc ôm chiếc va li.

- Ừ. Ủa, cô ấy rẽ rồi. Chị tăng tốc một chút nhé. - Thiếu úy Sato thấy Miki rẽ quặt sang bên hông một tòa nhà lớn cao khoảng mười tầng, bèn nhấn ga. Cùng lúc đó, chiếc xe chở thanh tra Megure cũng tăng tốc đuổi theo Miki. - A...!

Vừa rẽ vào lối đi thì họ nhìn thấy Miki bị vấp ngã. Cô nằm giữa bốt điện thoại công cộng và tủ đựng bình cứu hỏa, đầu gối bị thương. Chiếc va li duralumin bị văng ra gần bồn hoa trước tòa nhà.

- Thôi chết! - Shinichi bất giác kêu lên. Cậu nhìn thấy cảnh sát đang tuần tra khu phố xuống xe đạp, đi bộ lại gần chiếc va li. Trong ô tô, thiếu úy Sato đờ người vì căng thẳng. Những người trong xe thanh tra Megure cũng nín thở hồi hộp.

- Nếu ông ta mở va li ra thì cô Miki sẽ bị dẫn đi thẩm vấn và trễ hẹn mất. - Một giọt mồ hôi lớn chảy dọc thái dương thanh tra Megure.

Nhưng viên cảnh sát kia chỉ nhặt va li lên, đưa tay đỡ Miki dậy, rồi mỉm cười trả va li cho cô. Miki lấy tay xoa đầu gối bị thương, hơi nhăn mặt vì đau nhưng cũng gật đầu cảm ơn.

- May quá... - Mọi người trong xe thở phào nhẹ nhõm. Họ tiếp tục bám theo Miki bằng ô tô. Chiếc xe của cô Sato Miwako đợi Miki vào trong tòa nhà có sòng bạc rồi vòng qua lối sau để thả Shinichi và ông Kamoshida xuống.

- Shinichi, mọi việc nhờ cả vào em đấy.

- Shinichi cố gắng cứu Sonoko nhé... - Ran rưng rưng nước mắt nói với cậu.

- Đừng lo, Sonoko là bạn thân của Ran cơ mà. Tớ bảo đảm cậu ấy sẽ được an toàn. - Nói rồi Shinichi cùng ông Kamoshida biến vào trong tòa nhà. Những người còn lại nghe theo sự sắp xếp của ông Kamoshida, lên tầng thuợng của tòa nhà Kaido do bộ phận bất động sản của tập đoàn Noguchi quản lý. Tòa nhà này cao hai mươi tầng, nên từ đó có thể dễ dàng quan sát tầng thượng của tòa nhà cách nhau có năm mươi mét, nên trong trường hợp xảy ra chuyện gì, các cảnh sát được giao nhiệm vụ có thể ập tới ngay.

- Sao hắn lại bắt treo va li lên bóng bay quảng cáo nhỉ? - Ông Kogoro nghiêng đầu thắc mắc. Ông cầm ống nhòm trong tay, quan sát tòa Noguchi.

- Hay là hắn có trực thăng? - Ran hỏi thanh tra Megure cũng đang cầm ống nhòm.

- Có thể. Để đề phòng, ta đã liên lạc với đội phi công của sở cảnh sát, nhờ họ chuẩn bị sẵn trực thăng nhằm đối phó rồi...

Thanh tra vừa dứt lời thì có tiếng trung sĩ Takagi phát ra từ bộ đàm:

- Tôi đang ở trước sòng bạc. Hiện chưa có dấu hiệu khả nghi.

Tiếp theo là tiếng thiếu úy Sato:

- Lối sau cũng kh6ong có gì đáng ngờ.

- Ừm. Ta đã cử người sẵn sàng phong tỏa khu vực 5Km quanh tòa nhà rồi. Hai người tiếp tục canh gác đi.

- Rõ. - Cả hai đồng thanh.

- A, Shinichi kìa! - Ran kêu lên. Cô vừa mượn ống nhòm của ông Kogoro để nhìn nóc tòa nhà.

- Hả? Ta thấy cậu ta giống cậu sinh viên làm thêm được giao nhiệm cụ trông bóng bay mà? - Thanh tra Megure nhìn qua ống nhòm.

- Không đâu, Shinichi cải trang đấy. Cháu chỉ cần nhìn là biết đó là Shinichi. Cậu ấy đã đổi chỗ với anh sinh viên kia rồi. - Ran tự tin khẳng định.

- Thế hả? Đúng là phải Ran mới nhận ra được. - Ông thanh tra khen.

- Cái gì mà "Cháu chỉ cần nhìn là biết" chứ... - Ông Kogoro hậm hực lầm bầm.

- Cô Miki xuất hiện với chiếc va li rồi. - Thanh tra Megure bỗng nói to.

- Đúng là cô ấy! - Ông Kogoro giật ống nhòm từ tay con gái, quan sát Miki cầm chiếc va li duralumin tiến lại gần quả bóng bay quảng cáo được buộc chắc vào tòa nhà bằng dây thừng. Miki nói chuyện với Shinichi. Cậu miễn cưỡng kéo dây thừng để bóng bay hạ thấp xuống.

- "Thắng lớn mỗi ngày với sòng bạc Lucky" ấy hả? Đừng có đùa, các người có biết ta mất bao nhiêu tiền vào trò này không? - Ông Kogoro cay cú đọc dòng chữ trên quả bóng.

- Mori, tự làm thì tự chịu đi. Mà cậu đừng có mang chuyện riêng vào việc điều tra. - Ông thanh tra nghiêm khắc nhắc nhở.

- Ấy chết, xin lỗi sếp nhé. - Ông Kogoro gãi đầu gãi tai.

Trong lúc đó, Miki đang giật giật dây thừng nối với quả bóng để chắc chắn va li đã được buộc chặt. Cô nhìn lên bầu trời trong veo rồi thả bóng bay ra.

- Ôi, một tỷ yên đang bay lên trời... - Ông Kogoro bất giác thở dài tiếc nuối.

- Trực thăng đến chưa nhỉ? - Ran nhìn lên không trung.

- Bố chẳng biết nữa. Dù gì thì cũng ba giờ như đã hẹn rồi. - Ông thám tử nhìn đồng hồ đeo tay, nuốt nước miếng.

Trên nóc tòa nhà Noguchi, Shinichi và Miki đứng trơ trọi trong làn gió mùa đông lạnh buốt. Ran nhìn qua ống nhòm, thấy hai người bọn họ xoa tay vào nhau thì lo lắng nói:

- Tầng thượng nhiều gió, chắc Shinichi và Miki lạnh lắm...

Bạn đang đọc Án Mạng Phương Trình Tình Yêu - Tiểu Thuyết Conan Tập 7​ của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.