Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1349 chữ

Năm năm sau, Thành Tội bị giáng chức xuống thành Tri huyện Linh Lăng, lúc đi cậu chỉ mang theo vài người hầu cận, hành lý cũng đơn giản rồi rời khỏi Kinh Thành.

Khi thì trời trong xanh, lúc lại mưa lác đác, xe đang đi trên đường thì ngửi thấy một mùi thơm không rõ từ đâu bay tới, Thành Tội không kìm được nói: “Đây là món gì vậy, thơm quá.” Rồi lệnh cho dừng xe, sai tiểu đồng thân cận là Cận Thư xuống xem thử, sẵn mua một phần đem lên.

Cận Thư nói: “Đại nhân thật là vô tư, giờ phút này rồi mà còn nghĩ đến chuyện mua đồ ăn vặt ở chợ.” Hắn lầm bầm xong thì xuống xe, một hồi sau cầm một gói giấy trở về, bên trong là những cái bánh nhỏ vừa mới ra lò vẫn còn nóng bốc khói, bên trên có đủ nhân hoa quả như hạt mè, giòn giòn, hình như là món ăn của người Hồ.

Thành Tội ăn thử một miếng, rồi đem gói giấy bỏ lên bàn.

Cận Thư nói: “Đại nhân lại thế này rồi, lúc nào mua mấy đồ ăn vặt ở chợ cũng chỉ ăn vài miếng rồi để đó mà ngắm, tại sao vậy chứ?”

Thành Tội cười nói: “Ta chỉ thích ăn thử vậy thôi.”

Sau khi ra khỏi thành, Thành Tội vén mành cửa sổ lên, chỉ nhìn thấy gió mưa phủ chụp trên cánh đồng mênh mông cô tịch, bất giác lại nhớ về tình cảnh năm xưa lúc lên kinh của mình.

Nhiều năm đã trôi qua, vẫn cứ là sự cô liêu này.

Năm đó, sau khi Đại trưởng lão ôm A Khánh rời khỏi, vận xui cả đời của Thành Tội cũng biến mất luôn từ ngày đó. Lần thứ hai tuyển chọn Nho học, cậu vượt qua một cách thuận lợi, rồi đầu xuân năm sau tham gia kỳ thi chính thức, lại đỗ đầu bảng. Lễ bộ Thượng thư Nghiêm Dực trở thành thầy của cậu.

Trên dưới Thành gia vô cùng vui mừng, thiếu gia sao chổi gặp người là trốn bỗng chốc lại trở thành sao Văn Khúc hạ phàm, mấy chuyện gây hấn đánh nhau như gọi cậu là tai ương lúc trước, đều như lời Mạnh Tử từng nói, là thử thách trời muốn trao cho những người gánh vác sứ mệnh quan trọng.

Bởi chuyện của Diệp Sư Pháp nên hoàng đế không còn ham thích gì đạo Hoàng Lão nữa. Việc Diệp Sư Pháp biến mất giữa sấm chớp rền vang, sét giựt đùng đùng nơi pháp trường đã bị triều đình cấm tiệt bàn tán, dân chúng chỉ có thể lén lút kháo nhau mà thôi. Có vài tin tầm xàm nói, tội của Diệp Sư Pháp chính là một nước cờ của việc hoàng thượng bỏ Đạo lập Nho, Diệp Sư Pháp nhìn thấy hoàng đế chấp mê bất ngộ, nên ở pháp trường đã sử dụng sấm sét để cảnh báo người, sau đó thì phiêu dạt đi mất.

Từ đó về sau quả thực Nho học ngày một lớn mạnh. Nghiêm thượng thư trở thành thừa tướng, hết lòng bồi dưỡng Thành Tội. Chỉ trong vài năm, cậu từ một văn thư nhỏ bé của Lễ bộ đã thăng tiến lên Ngự sử tứ phẩm.

Lúc này thiên hạ đã chằng còn mặn mà gì với Đạo pháp hay Đạo học nữa, sớm đã chẳng còn người lui tới Nhàn Vân Quán. Lại có quan viên tâu với hoàng thượng rằng, nên dẹp bỏ hết tất cả đạo quán trong kinh thành, diệt tận gốc, đốt hết sách độc hại.

Thành Tội cảm thấy quả thực quá quá đáng, liền soạn tấu trình lên, nói, Khổng Thánh nhân đã từng đàm đạo với Lão Tử. Vốn Nho Đạo tương thông, đều là giáo hoá hướng thiện, làm người thế gian hiểu rõ đạo lý của trời đất. Những người luyện tà thuật vốn không liên quan đến chính đạo. Huỷ quán đốt sách, là trái đạo lý làm người, tuyệt không nên làm.

Muốn trình lên vua, trước phải đến tay Nghiêm thừa tướng, Nghiêm Dực vừa đọc liền cảm thấy hãi hùng. Không ngờ đứa học trò do chính tay mình bồi dưỡng cất nhấc lại là kẻ ăn cây táo rào cây sung.

Mấy ngày sau, do Thành Tội làm việc thất trách nên đã bị giáng chức Ngự sử, xuống làm thất phẩm Tri huyện Linh Lăng.

Thành gia nghe xong tin này thì đơ hết cả người. Thành viên ngoại và cha Thành Tội chỉ có thể dùng mấy lời như “Đứa trẻ này vốn không hiểu chuyện nhân tình thế thái, không ở trong triều nữa, đến một nơi mà bản thân có thể làm chủ quyết định mọi việc cũng tốt rồi” để an ủi bản thân.

Thông gia Cam lão gia đang cầm gậy hù doạ đám cháu học bài, nghe xong tin này liền buông gậy xuống, làm quan đâu phải chuyện dễ, thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên vậy.

Hàng xóm láng giềng cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, xem ra vận rủi không dễ gì biến mất nhỉ.

Thành Tội ngược lại không để tâm tí gì, mấy năm nay cậu liên tiếp thăng quan tiến chức, nhưng càng lên cao càng cảm thấy trống rỗng, đợt hạn này, cũng xem như có thể kiểm tra thực tế và về thăm họ hàng lâu ngày không gặp.

Trước khi đến Linh Lăng, phải đi đường sông rất nhiều. Cậu tựa người vào mạn thuyền nhìn ngắm phong cảnh sông núi, cảm thấy vô cùng dễ chịu. Lúc ngắm cảnh ở trên thuyền thường thấy cá tự động nhảy lên sàn tàu, văng đến chân cậu. Ban đêm cũng không vì gió sông hơi nước mà cảm thấy lạnh. Chuyến đi đến Linh Lăng vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Linh Lăng nằm chệch về phía Nam, cho nên những người ở kinh thành luôn cảm thấy đây là vùng đất nghèo khổ đầy chướng khí. Sau khi Thành Tội đến lại có những phát hiện ngoài dự liệu. Huyện nhỏ này non xanh nước biếc, người dân chất phác thuần tính, là một nơi rất giàu có và vui vẻ. Tri huyện Linh Lăng lúc trước đã cùng cấu kết với tri phủ bản châu, hằng năm kêu khóc với triều đình, chiếm riêng lương thực tiếp tế sống xa hoa hưởng lạc trong quý phủ, do ăn chơi vô độ nên mắc bệnh, bất đắc dĩ phải rời khỏi cái ghế này, để cho Thành Tội tiếp quản. Lúc rời khỏi huyện, ông ta còn kéo tay Thành Tội thật lòng khóc lóc một hồi lâu.

Lúc Thành Tội đến, vẫn đang là mùa vải chín. Cả đời Thành Tội đây là lần đầu tiên được ăn vải hái trực tiếp trên cây xuống, cậu cùng vài thuộc hạ thân cận ăn hết hai thúng vải, trên mũi hoặc cằm người nào người nấy đều nổi mụn to ơi là to.

Thành Tội vội viết thư báo bình an, rồi lại gửi tặng nhà hai thúng bánh, giò hun đặc sản của bản huyện, mong tổ phụ và cha cứ yên tâm.

Tối hôm đó, Thành Tội vừa tắm rửa xong đi vào viện, ngẩng đầu nhìn trăng trên cao. Đột nhiên cậu ngửi thấy mùi khói lửa, lần theo đi đến một góc của hiên nhà thì phát hiện tiểu đồng Cận Thư đang ngồi cạnh chậu than, thả giấy vàng vào trong chậu, liền nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Cận Thư giật mình vội đứng dậy, ấp a ấp úng. Thành Tội nghiêm mặt hỏi lại, Cận Thư mới lắp bắp nói: “Hôm nay, Châu thúc và mấy người khác đang chuẩn bị đồ mà đại nhân gửi tặng lão thái gia thì nhìn thấy một con chó đen ngồi trên xà mái nhà.”

Thành Tội sững người: “Ngươi…ngươi nói cái gì?”

Bạn đang đọc A Khánh của Đại Phong Quát Quá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.