Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2156 chữ

Vốn vẫn trời quang mây tạnh, vậy mà đột nhiên lại có gió thốc thổi đến, lạnh lẽo như đao.

Bầu trời xanh biếc đột ngột chuyển sang xám xịt, âm u mù mịt, cát bụi bốc cao.

Gió càng lúc càng to, thổi đến mức chẳng tài nào mở mắt ra được, mây đen áp xuống, khí vàng dày đặc, rõ ràng lúc nãy hãy còn ban ngày vậy mà chốc cái đã biến thành đêm đen.

Những người trên đường bỏ chạy tán loạn, giữa tầng mây một ánh chớp loé lên, Thành Tội đang lao đi thì đâm phải những người trên đường, loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Dây đeo của gùi sách đứt phựt, cậu vội vàng quay người nhào lại ôm cái giỏ, cùng lúc cảm thấy một luồng khí khổng lồ lao về phía mình, gió cát điên cuồng xoáy tròn, một tia sáng trắng từ gùi phóng vọt ra, bay lên trời, gùi sách lật nghiêng, bên trong trống rỗng.

Gió cuốn dữ dội đến độ không thể đứng vững, tựa như muốn xé rách cả da thịt con người ta. Thành Tội hét tên A Khánh, bò dưới đất tìm kiếm xung quanh, ngay lúc đó có một đôi tay nắm lấy vai cậu.

“Đi.”

Hai mắt Thành Tội bị che kín, cơ thể cứ thế bay lên trời.

Một lúc sau thì hai chân cậu chạm xuống mặt đất, Thành Tội vất vả trấn tĩnh lại thần trí, trước mắt cũng dần sáng rõ hơn. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cậu: “Thành công tử, cậu vẫn ổn chứ?”

Thành Tội như hoá đá nhìn khắp xung quanh.

Nơi đây, chẳng phải là vườn trạch bị bỏ hoang mà cậu và A Khánh đã từng đến sao. Đứng trước mặt cậu lúc này, chính là Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão nhìn cậu, gương mặt ngập tràn ý hối lỗi: “Thành công tử, thật xin lỗi. Là do ta tính toán nhầm, nên đã nhầm cậu với người đó, rồi lôi một người vô tội như cậu vào chuyện này.”

Thành Tội mấp máy hai cánh môi khô nứt của mình: “Trưởng lão nhầm tôi với ai? Chuyện gì vậy? Còn A Khánh? A Khánh ở đâu?”

Đại trưởng lão ôn tồn nói: “Công tử đừng hoảng hốt, A Khánh…nếu như lần này tôi đoán không sai thì chỉ một lúc nữa thôi sẽ đến nơi này.” Ông đưa mắt nhìn đình viện rực rỡ ý thu, lại nhẹ giọng nói: “Công tử nên nhớ, ta đã từng nói qua, A Khánh không giống với những hồ ly trong tộc của ta. Nó kỳ thực chính là…”

Đột nhiên gió thốc thổi tới, Đại trưởng lão khẽ nhíu mày, kéo Thành Tội thụt về sau vài bước, rồi phất tay áo che trước trán, tạo ra một quang bích.

Một vài tia sáng trắng xoá xé rách lớp mây dày, đồng thời vang lên vài tiếng sét đánh ì ùng, lát sau họ nhìn thấy một tia sáng trắng cùng một thân ảnh xanh lam hạ xuống từ trời cao, rồi trượt xuống đất.

Giữa bầu trời đen kịt vẽ ra một luồng điện quang sáng đến chói mắt, Thành Tội chỉ nhìn thấy một tia sáng trắng bổ nhào lên thân ảnh xanh lam với tốc độ cao. Trong chớp mắt trời đất hoá sáng loà, một âm thanh xé trời bổ đất vang lên, trời đất rung chuyển như bị bổ toang, Thành Tội và Đại trưởng lão té nhào xuống đất. Một lúc lâu sau họ mới hồi phục lại ý thức của mình. Thành Tội phủi hết cát đất trước mắt, từ từ nhổm dậy.

Trời vẫn còn âm u nhưng đã không còn gió cuồng sét đánh nữa. Lúc này đình viện càng thêm tả tơi, tiểu đình đã đổ sụp, hai thân ảnh một trắng một xanh đứng giữa đám bụi hoa um tùm, im lặng nhìn xung quanh.

Thành Tội vô thức tiến về trước thì bị Đại trưởng lão ngăn lại.

“Công tử đừng đến gần, đó không phải là A Khánh đâu.”

A Khánh? Đúng rồi, A Khánh đâu? Nơi nào mới có A Khánh?

Người vận bạch y, chính là người đã giết xà tinh cứu cậu trong ngôi miếu hoang đó. Còn vị lam y kia lại là Diệp Sư Pháp.

Vậy còn A Khánh?

“A Khánh đâu?”

Đại trưởng lão lại thở dài: “Thành công tử, người vận bạch y kia lúc trước là Đông Lăng Thượng Quân Bạch Trùng. Ngàn năm trước, Đông cực có yêu quái làm loạn, dưới trướng Thượng Quân có vị tiên gia nhập ma giới nên bị liên luỵ. Lúc đó bằng hữu của Thượng Quân là Vô Li Tiên Quân phụng mệnh thiên đình điều tra kỹ lưỡng việc này, nhưng lại trúng kế của yêu ma, cho nên cho rằng Thượng Quân tư thông với yêu quái. Thượng Quân đã tự nhảy xuống Đoạn Tiên Đài để chứng minh sự trong sạch của bản thân, xém chút nữa đã tan thành khói bụi. Rất may là Thái Thượng Lão Quân đã ra tay cứu giúp, giữ lại được một chút tiên nguyên, nhưng thần thức không đủ, không thể làm người, chỉ đành ký thác vào trong dạng hồ ly.”

Thành Tội vô cùng kinh ngạc.

Diệp Sư Pháp nhìn người trước mặt, cười ngượng ngạo: “Kìa, Bạch huynh, ngày đó ta xử oan huynh, tam giới đều biết. Người có lỗi với huynh là ta. Vào luân hồi, mười kiếp không được chết yên ổn, còn có cái lôi hình nho nhỏ trước khi chết này nữa, cũng xem như là hình phạt nhẹ nhất rồi. Sao huynh lại cứu ta làm gì?”

Hình dáng của Bạch Trùng càng thêm mờ nhạt, gần như trong suốt, thần sắc vô cùng bình thản.

“Chuyện của ngàn năm trước đã qua rồi. Hiện giờ ta cũng không phải là Bạch Trùng, huynh cũng không phải là Vô Li. Hà tất gì còn chấp chuyện ngày trước? Huynh cũng đã tam thế không được chết yên, mười kiếp chịu hình phạt thiên lôi diệt thân, nguyên phách của huynh vốn không thể chịu được nữa. Sao phải khổ sở như thế này?”

Diệp Sư Pháp cụp mắt thở dài nói: “Quả nhiên trong lòng của Bạch huynh, đến cả chịu phạt ta còn không xứng nữa.”

Thần sắc của Bạch Trùng vẫn cứ điềm nhiên: “Năm xưa ta đã từng nói với huynh, đừng quá so đo mọi việc làm gì. Mười kiếp huynh nhận lôi hình, hoá thành tro bụi, thì việc của năm đó cũng không cách nào thay đổi. Thôi thì cứ xem chuyện đó như một kiếp nạn vậy. Mọi việc hoá thành hư không, bắt đầu lại từ đầu, nhân cơ hội đó mà từ bỏ chấp niệm, dốc sức tu luyện, sẽ có lúc được trở lại cửu tiêu. Nếu như không thể, thì ở lại trần thế cũng là việc tốt, ta làm hồ ly cảm thấy rất vui vẻ. Huynh đã sinh ra làm người, thì hãy làm người thật tốt. Ta vốn vẫn giữ lại đoạn ký ức lúc còn là Bạch Trùng cũng chỉ bởi muốn nói với huynh những lời này hôm nay. Kiếp này tu vi của huynh rất tốt, căn cốt lại lành, lôi kiếp đã qua, từ nay hãy sống thật tốt đi.”

Diệp Sư Pháp trân trân nhìn Bạch Trùng, người kia cũng khẽ mỉm cười với y rồi hư ảnh trong suốt, thoáng chốc đã hoá thành những đốm ngân quang, tiêu biến đi. Trên mặt đất xuất hiện một con hồ ly lông đen bù xù, hai mắt nhắm nghiền nằm bất động.

Diệp Sư Pháp vẫn cứ đứng đó, hai hàng nước mắt rơi xuống, rồi đột nhiên kêu lên một tiếng: “Xong rồi, xong rồi.” Rồi quay lưng, lảo đảo bước đi.

Đại trưởng lão bước lên trước ôm tiểu hắc hồ lên, hơi thở của hồ ly rất yếu, đốm lông trắng trên bụng cũng đã biến thành màu đen.

Đại trưởng lão nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông của hồ ly: “Sau khi A Khánh ra đời, trong tộc chỉ có ta biết lai lịch của nó. Tiên sử thiên đình đã từng nói với ta, kiếp này của nó nhất định sẽ gặp lại kiếp số của kiếp trước, nếu như vượt qua được sẽ có thể quay về tiên giới.”

Lúc A Khánh còn nhỏ, đã từng gặp gỡ một vị công tử thừa tướng, thật ra đó chính là chuyển thế của Vô Li, kiếp trước của Diệp Sư Pháp.

Mà nơi này đây, chính là ngôi nhà cũ mà gia đình thừa tướng từng ở đã bị tịch thu.

Thành Tội không nói gì. Đại trưởng lão tiếp lời: “Ta luôn lo lắng về lôi kiếp của A Khánh. Lại bởi vì lúc trước A Khánh đã từng ở cùng với Thành công tử trải qua lôi kiếp đầu tiên, cho nên mới cho rằng cậu chính là chuyển thế của Vô Li Tiên Quân, thật sự vô cùng xin lỗi.”

Thành Tội nói: “Không sao cả, nghĩ lại thì chỉ vì Lý huynh gặp gỡ tôi, mới nhớ lại chuyện y đã từng gặp người mà Vô Li Tiên Quân chuyển thế thành, rồi mới có lôi kiếp. Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ qua đường vô tình gợi nhắc mà thôi.”

Đại trưởng lão khép tay lại tạo ra một vòng sáng bao trùm lấy tiểu hắc hồ, sau đó chắp tay về phía Thành Tội: “Mặc dù là sự hiểu lầm nhưng công tử thật sự đã giúp đỡ cho A Khánh rất nhiều. Đặc biệt là những ngày này, quả thực nhờ có khí của công tử A Khánh mới có thể hồi phục nhanh như vậy.”

Thành Tội mỉm cười: “Tại hạ chỉ là đóng góp chút suy khí, nếu như từ nay về sau không còn đem lại xui xẻo cho người khác nữa thì đối với tại hạ mà nói là tốt lắm rồi.”

Nghĩ lại thì vẫn là Đông Lăng Thượng Quân đã mượn dịp này, giải quyết dứt điểm chuyện xưa với Vô Li Tiên Quân.

Cậu vốn còn cho rằng do bản thân mang hung tinh, đến Diệp Sư Pháp cũng bị liên luỵ luôn rồi, nhưng cuối cùng lại không phải nên trong lòng bất giác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đại trưởng lão cũng cười: “Công tử quả thật là người khoan dung độ lượng. A Khánh lần thứ hai trải qua kiếp nạn nên bụi trần tiền kiếp đã gần như tan biến, ta phải mang nó về tộc dưỡng sức. Đành cáo biệt công tử tại đây vậy.”

Thành Tội cũng chắp tay: “Có được đoạn nhân duyên này với Hồ tộc là phúc phần của tại hạ. Xin tạm biệt ở đây. Mong ngài bảo trọng.”

Đại trưởng lão cũng chắp tay: “Công tử bảo trọng, nếu như hữu duyên hẹn ngày sau gặp lại, nhất định ta sẽ cùng công tử uống rượu chuyện trò.” Rồi ông ôm tiểu hắc hồ vào trong lòng, cưỡi gió mà đi, thoáng sau đã không nhìn thấy nữa.

Thành Tội đứng một mình thật lâu giữa đám cỏ cây um tùm, mây đen tản đi, ánh mặt trời lại rót xuống, trời đất xanh tươi trở lại. Cậu hít một hơi thật sâu, chậm chạp bước ra khỏi trạch viện bỏ hoang.

Ra ngoài nhìn ngắm thế gian quả nhiên thật kỳ diệu, bản thân lại có những mối nhân duyên không ngờ tới, lại còn có thể tận mắt nhìn thấy những truyền thuyết thường xuất hiện trong sách vở nữa.

Đông Lăng Thượng Quân và Vô Li Tiên Quân, hai người họ từ nay về sau sẽ bắt đầu lại từ đầu, cũng xem như là một kết quả viên mãn.

Hoặc là sau này, khi hai người họ trở lại làm tiên rồi, gặp nhau trên thiên đình, cùng cười với nhau, những vướng bận kiếp trước cũng không còn nữa rồi.

Chắc hẳn là sẽ phải cần rất nhiều rất nhiều những năm về sau, cũng có thể là dài bằng mấy kiếp của một phàm nhân như cậu vậy.

Đối với thần tiên, hồ tiên hoặc những người đắc đạo mà nói, chỉ như cái chớp mắt mà thôi.

Mặc dù Đại trưởng lão đã nói có duyên ắt ngày hạnh ngộ, nhưng Thành Tội nghĩ, cả đời này có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại A Khánh nữa rồi.

Cuộc gặp gỡ này, với cậu mà nói, đã kết thúc rồi.

Từ nay về sau, cậu muốn giống như những người qua lại trên con đường này, làm một con người bình thường, cứ thế mà tiếp tục sống.

Bạn đang đọc A Khánh của Đại Phong Quát Quá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.