Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1199 chữ

Cận Thư kéo kéo góc áo, cẩn thận xem xét sắc mặt của Thành Tội: “Chó vào nhà không tốt, với lại ở nơi này, nghe nói nếu ban ngày mà vô cớ nhìn thấy chó đen cũng sẽ không tốt đâu.”

Thành Tội nói: “Là màu đen thật à, là chó, ở trên xà nhà? Trên nhánh cây có hay không?”

Cận Thư lắc lắc đầu: “Chỉ nhìn thấy nó trên xà nhà thôi, nhưng…nhưng Trương thúc họ nói, lúc chúng ta đi thuyền, họ cũng mang máng nhìn thấy chó đen vài lần. Hỏi ông chủ thuyền thì ổng nói không có nuôi chó…cho nên Chu thúc Trương thúc mới đi hỏi mấy người ở đây cách trấn áp, rồi kêu con không được kinh động đại nhân, cứ im lặng đem mấy lá bùa vào giờ này ở chỗ này mà đốt.”

Thành Tội trấn tĩnh gật gật đầu: “Được rồi, đốt xong thì đem tro đổ đi, đừng làm thế này nữa. Ta thân là mệnh quan triều đình, nếu để người khác biết lại làm chuyện này trong nhà thì sẽ to chuyện đấy. Tuy Linh Lăng cách rất xa Kinh Thành nhưng cũng nên cẩn thận là hơn.”

Cận Thư liền làm theo.

Thành Tội vội bước về phòng ngủ, đóng cửa nhìn khắp xung quanh, nhìn lên xà nhà, rồi lại giật giật đống chăn nệm mới tinh tươm vừa trải ra, nhẹ giọng kêu: “Lý huynh, Lý huynh? A Khánh, A Khánh?”

Cả căn phòng im lặng như tờ, không có bất kỳ phản hồi nào.

Thành Tội lại gọi vài tiếng nữa, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Cận Thư cách một lớp cửa nói: “Đại nhân đang nói gì thế ạ?”

Thành Tội mở cửa: “A, ta cảm thấy có chút đói, ngươi bảo nhà bếp hấp nửa cái đùi đi.”

Cận Thư lắp bắp nói: “Đại, đại nhân, vừa mới ăn xong bữa tối không lâu mà…nửa, nửa cái đùi ấy ạ?”

Thành Tội nghiêm mặt nói: “Đúng vậy. Rồi mang thêm thịt hun và trường hun khói ướp ngũ vị hương, mỗi loại một đĩa lớn nhé.”

Cận Thư không dám nhiều lời nữa, chỉ đáp vâng rồi quay mình bước đi, Thành Tội lại nói với theo: “Nhanh lên nhé.”

Cận Thư co giò chạy như bay.

Thành Tội khép cửa lại, ánh nến trong phòng khẽ lay động, cậu quay người, nhìn thấy một cục lông đen huyền ngồi trên giường, ưỡn ngực nhìn cậu.

Thành Tội chạy nhào đến bên giường: “A Khánh!”

A Khánh, đúng là A Khánh rồi.

Đã to lên rất nhiều, còn mập ra nữa, lông lá um tùm sáng bóng, đuôi rậm rạp như chổi lông gà, Thành Tội nhanh ôm lấy liền bất động.

Thành Tội vuốt ve y, A Khánh híp mắt tận hưởng. Thành Tội lại gãi gãi túm lông tơ sau tai y: “Mấy năm nay huynh vẫn sống tốt chứ? Sao lại xuất hiện ở đây vậy?”

Cổ họng A Khánh ậm ừ vài tiếng, đuôi vẫy vẫy: “Được đấy.”

Nghe lời nói phát ra từ trong cổ họng của y, Thành Tội không khỏi nghĩ đến vị Đông Lăng Thượng Quân cao cao tại thượng năm nào kia.

Tay của cậu bất giác dừng lại, A Khánh run run lông, nhảy xuống khỏi giường, cả người phát sáng liền hoá thành hình người.

“Tôi…” y vừa nói được một chữ đã đột nhiên im bặt, sau giơ ngón trỏ lên môi, nhìn Thành Tội chớp mắt cười, xẹt một tiếng liền không thấy đâu.

Thành Tội đương sững người thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa, là Cận Thư mang đồ ăn đến.

Trên mâm là nửa cái đùi đã được cắt ra thành từng miếng, xếp ngay ngắn thành hình dạng ban đầu, còn có hai dĩa lớn thịt hun và trường hun khói, ngoài ra còn có mấy món khác nữa.

Cận Thư nói: “Đùi và thịt hun, trường hun khói đều là mấy món mặn, tiểu nhân sợ không tốt cho sức khoẻ của đại nhân nên đã tự tiện quyết định, bảo bọn họ làm thêm mấy món ngọt hoặc thanh đạm.” Rồi bày thêm một tô canh suông, một bình rượu, sau đó cáo lui.

Thành Tội cài cửa phòng lại, A Khánh lại xuất hiện ở trên ghế.

Hình dáng của y, so với lần đầu cậu gặp thì chỉ lớn hơn người phàm một hai tuổi thôi, vẫn là hình dáng của một thiếu niên. Nhưng Thành Tội lại phát hiện, dung mạo của y vô cùng giống với vị Đông Lăng Thượng Quân cao quý thanh nhã kia, chỉ là trẻ tuổi hơn, nên thần sắc cũng hoạt bát lanh lợi hơn, không có nét cao cao tại thượng khó gần kia.

A Khánh sáp lại trước bàn, ngửi ngửi: “Ây da, thơm quá, thơm quá đi.” Liền vương tay tóm lấy mấy miếng đùi. Bộ dáng lúc ăn giống y chang lúc còn dạng hồ ly.

Thành Tội không nhịn được liền cười: “Chậm thôi, kẻo mắc nghẹn bây giờ.” Cậu xếp mấy cái dĩa đồ ăn lại, thêm một chén canh.

A Khánh ăn xong mấy miếng đùi trong tay liền quay sang tấn công hai miếng thịt hun trường hun khói, cắn rồi gật đầu nói: “Không tệ không tệ. Huynh đến chỗ này cũng tốt đấy, ngon lắm.”

Thành Tội nhúng ướt khăn lau tay rồi vắt khô, để bên cạnh tay y, rồi nhân lúc y vừa mới ăn xong hai cục thịt kia thì xoắn tay áo của y lên.

“Thực rất tốt. Tôi vốn cho rằng đây là một nơi hoang sơ đầy chướng khí, nhưng không ngờ nơi này lại tốt như vậy. Xem như tôi lời to rồi. Đúng rồi, sao huynh lại đến đây vậy?”

A Khánh lại nhét một cục thịt đùi vào trong miệng: “Ờ…tộc hồ tiên bọn tôi đến khoảng thời gian nhất định, tuy không nhất thiết tất cả phải rời tộc đi ngao du đây đó, nhưng Đại trưởng lão cả ngày càm ràm mãi nên tôi liền đi lông bông khắp nơi vậy đó.”

Thành Tội không nhịn được nói: “Huynh…đi thế này, ngài ấy có biết không?”

A Khánh phẩy phẩy tay: “Tất nhiên là biết rồi. Yên tâm đi.”

Vậy lần này huynh đi bao lâu? Lúc nào thì trở về? Mấy lời này Thành Tội không có hỏi.

A Khánh gần như ăn sạch hết các dĩa rồi mới hài lòng vỗ vỗ cái bụng no oạch của mình. Thành Tội gọi Cận Thư đến, giả vờ không nhìn thấy biểu cảm kinh hãi của nó, bảo nó đem hết chén dĩa xuống rồi mang nước rửa đến. A Khánh biến lại thành dạng hồ ly, để Thành Tội giúp y tắm rửa. A Khánh liền biểu diễn cho Thành Tội xem một phép y mới học được, phát sáng vài cái, lông liền khô ráo.

Nửa đêm, Thành Tội từ trong mộng sực tỉnh lại, nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của hồ ly nằm trong chăn, liền bất giác mỉm cười.

Bạn đang đọc A Khánh của Đại Phong Quát Quá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.