Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1474 chữ

A Khánh cũng xem như đã lên tinh thần đôi chút, điều này khiến Thành Tội thở phào đầy nhẹ nhõm. Cậu luôn cảm thấy có lỗi khi ăn cơm trước mặt A Khánh, nên cứ tới giờ ăn là lại lao vào nhà bếp, lùa đại vài đũa vào miệng, chùi mép sạch sẽ rồi đi ra. Lúc này A Khánh hoặc là uể oải nằm trên đệm lót trong phòng ngủ hoặc ở trong vườn, thỉnh thoảng nhướng mắt nhìn Thành Tội từ bếp chui ra với ánh mắt “Tôi biết tỏng huynh vừa mới làm gì rồi đấy.”

Có một lần, Thành Tội vừa mới ăn cơm tối xong đi ra, A Khánh lườm nó một cái, đặt đầu cạnh chân trước, thở một cái thật dài. Thành Tội lòng đầy áy náy, lấy thuốc ra cho y uống, A Khánh chán chường ngậm lấy, nuốt xuống rồi lại nằm ườn ra. Thành Tội giúp y chải lông thật lâu, nhưng y vẫn không vui vẻ lên chút nào, đến tối liền chui vào chăn nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thành Tội tỉnh dậy thì nhìn thấy chăn đệm trống không, A Khánh đi đâu mất tiêu.

Thành Tội vội trở mình nhổm dậy. Phòng ngủ, không có. Phòng khách, không có. Cậu lao ra khỏi phòng, cuối cùng cũng nhìn thấy một cục đen thùi lùi đang ngồi trên chạc cây to trong vườn.

A Khánh cúi đầu nhìn xuống cái đốm là Thành Tội đang luống cuống bên dưới, rồi nhảy một cái xuống đất, giũ giũ lông, vài hạt sương bám trên lông y văng lên người Thành Tội, y đi thẳng qua trước mặt cậu.

Từ đó về sau, A Khánh thường xuất hiện trên chạc cây, hoặc trên bờ tường. Thành Tội nghĩ, y nhất định rất cô đơn, lúc trước y là một hồ ly tự do tự tại, vậy mà bây giờ lại bị nhốt trong cái tiểu viện này, mỗi ngày lại phải nhìn cái bản mặt vô vị của cậu, chắc chắn là chán bỏ xừ rồi. Thế nên y phải đứng ở mấy chỗ cao, ngắm phong cảnh xa xa để giải toả nỗi cô đơn này.

Cậu xoa xoa đỉnh đầu A Khánh do mới nhảy từ trên cây xuống ban nãy vẫn còn dính vài giọt sương lành lạnh, nói: “Hôm nay, huynh với tôi đi ra ngoài chơi đi, huynh đồng ý không?”

Đầu A Khánh hơi nghiêng, hai mắt sáng rỡ.

Thành Tội không nhịn được mà cười: “Để tôi nghĩ xem nên lấy gì để đưa huynh đi.”

Thành Tội tìm một vòng trong nhà, sực nhớ lần trước đi mua sách có tiện tay mua luôn một cái gùi đeo bằng trúc, hôm nay có thể sử dụng được rồi. Vì trời đang dần lạnh, trúc lại là vật có tính hàn, Thành Tội sợ A Khánh lạnh nên đã lót một tấm thảm dày bên trong, rồi rút vài cây trúc ra, A Khánh vào nằm, không cảm thấy khó chịu, lại có thể nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, liền lập tức vẫy đuôi, cho thấy y vô cùng vui vẻ.

Thành Tội đeo gùi sách ra khỏi nhà. Đường phố ồn ào náo nhiệt, quả thật phồn hoa đến mức có mười con mắt cũng nhìn không xuể. Đã gần xế trưa, nhưng các cửa tiệm bán thức ăn vẫn đông đúc vô cùng, mùi hương của điểm tâm và trái cây hoà lẫn vào nhau làm Thành Tội không kìm được mà chảy nước miếng, cảm thấy A Khánh đang nhảy lên bám vào thành gùi sách sau lưng mình.

Thành Tội vội vàng đặt gùi sách xuống, ôm y trước ngực, chạy đến một góc tường khuất, nhỏ giọng nói: “Lý huynh, kinh thành có rất nhiều người giỏi đạo thuật, mấy hôm trước đệ có gặp một người rồi, cẩn thận vẫn hơn.”

A Khánh phát ra vài tiếng khó chịu.

Cách đó không xa, bánh rán chiên vừa mới ra lò, bốc mùi thơm phức. Một chỗ khác đang dỡ những mẻ bánh vừng ngon tuyệt. Thành Tội nghe thấy bụng mình réo ầm ĩ.

Cậu lại vỗ vỗ lên đỉnh gùi sách: “Lý huynh, lúc tôi rời khỏi nhà, đầu tiên là dùng tiền của nhà cho, từ đó cho đến nay, đều là nhờ sự giúp đỡ chiếu cố của các vị hồ tiên. Tôi đã lớn như thế này rồi, nhưng chưa một lần dựa vào sức mình để kiếm tiền.”

Từ trước đến nay, cậu đã gặp qua rất nhiều người đồng tuổi với mình nhưng đã kiếm tiền phụ giúp gia đình. Đến mấy hàng sạp ở chợ rất hay nhìn thấy nhiều đứa trẻ chưa đầy mười tuổi đã phải chạy đôn chạy đáo buôn bán. Thành Tội tự so sánh mình với họ, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Bản thân từ nhỏ chỉ quanh quẩn trong tiểu viện, lại luôn than thân trách phận, chưa từng nghĩ qua bản thân đã giúp đỡ chuyện gì cho gia đình hay chưa, nếu so với Nhiễm ca và các huynh đệ khác thì thật kém cỏi, là một kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi. Theo lý phải cảm ơn công ơn dưỡng dục của tổ phụ và cha mẹ, cậu có tư cách gì mà oán trời hận đất chứ?

Cậu vốn chỉ lấy kinh thành làm lý do để thoát khỏi cuộc sống bị giam cầm, thay đổi cuộc sống ngày ngày như một đó thôi, nhưng khoảng thời gian bôn ba khắp nơi này, trải qua mọi chuyện, đã khiến cậu từ từ có quyết định rõ ràng hơn đối với những chuyện nên làm trước mắt và trong tương lai.

Thành Tội nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh gùi.

“Lý huynh, đợi tôi tự mình kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ mời huynh ăn hết các món trên phố, được không?”

A Khánh trong gùi chộn rộn một chút, con ngươi ló ra ở khe giỏ sáng long lanh.

Thành Tội đương đeo gùi lên lưng thì bỗng nghe thấy một thanh âm rất quen tai từ phía xa: “Ố, Thành huynh? Trùng hợp ghê, huynh đang làm gì vậy?”

Diệp, Diệp Sư Pháp?

Thành Tội giật bắn người, che cái gùi lại.

Vừa mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến, câu này linh thật đấy. Thành Tội cuống quýt che cái gùi lại, cười ngượng ngạo: “Ơ, a, Diệp chân nhân, trùng hợp quá.”

Ngàn vạn lần không được phá hiện ra A Khánh, ngàn vạn lần không…

Ông trời không hề nghe thấy lời cầu khẩn đầy thành tâm của Thành Tội, Diệp Sư Pháp cúi người xuống, nhìn thẳng vào cái gùi phía sau lưng Thành Tội: “Thành huynh, gùi này của huynh à? Sao bên trong lại có một con hồ ly?”

Thành Tội khẽ run, kéo Diệp Sư Pháp: “Diệp chân nhân!”

Diệp Sư Pháp nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, cười tươi rói: “Thành huynh đừng sợ, tôi chỉ là hiếu kỳ mà thôi, hoàn toàn không có ý làm hại người bạn hồ ly này của huynh đâu.” Rồi người nọ cúi sát xuống nhìn gùi sách, hai mày khẽ nhíu lại, sau đó lại cười tủm tỉm: “Đây là…tiên hồ?”

A Khánh trong gùi nhảy chồm lên vẫy vẫy đuôi.

Thành Tội nhẹ giọng nói: “Thân thể của huynh ấy không tốt, nên đang dưỡng sức.”

Diệp Sư Pháp gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhẹ nhàng mở hé cái gùi ra: “Là một con tiên hồ màu đen huyền à, màu lông này đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy.” Y xoa đỉnh đầu của A Khánh.

Đôi tai của A Khánh run run, nghiêng đầu nhìn y, đối với hành động xoa đầu này không tỏ vẻ bất mãn gì cả, còn chủ động dụi dụi vào lòng bàn tay của Diệp Sư Pháp.

Diệp Sư Pháp đứng dậy: “Cậu bạn hồ ly này của Thành huynh thật là dễ thương. Đúng rồi, hôm nay Thành huynh đi báo danh kỳ thi Nho đúng không?”

Thành Tội đứng hình, đúng rồi, tính ra hôm nay chính là ngày 16 tháng 9.

Diệp Pháp Sư nhướng mày: “Chẳng lẽ Thành huynh vẫn chưa quyết định có đi thi hay không à?”

Thành Tội lập tức nói: “Tất nhiên là đi rồi. Chỉ là tôi nhất thời quên ngày thôi, cảm ơn Diệp huynh đã nhắc nhở.” May quá may quá, lúc ra khỏi nhà đã tiện tay mang theo giấy tờ bên mình rồi.

Diệp Sư Pháp cười nói: “Vậy tôi không làm phiền Thành huynh nữa. Hiện tại Thành huynh đang ở đâu vậy? Bữa nào rảnh rỗi, tôi đến tìm huynh uống trà.”

Bạn đang đọc A Khánh của Đại Phong Quát Quá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.