Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 952 chữ

Đại trưởng lão đã mua một tiểu trạch ở phía Đông Nam phường Thường An của kinh thành nhằm tặng Thành Tội coi như quà đáp tạ. Thành Tội lại khước từ không nhận nhưng đồng ý sẽ ở đó một thời gian cho đến khi A Khánh hồi phục lại, như thế sẽ tiện cho việc chăm sóc. Tiểu trạch trang nhã tinh tế, có thư phòng riêng, rất thích hợp cho việc đọc sách. Đại trưởng lão còn làm lại giấy tờ chứng minh thân phận cho cậu. Bếp lò trong bếp lúc nào cũng có cơm canh thơm ngon nóng hổi. Y phục thay ra bỏ trong thùng gỗ ngoài hiên, cứ cách ngày lại thấy sạch sẽ tinh tươm.

Thành Tội thấy là lạ, nhưng trên hết vẫn là cảm giác cảm kích không thôi, vận may bất ngờ ập đến thế này khiến cậu không biết nên đón nhận thế nào mới phải, nên càng ra sức làm tốt việc đã được nhờ vả.

Mấy ngày đầu A Khánh cứ ngủ suốt, khi trời dần chuyển lạnh, Thành Tội ôm lấy y, giống như túi giữ ấm vậy. Ban ngày có thể che tay làm ấm đầu gối, đêm xuống thì làm ấm chăn mền, vô cùng dễ chịu.

Đại trưởng lão đưa cho Thành Tội một túi hoàn dược, mỗi ngày hai buổi sáng tối, cạy miệng nhét cho A Khánh uống một viên.

Vào ban trưa ngày nọ, đương lúc Thành Tội ăn bữa cơm trưa thì cục lông trên đầu gối đột nhiên cử động, vành tai đen bóng khẽ rung rung.

Thành Tội cúi đầu xuống, hồ ly ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, đôi mắt vàng kim lim dim một lúc liền lập tức ngó tô canh gà đầy ắp trên tay Thành Tội.

Thành Tội vội vàng xoa xoa đầu y: “Huynh tỉnh lại thật tốt quá. Cái này…Đại trưởng lão nói, huynh không thể uống được.”

Mí mắt A Khánh ngước lên nhìn Thành Tội, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào tô canh.

Thành Tội thoáng mềm lòng, đặt tô canh xuống ôm lấy A Khánh, đoạn rút ra lá bùa truyền tin và cây bút đỏ mà đại trưởng lão đã đưa cho, vội vàng viết:

[A Khánh đã tỉnh lại, liệu có thể ăn uống được hay không?]

Lá bùa phát ra một loạt tiếng động rền vang rồi hoá thành một tia sáng vàng, sau đó lan rộng ra thành một vòng tròn, tiếp theo liền hiện ra gương mặt tràn đầy nhẹ nhõm vui mừng của đại trưởng lão: “Tỉnh rồi thì thật tốt. Công tử quả nhiên là phúc tinh của A Khánh mà. Vừa mới tỉnh dậy, khí tức thân thể vẫn còn yếu, nếu ăn uống ngay sợ sẽ không tiêu hoá được, trước mắt cứ tiếp tục uống thuốc, đợi qua dăm ba bữa nữa đã. Sau dăm ba bữa này, công tử không cần phải bên nó suốt, mỗi ngày 4, 5 tiếng là được rồi.”

Hư ảnh của đại trưởng lão biến mất, A Khánh hừ một tiếng, đầu đặt xuống cạnh chân trước, Thành Tội lại xoa lên đầu y an ủi rồi sực nhớ ra, vẫn còn chỗ thắc mắc nhưng quên chưa hỏi.

Dăm ba ngày, rốt cuộc là 3 ngày hay 5 ngày đây?

Không biết là do không uống được canh gà nên không vui, hay do cơ thể còn mệt mỏi, mà sau khi A Khánh tỉnh lại cứ uể oải mệt mỏi.

Thành Tội đem chuyện thiên kiếp, rồi chuyện đại trưởng lão nhờ cậy kể hết cho A Khánh nghe, rồi lại xin lỗi y. Bản thân cảm thấy thật nhạt nhẽo, vừa không dịu dàng lại cũng chẳng có tác dụng an ủi gì cả. A Khánh híp mắt nằm bất động trên tay nó, Thành Tội không biết là y có nghe không nữa.

Đến ngày thứ hai, Thành Tội thức dậy vệ sinh tắm rửa xong thì nhìn thấy A Khánh ngồi trước gương.

Hình ảnh một cục lông đen thùi lùi, vô cùng xa lạ trong gương đả kích rất lớn đến y. A Khánh lại càng thêm ỉu xìu, nằm ườn ra trên giường, hai mắt khép lại. Thành Tội cho y uống thuốc, hai mắt y cũng chẳng động đậy, trưng ra bộ dáng không còn gì đáng thương hơn nữa.

Thành Tội xoa xoa y, nhẹ nhàng nói: “Đệ cảm thấy, màu đen này rất đẹp. Màu trắng tất nhiên sạch sẽ đáng yêu, nhưng màu đen lại mang đến cảm giác vững chắc thần bí. Và có chút gì đó ngang ngạnh nữa.”

Đôi tai A Khánh khẽ rung.

Thành Tội lại nói tiếp: “Trên đời này hồ ly màu trắng rất nhiều, còn có màu đỏ, màu vàng nữa, mấy màu này đệ đều nhìn thấy trong sách hết rồi nhưng đây là lần đầu tiên đệ nhìn thấy hồ ly màu đen đấy. Cho nên tất nhiên càng thêm tôn quý rồi.”

Mắt A Khánh từ từ mở ra một đường dài.

Thành Tội lại vội nói tiếp: “Bộ lông của Lý huynh sau khi biến thành màu đen thì tính chất hình như cũng thay đổi luôn đấy, đen bóng này, cũng không dễ bị dơ nữa.”

A Khánh nghiêng đầu nhìn nó, chớp chớp mắt.

Gương mặt Thành Tội đầy vẻ khẳng định nói: “Tóm lại là, đệ cảm thấy, hình dáng hiện nay của Lý huynh đẹp hơn trước nhiều, anh tuấn hơn nhiều!”

A Khánh ngước cổ, ngồi dậy, ngậm viên thuốc trong tay Thành Tội nuốt xuống, sau đó ngồi thẳng ưỡn ngực lên.

Bạn đang đọc A Khánh của Đại Phong Quát Quá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.