Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái đơn độc

Phiên bản Dịch · 1142 chữ

Dịch: Thượng Quan Tiểu Phong

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

---------------------------

Cơn mưa đón chào một diện mạo mới cho hòn đảo. Trời tờ mờ sáng, tất cả sự sống nơi Huyền Nguyệt đảo hào hứng bắt đầu một ngày mới.

"Chích chích... Líu ríu..."- Nhiều người thích tiếng chim hót nhưng vào lúc này thì quả thực nó rất phiền đối với những ai đang sống trên đảo.

"Hơ..." - Trong mơ Vân Hân chun chun cái mũi, thấy ấm áp đến lạ khiến cô không thể ngừng rúc rúc.

Một giây, hai giây, ba giây.

Cô gái bắt đầu bừng tình, mở mắt ra nhìn xung quanh liền phát hiện mình đang nằm gọn trong lòng Sở Phong.

Hai gò má ửng đỏ, đôi tai nóng ran lên vì xấu hổ, lúc này toàn thân cô cứng ngắc không biết phải làm sao.

"..." Quan trọng hơn cô còn phát hiện chân mình đang gác lên đùi Sở Phong, hai tay thì ôm eo, cảm giác âm ấm đó phát ra từ ngực Sở Phong.

"Hơ hơ hơ..."

Lần đầu tiên chuyện này xảy ra, cô hít sâu mấy hơi, bình tĩnh lại và suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi tình huống này.

Vân Hân hơi ngửa đầu nhìn mặt Sở Phong. Thứ đầu tiên cô thấy là chiếc cằm, đưa tầm mắt lên trên một chút, cô thấy hai mắt Sở Phong vẫn nhắm chặt, lúc này mới thấy yên tâm một chút. Nếu giờ cả hai người tỉnh dậy trong hoàn cảnh này thì sẽ vô cùng xấu hổ. Vân Hân chậm rãi nhấc tay khỏi eo Sở Phong rồi thu chân lại từ từ.

Chỉ trong vài giây mà cô cảm giác như cả một thế kỷ vừa trôi qua vậy. Đôi mắt chăm chú nhìn Sở Phong, chỉ cần anh hơi có một chút động tĩnh là cô dừng lại mọi hành động ngay lập tức, cảm thấy mình như tên trộm đang lén lút vậy.

"Lúc ngủ nhìn cũng rất dễ thương mà." - Vân Hân nhìn khuôn mặt Sở Phong, lúc ngủ khuôn mặt ấy giống như một cậu bé vậy.

Cô lắc đầu, xóa hết những ý nghĩ ngớ ngẩn đó đi, nhẹ nhàng rời ra khỏi vòng tay Sở Phong, chui ra ngoài túi ngủ.

"Hơ hơ... Ngoài này hơi lạnh thì phải."- Cô rón rén với chiếc áo gió khoác, đi đôi giày chống nước vào, cô bước ra ngoài lều trú ẩn.

Cô vừa đi một lúc thì Sở Phong cũng thức giấc. Lúc Vân Hân dịch cánh tay, hắn đã tỉnh nhưng vì sợ cô xấu hổ nên giả vờ như vẫn còn ngủ say.

Đêm qua hắn thức thêm 2 tiếng rồi cũng vào túi ngủ, do cả ngày mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã ngủ luôn, trong đầu cũng chẳng có thêm suy nghĩ nào.

Nằm thêm vài phút Sở Phong mới quyết định dậy.

"Ui..."

Vừa bước ra khỏi túi ngủ hắn rùng mình vì lạnh, liền nhanh chóng tìm quần dài mặc vào rồi vận động tại chỗ một lúc cho cơ thể nóng lên, thích ứng với nhiệt đồ bên ngoài.

"Điểm danh."- Sở Phong hạ lệnh, trong đầu xuất hiện hình ảnh tờ lịch. Trên lịch, vị trí ngày thứ tư lóe sáng lên.

Sau đó tờ lịch trong đầu đóng lại. Hắn thở dài một cái, lẩm bẩm: "Phải điểm danh ba hôm nữa mới được nhận quà."

Hắn bước ra khỏi lều trú ẩn vừa lúc thấy thấy Vân Hân vừa đi ra từ nhà vệ sinh bằng gỗ. Hắn mỉm cười vẫy tay một cái: "Em dậy sớm thế?"

"Vâng." - Gò má Vân Hân ửng đỏ, mắt cố nhìn qua nơi khác, không dám nhìn thẳng Sở Phong.

"Xem ra bây giờ mới hơn sáu giờ thôi."- Sở Phong nhẹ giọng nói, mắt ngước nhìn bầu trời trong xanh.

"Đúng vậy."- Vân Hân cũng ngẩng nhìn trời, cảm giác thật thoải mái.

Một lúc sau cô nghiêng đầu nhìn Sở Phong, thấy hắn đang nhóm lửa. Vân Hân đi tới ngồi cạnh hỏi: "Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?"

"Trước hết chúng ta đi lấy một chút nước, sau đó đi thăm dò xem xung quanh có gì không?"- Sở Phong vừa nói, vừa nhóm lửa.

"Vậy em đi lấy nước một mình nhé? Chỗ đó cách đây không xa."- Vân Hân cầm nồi lên đề nghị.

Cô nghĩ không thể mỗi lần đi lấy nước cũng bắt Sở Phong đi cùng được. Dù gì đối với cô việc đó khá đơn giản, một mình vẫn có thể làm tốt.

"..." Sở Phong hơi đắn đo, nhưng nhìn Vân Hân có vẻ rất nghiêm túc. Hắn đành gật đầu nhắc nhở: "Em cầm gậy theo, nhớ làm theo những gì anh làm hôm qua. Phải cẩn thận."

Hai người họ mới tới đảo này, dấu vết để lại còn chưa rõ, chưa kể cơn mưa lớn đêm qua đã xóa sạch mọi thứ. Thú hoang nơi đây sẽ không tránh họ, cần phải ở một thời gian nữa thì chúng mới biết tránh.

"Vâng, em sẽ làm như vậy."- Vân Hân một tay cầm nồi một tay cầm gậy đi ra thác nước.

"Nếu có chuyện gì thì hét lớn lên nhé."- Sở Phong dặn với theo.

"Vâng."- Vân Hân vẫy vẫy cái nồi rồi vội vàng chạy đi.

"Thật là... Sao cứ nhất quyết muốn đi một mình chứ?"- Sở Phong nhìn dáng vẻ vội vã của Vân Hân, thấy hơi lo lắng.

Hắn cầm dao và xẻng chậm rãi đi theo. Thực sự hắn không yên tâm để cô đi lấy nước một mình. Vừa mới qua một trận mưa lớn, đêm qua thú hoang không đi săn, ắt hẳn nhiều con sẽ tìm đến nguồn nước.

"Bành bành bành ..."

"Hây a... Ya..."

Vân Hân chau mày, dùng hết sức quật gậy vào bụi cây dọc đường, miệng không ngừng hét lớn mỗi khi quật.

"Ôi sao em lại ngây thơ thế?"- Sở Phong nghĩ thầm trong đầu, miệng không khỏi bật cười, thấy Vân Hân vô cùng đáng yêu.

Hắn nghĩ tới quãng thời gian nửa năm sống cùng nhau, Vân Hân luôn tỏ ra hiểu chuyện và trưởng thành.

Sở Phong tự nhủ: "Có lẽ đây mới là lúc Vân Hân thấy thoải mái nhất."

Hắn lặng lẽ theo sau cô, cũng không quên quan sát xung quanh và phát hiện ra dưới mặt đất còn ướt lưu lại dấu chân thú hoang, hơn nữa không chỉ của một loài.

"Xem ra trước đó thú hoang đã tìm đến đây rồi."- Sở Phong cẩn thận quan sát và phát hiện đó là dấu chân của cáo và gà rừng.

Vậy là xung quanh đây có không ít con mồi để săn.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 686

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.