Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Phong, anh quay người đi!

Phiên bản Dịch · 1079 chữ

Dịch: Thượng Quan Tiểu Phong

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

----------------------------

"Cậu đừng buồn. Chúng ta vượt qua được một ngày cũng quá tốt rồi."

Dương Thường an ủi, khẽ cười nói: "Tôi nghĩ đội Sở Phong hay đội hai chị em họ Liễu kia cũng bỏ cuộc sớm hơn cả chúng ta rồi."

"..." Tôn Bình chỉ im lặng, mím môi một cái rồi ngồi xuống bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Được rồi!" - Dương Thường lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại vệ tinh, bắt đầu bấm gọi. Chỉ ba giây sau đã có người bắt máy.

"A lô, Dương Thường hả?"- Trong điện thoại, giọng nhân viên đang trực vang lên.

"Đúng vậy, tôi chợt nhớ ra ngày mai có cuộc họp quan trọng cần có mặt, vì vậy tối nay tôi phải về."- Dương Thường tỏ vẻ hơi tiếc nuối, nói như thể đã tập đi tập lại nhiều lần cho quen vậy.

Phía bên kia điện thoại im lặng một lúc, rồi có tiếng nói vang lên: "Được rồi, hai bạn ngồi đợi một chút, chúng tôi sẽ cử trực thăng tới đón hai bạn về."

"Vâng, tôi cám ơn."- Dương Thường tắt điện thoại. Hắn thấy vô cùng nhẹ nhõm, vậy là sắp được trở về với thế giới văn minh rồi.

Giờ hắn rất nhớ món bít tết thịt bò và ngôi biệt thự mà lâu lắm rồi hắn không về. Hắn cũng nhớ cha mẹ hắn đến lạ.

Nửa giờ sau, giữa đêm mưa vọng lại tiếng trực thăng, âm thanh càng lúc càng tới gần.

Điện thoại trong túi Dương Thường đổ chuông, hắn nhanh chóng bắt máy: "Dương Thường và Tôn Bình, hai người lấy dây an toàn buộc chặt vào người nhé."

Chưa kịp trả lời, bỗng nhiên trên trời nổi gió lớn thổi bay những cành cây trên mái lều trú ẩn của hai người, một sợi dây an toàn từ phía trên từ từ được đưa xuống.

"Cậu chủ Dương mau ra đây, chúng ta về thôi." - Tôn Bình bước ra thấy bên trên là chiếc trực thăng đang chiếu đèn xuống chỗ hai người.

Trong một thoáng, hai người đã lên được trực thăng và trở về an toàn.

Vậy là đã có 5 đội rút lui khỏi chương trình, chỉ còn lại 95 đội tiếp tục tham gia "365 ngày Sinh tồn hoang dã".

... ...

"Anh, hình như có tiếng máy bay trực thăng thì phải."

Vân Hân dừng công việc may vá lại, tò mò hỏi: "Lại có người bỏ cuộc rồi à?"

"Chắc là vậy, có lẽ có người gặp nạn."- Sở Phong cất tấm gỗ đang để trên đùi, làm động tác vẩy vẩy hai cổ tay đang mỏi rã rời, nói: "Cũng không biết là đội nào gặp nạn nữa!"

"Chắc là thế rồi, chỉ có gặp nạn thì mới phải bỏ cuộc ngay trong ngày đầu tiên như vậy chứ. Bọn họ thật đen đủi."- Vân Hân thở dài.

Vân Hân luôn nghĩ ngay cả hai người bọn họ còn có thể vượt qua được một ngày, không thể nào mà những người khác lại không làm được.

Cuộc đối thoại của hai người khiến khác giả đang xem trực tiếp thấy vô cùng thú vị, đặc biệt là sau khi chứng kiến cảnh Dương Thường rút lui khỏi chương trình thế nào.

"Ha ha ha ... cô bé thật ngây thơ."

"Hai người họ thật vô tư."

"Không, tôi lại nghĩ họ nói cũng có lý đó chứ."

"Vừa xem những hình ảnh của Dương Thường xong, tôi còn thấy xấu hổ thay cho hắn."

"Cộng điểm cho họ... Nếu Dương Thường được xem lại đoạn này chắc chắn sẽ đỏ mặt cho coi."

"..."

"A a...."

Vân Hân ngáp một cái thật dài, đôi mắt mệt mỏi buồn ngủ nhìn chiếc quần mới vá xong có một phần năm. Cô thấy rất mệt, hai mắt chỉ muốn nhắm chặt lại nghỉ ngơi.

"Em mệt rồi à?" - Sở Phong nhìn gương mặt mệt mỏi của Vân Hân, liền giục: "Em mau đi ngủ đi, hôm nay quá mệt rồi, mau đi nghỉ sớm một chút."

"Còn anh thì sao?"- Vân Hân đưa tay dụi mắt, tỏ vẻ không chịu.

"Anh sẽ trông thêm một lúc nữa, không nên để lửa tắt sớm."- Sở Phong dịu dàng nói.

Ban đêm nơi hoang dã vô cùng nguy hiểm, nhất là hắn đã biết gần đây có gấu, càng phải đề phòng cẩn thận, mà động vật hoang rất sợ lửa.

"Anh định thức tới khi nào?" - Vân Hân lại tiếp tục hỏi.

"Một lúc nữa thôi, em mau ngủ đi."- Sở Phong nhắc nhở rồi tiện tay với lấy kim chỉ trong tay cô.

"Được rồi ạ."- Vân Hân quả thực đã quá mệt, cô đưa tay với quần áo đang hong khô cạnh đống lửa.

"Vào trong kia mà thay đồ." - Sở Phong chỉ về phía chiếc túi ngủ.

"Vâng." - Mặt Vân Hân đỏ ửng, cầm bộ quần áo ngủ đi về vào trong túi ngủ.

Tủi ngủ này là loại túi ngủ lớn nhất. Một cô gái như cô nằm trong túi ngủ đó không thấy chật, có lẽ ba người như cô ngủ trong này cũng thoải mái.

"Túi ngủ này thật thoải mái."- Vân Hân lẩm bẩm, cô nghĩ mình có thể ngủ luôn trong này.

Cô đưa tay tự đập vào đầu mình một cái, nghĩ không thể mặc chiếc áo gió này đi ngủ được, cô nhất quyết phải thay đồ ngủ đã.

Vân Hân bắt đầu cởi chiếc áo đang mặc, nghiêng đầu nhìn đống lửa nhìn Sở Phong.

Đôi gò má càng đỏ ửng, cô thẹn thùng nói: "Sở Phong, anh quay người lại đi."

"À ừ..." - Sở Phong lúng túng quay đi chỗ khác. Thấy chiếc máy quay ở gần đó, hắn cố ý quay máy ra chỗ khác để không thu được hình phía túi ngủ.

Một lúc sau.

"Được rồi..." - Vân Hân nói vọng ra từ trong túi ngủ.

"Em mau đi ngủ đi."- Sở Phong xoay người lại, nhìn chiếc áo khoác vắt bên trên túi ngủ.

"Vâng."- Vân Hân khẽ trả lời, ngước mắt nhìn Sở Phong rồi mới an tâm nhắm mắt ngủ.

Sở Phong đưa thêm mấy cây củi vào trong lửa rồi ngoái đầu nhìn màn mưa đêm lẩm bẩm: "Hy vọng ngày mai trời tạnh mưa, nếu không sẽ rắc rối lắm."

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 765

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.