Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống hoang dã

Phiên bản Dịch · 1357 chữ

Dịch: Thượng Quan Tiểu Phong

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

------------------------------

"Lách tách lách tách ..."

Mưa tới, Dương Thường mặc áo chống gió, ngồi cạnh đống lửa bên trong lều, cau mày ngước lên nhìn những chỗ bị dột phía trên mái, tỏ vẻ khó chịu. Cặp mắt hắn đưa qua chiếc kệ gỗ, phía trên đó có vài cây nấm.

"Rột rột..."

Cái bụng đói cồn cào bắt đầu biểu tình. Đội của họ không lấy được nồi mà chỉ được một cái ấm nước, nên cũng không nghĩ tới chuyện nấu một bát canh.

"Đói bụng quá."- Dương Thường xoa xoa bụng, nhìn nước mưa rơi từ trên mái nhà xuống. Đã vất vả cả ngày che chắn rồi mà vẫn dột.

Mùi thơm hấp dẫn của nấm nướng khiến hắn chảy nước miếng. Cả ngày đã không ăn gì rồi, lúc này hắn có thể ăn hết một con trâu cũng nên.

"Chẳng giống những gì ta đã xem trên video chút nào." - Dương Thường nghiến răng than thở, mắt nhìn đống lửa. Mùi mồ hơi từ cơ thể càng khiến hắn bực bội.

Trước khi tham gia chương trình hắn đã xem rất nhiều những video dạy sinh tồn nơi hoang dã, cảm giác vô cùng đơn giản, dễ tìm đồ ăn, dễ xây dựng nơi trú ẩn... Tất cả mọi thứ đều vô cùng đơn giản, vậy mà khi tới đây, mọi thứ đều trái ngược hoàn toàn.

Hết một ngày hắn mới tìm được vài cây nấm. Làm nơi trú ẩn thì mệt rụng rời tay chân, nước thì có vị chua. Cả một ngày trời không có gì để ăn, muỗi thì nhiều vô số. Hắn cũng học cách phân biệt các loại rau dại trước khi tham gia chương trình nhưng khi tới đây, đâu đâu cũng là cây cỏ nhưng dường như toàn cỏ dại. Cuối cùng chỉ có vài cây nấm là còn ăn được.

"Rắc rắc ..."

Bên ngoài trại, Tôn Bình đội mưa chặt những cành cây lớn để phủ thêm lên mái, tránh cho bị mưa dột vào trong.

Nếu hắn ở một mình thì việc mưa dột chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng hiện tại phía trong còn có cậu chủ Dương nên nhất quyết không thể để nước mưa lọt vào.

"Phì!" - Tôn Bình đưa tay lau nước mưa trên mặt, miệng cũng phì ra nước mưa từ trong miệng.

"Lâu lắm rồi mới lại lâm vào cảnh này."- Tôn Bình cười nhăn nhở, tiếp tục che mái nhà bằng cành và lá cây.

Hắn không biết cơn mưa sẽ kéo dài bao lâu vì vậy càng không thể để nước mưa vào trong lều quá nhiều, nếu không tối nay hai người sẽ không có chỗ để ngả lưng nữa.

"Mưa lạnh thật."

Tôn Bình cảm thấy rùng mình, cả người ướt mưa làm hắn lạnh thấu xương.

Những hình ảnh này đều được máy quay thu lại và phát trực tiếp cho tất cả khán giả cùng xem.

"Tôn Bình dũng cảm quá. Mưa to vậy mà vẫn cố hoàn thiện nơi trú ẩn."

"Dương Thường thật đáng ghét mà, chẳng chịu động tay làm cái gì. Đại thiếu gia thì ở nhà đi."

"Đã không giúp được gì thì thôi, lại còn mặc áo gió ngồi sưởi nữa chứ."

"Mọi việc cả ngày đều là Tôn Bình làm. Dương Thường chỉ làm những chuyện vớ vẩn, hắn nghĩ đang đi du lịch chắc?"

"Chân thực quá, đây mới là những hình ảnh sinh tồn trong tự nhiên."

"Khổ thân Tôn Bình, có quả đồng đội óc chó vãi."

"..."

Trường quay lúc này cũng đang phát sóng những hình ảnh này trên màn hình chính. Biên kịch quả thật rất sáng suốt, thường xuyên đưa hình ảnh của đội có nguy cơ bỏ cuộc lên màn hình. Điều này cho khán giả thấy được sự khắc nghiệt của chương trình và nếu họ bỏ cuộc thì lần sau sẽ không còn cơ hội xuất hiện trên màn hình này nữa.

"Ít nhất thì cũng phải đưa cái áo gió cho Tôn Bình chứ."- Hà Minh cau có quở trách.

"Đồng đội óc chó mà." - Tinh Nguyệt vô cùng tức giận: "Thua cả cô bé Vân Hân. Tôi thấy một cô gái còn tốt hơn hắn ngàn lần."

"Dương Thường không chịu nổi nữa rồi." - Vương Lâm ấp úng, đưa mắt liếc nhìn Tề Vi Đình.

Sáng nay hắn còn nói đội Sở Phong sẽ không chịu nổi và bỏ cuộc sớm, vậy mà hai người họ đã trải qua một ngày vô cùng ngoạn mục và rất tích cực. Giờ hắn lại nhận xét như vậy về đội của Dương Thường, thật mất mặt quá mà.

Tề Vi Đình chỉ cười nhẹ một cái, đúng phong thái của người luyện võ hơn nữa cô cũng có con mắt tinh tường.

"Vi Đình nhận xét chính xác quá."- Hà Minh khen để chuyển đề tài khác.

"May mắn thôi."- Tề Vi Đình miễn cưỡng cười. Cô là quán quân võ thuật quốc gia, cũng chỉ là một môn thể thao, nếu là cô chắc gì có thể sống sót nổi nơi hoang dã như vậy chứ nói gì Dương Thường nhìn qua cũng biết là thiếu gia nhà giàu đã quen ăn sung mặc sướng.

Ngay từ lúc mới bắt đầu chương trình, khi trên trực thăng cô đã thấy Dương Thường chỉ phụ thuộc vào Tôn Bình và không chịu làm bất cứ việc gì.

...

Có lẽ ngay lúc này Dương Thường đang lo lắng rất nhiều, cái gì cũng không ủng hộ hắn, bất cứ việc gì cũng đã quen phụ thuộc vào công nghệ, làm sao có thể chịu được những khó khăn này.

Quan trọng nhất vẫn là mục đích tham gia chương trình, hắn chỉ muốn đi xem cho biết, đi du lịch chứ không chủ định tới tham dự giành phần thưởng.

"Phì! Thật khó ăn."- Dương Thường cắn một miếng nấm rồi ném vào đống lửa.

Nấm nướng chẳng có vị gì, cộng thêm việc nướng xong sẽ có mùi khét, nếu không ngửi quen sẽ thấy buồn nôn.

Dương Thường đảo mắt nghĩ ngợi, bỗng hắn vỗ đùi một cái, làu bàu: "Thôi chết, tôi còn một cuộc hẹn ký kết hợp đồng mà suýt quên mất."

Đã có cái cớ, lại thêm trong lòng muốn bỏ cuộc, hắn không chần chừ.

"Tôn Bình, vào đây đi, tôi có việc quan trọng." - Hắn hô lớn gọi Tôn Bình.

"Vâng." - Giọng Tôn Bình khàn khàn trả lời.

Một lúc sau, Tôn Bình toàn thân ướt sũng bước vào. Điều đầu tiên hắn làm là nhìn lên phía trần nhà, vẫn thấy có quá nhiều nước dột từ trên xuống. Khuôn mặt tái nhợt vì lạnh vẫn nở một nụ cười.

"Dương thiếu gia, ngài đói rồi, trước hết hãy ăn đi đã."

Tôn Bình thấy trên kệ ghỗ chỉ toàn là nấm, có chút đáng tiếc nói: "Những xâu nấm này đều cháy cả rồi, tôi ăn luôn nhé."

Hắn nói xong liền với tay lấy một xâu nấm đã cháy khét, thổi thổi rồi đưa vào miệng ăn, khuôn mặt nở một nụ cười thỏa mãn.

"Tôn Bình, những thứ này cháy khét cả rồi, không ăn được nữa." - Dương Thường đứng lên, đưa tay giằng lấy xiên nấm trong tay Tôn Bình rồi ném luôn vào đống lửa đang cháy. Sau đó hắn đá nốt 2 xiên nấm đang nướng còn lại vào đống lửa luôn.

"..." - Tôn Bình lúng túng, hắn nhìn chằm chằm vào mấy xiên nướng đang cháy trong đống lửa, tóc vẫn còn ướt sũng, nước mưa từ trên trán theo sống mũi lăn xuống gò má.

"Không cần tiếc đâu, chúng ta đi về thôi." - Dương Thường mím môi nói.

Hắn không phải người không biết thương người, thấy Tôn Bình như vậy, hắn vỗ vai giải thích: "Ngày mai tôi có cuộc họp quan trọng cần có mặt. Tối nay chúng ta về thôi."

"Vâng."- Tôn Bình khàn giọng trả lời.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 735

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.