Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gấu?

Phiên bản Dịch · 1184 chữ

Dịch: Thượng Quan Tiểu Phong

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Sở Phong không nhìn rõ, hoàn toàn không thấy được có núi hay không. Cây cối xung quanh nhiều quá.

Muốn nhìn rõ phải đứng từ chỗ cao, ý tưởng leo cây vừa xuất hiện thì Sở Phong bác bỏ luôn, ở giai đoạn này không nên tốn quá nhiều thể lực .

Nơi trú ẩn của hai người khá thấp, có thể nhìn thấy thủy triều lên. Có vẻ như vừa bắt đầu đã chọn vị trí không tốt.

Sở Phong cầm xẻng đào một cái hố nhỏ, sau đó ngồi xổm, nghiêng tai áp sát mặt đất.

"Thế này..." Vân Hân trừng mắt, mím môi nhìn gương mặt Sở Phong bị dính bùn, không hiểu vì sao lại thấy đau xót, thấy có lỗi với Sở Phong.

"Không nghe thấy tiếng nước chảy." Sở Phong đứng lên, không thèm lau bùn trên mặt.

"Từ từ! Đừng lộn xộn." Vân Hân hô lên, nhón chân, lấy mu bàn tay lau bùn trên mặt Sở Phong đi.

"Không sao, chờ chút nữa tìm được nước, anh rửa mặt một cái là xong." Sở Phong không nhịn được cười, có thể thấy Vân Hân tỏ vẻ mất mát.

Chuyện này rất bình thường, khi tới một hoàn cảnh mới, nếu điều kiện quá tệ thì dễ ảnh hưởng đến tâm trạng.

"..." Vân Hân ngẩng đầu nhìn Sở Phong bôi mèo trên mặt, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng thay đổi rất nhanh, vui sướng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đến chỗ đó đi?"

"Anh đã quan sát địa hình Huyền Nguyệt đảo lúc trên trực thăng, phía Bắc có thể có nước." Sở Phong suy nghĩ một chút rồi quyết định đi về hướng Bắc.

Hai người xuất phát tại phía Đông.

"Vậy đi thôi." Vân Hân nhìn vào rừng cây phía Bắc, khắp nơi là cây cối lớn nhỏ, nếu để cô một mình ở nơi này thì ngay cả phương hướng cô cũng không phân biệt được.

"Đi theo anh." Sở Phong đưa cô gái ngơ ngác này đi về hướng Bắc , càng đi địa hình càng lên cao.

Lần này hai người đi đường vòng, không đi xuyên qua rừng cây dày đặc kia, đi tới đi lui đã mất hơn nửa giờ.

"Sở Phong, có dấu chân động vật ở đây." Vân Hân chỉ một dấu chân hoa mai trong bụi cây.

"Hả?" Sở Phong nghe được, xoay người tới gần nhìn, tìm thông tin trong đầu, nhẹ giọng nói: "Là dấu chân của một con cáo khoảng từ hai ngày trước rồi."

"Cái này mà anh cũng nhìn ra được sao?" Vân Hân híp mắt, ngạc nhiên nhìn Sở Phong.

Cô bỗng nhiên thấy kiến thức dã ngoại của Sở Phong rất tốt, ngay cả dấu chân của con cáo cũng phân biệt được.

"Em quên rồi à? Lão Vương bảo vệ ở cô nhi viện của chúng ta trước là thợ săn, anh học từ ông ấy hết đó." Sở Phong ung dung nói ra cái cớ đã chuẩn bị từ trước.

Hắn ở tự nhủ: Lão Vương, xin mạo phạm vì đã dùng ngài làm cái cớ. Chờ con đem phần thưởng trở về, nhất định sẽ đốt cho ông ít đồ, ông thích mô hình súng săn, con đốt cho ông một trăm cái luôn.

"Không phải anh rất sợ Lão Vương sao?" Vân Hân mơ hồ.

"Làm gì có chuyện đó." Sở Phong vội vàng xua tay, kiến thức lấy từ hệ thống, phải mượn cớ nói cho hợp lý mới được.

Dù Vân Hân rất nhạy cảm mà nghi ngờ thì cũng không thể tìm Lão Vương đã mất để hỏi được.

"Có dấu chân của cáo, chắc nguồn nước đang ở gần đây."

Sở Phong cúi đầu nhìn hướng dấu chân của con cáo, đứng lên nói: "Đi, chúng ta đi theo dấu chân của con cáo đi."

"Vâng." Vân Hân theo sát ở phía sau.

"Hả? Đường ở đây sao lại dễ đi như vậy." Sở Phong phát hiện cây cối ở xung quanh không còn dày đặc như vừa rồi.

Hắn cảnh giác nhìn bốn phía, đặc biệt quan sát trên mặt đất. Đảo trên biển có rất nhiều rắn, không cẩn thận có thể bị cắn.

"Dừng lại." Sở Phong đột nhiên đứng lại, giơ tay lên ra hiệu cho Vân Hân dừng lại, mắt nhìn đống phân trên mặt đất cách đó không xa.

"Sao vậy?" Vân Hân hỏi nhỏ, cô lui lại phía sau, hé mắt nhìn qua khe hở cánh tay Sở Phong, nhìn ra phía trước.

"Em đứng ở đây, anh đi xem một chút." Sở Phong dặn dò, dè đặt bước về phía trước.

Hắn cảnh giác quét mắt một vòng, sau đó tập trung nhìn đống phân thú trên mặt đất. Phân gấu còn khá mới, khoảng từ nửa giờ trước. Con gấu kia có thể vẫn chưa đi xa.

"Sao rồi?" Vân Hân bước tới, cô thấy Sở Phong chăm chú tới bất động nên hơi lo lắng.

"Nơi này có gấu, mới rời đi khoảng nửa giờ trước." Sở Phong trầm giọng nói, với tình trạng bây giờ của hai người, gặp phải gấu sẽ rất nguy hiểm.

Cho dù là lính đặc chủng gặp gấu ở ngoài hoang dã mà không trang bị súng tốt thì giỏi lắm thì đấu được một chút, sau đó cũng anh dũng hy sinh.

Trong phim điện ảnh và truyền hình toàn cái gì mà tay không bắt gấu, nghĩ thật đơn giản, chẳng qua đó là phim thôi. Nếu mà có gấu hoang dã đánh thật, vồ một cái là chết người rồi.

"Vậy làm sao bây giờ?" Vân Hân khẩn trương, sợ hãi nói: "Chúng ta mau rời nơi này đi."

Nghe thấy có gấu, Vân Hân thấy xung quanh là lạ, giống như có con gấu đang nhìn chằm chằm cô trong bụi cây vậy.

". . ." Đồng tử Sở Phong sáng lên, nhìn dấu chân trên đống phân, con gấu này hẳn đã đi xuống núi, xác suất lớn là ra biển kiếm thức ăn.

Hắn vỗ một cái sau lưng Vân Hân, trấn an nói: "Gấu đi hướng bờ biển, vậy chúng ta đi ngược lại."

" Vâng." Vân Hân gật đầu liên tục.

"Vân Hân, em nghĩ xem chúng ta giết con gấu kia được không? Mùa đông sẽ có lông gấu để mặc." Sở Phong vui sướng.

Trước khi chương trình bắt đầu hắn đã hỏi nhân viên tổ sản xuất, săn giết gấu ở Huyền Nguyệt đảo không phạm pháp, chỉ cần có bản lĩnh giết được dã thú hay không đã.

"Đừng, anh đừng có làm bừa." Vân Hân trừng mắt, cô rất sợ Sở Phong đi giết gấu thật.

"Anh nói đùa thôi." Sở Phong mím môi một cái, tại sao lại không chứ? Hắn có kinh nghiệm từ hệ thống mà.

Tuy nhiên, tạm thời bỏ qua ý định này, trước tiên hắn phải tìm ra được nguồn nước đã.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 792

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.