Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 460: Truyền kinh giảng đạo (2)

Phiên bản Dịch · 2284 chữ

Mã Ích Lượng không thể nhịn được nữa rồi, cuối cùng hạ lệnh cho bảo vệ đi đuổi đám hòa thượng đó, nhưng trong quá trình đuổi hòa thượng lại xảy ra xung đột, nguyên nhân là hòa thượng Tam Bảo ra tay đánh bảo vệ, tố chất của đám bảo vệ này vốn lại không cao, lại thêm bị hòa thượng đánh, lập tức ùa lên, hiện trường biến thành một trận ẩu đả.

Hòa thượng trên nhân số rõ ràng là chịu thiệt, nhưng Mã Ích Lượng lại bỏ qua một sự thực, nơi này là quảng trường chùa Nam Lâm, trong những người dân vi quan có không ít tín đồ của Phật giáo, thấy hòa thượng tới đây giảng kinh, vốn lúc đầu con mang thái độ xem náo nhiệt, nhưng các hòa thượng bị đánh, người dân liền chướng mắt, trong tiếng Phật hiệu bi thảm của hòa thượng Tam Bảo, sự phẫn nộ của người dân bị khơi dậy, mấy trăm người dân tham gia vào trong cuộc ẩu đả này, một khi như vậy, thực lực của song phương lập tức thay đổi. Đám bảo vệ đó đều là hạng làm thuê lấy lương, chẳng ai thật sự bán mạng cho Kim Toa, vừa thấy nhiều người như vậy xông về phía mình, sợ đến nỗi chạy vãi đái cả ra quần vào trong hộp đêm.

Mã Ích Lượng thấy tình thế bất diệu, vội vàng đóng cửa, cản những người đang phẫn nộ ở bên ngoài cửa hộp đêm.

Nhưng như thế cũng không đủ để làm lắng lại cơn tức giận của người dân, họ cầm gạch đá ném vào cửa hộp động, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, đợi khi cảnh sát tới nơi thì hiện trường đã là một mảng hỗn loạn.

Cục trưởng cục công an thành phố Vinh Bằng Phi sau khi nghe nói tới chuyện này, thực sự là giở khóc giở cười, biết hòa thượng Tam Bảo có mặt ở hiện trường, y lập tức đoán chắc chuyện này có liên quan tới Trương Dương, y không thể không bội phục đầu óc của Trương Dương, mình hôm qua không đáp ứng đóng cửa Kim Toa, xem ra thằng ôn này vẫn không nản lòng, tìm một con đường khác, mà hiệu quả đạt được thì chẳng khác gì cảnh sát đóng cửa hộp đêm.

Vinh Bằng Phi đắn đo một lát rồi vẫn gọi điện thoại cho Trương Dương.

Trương đại quan nhân giả vờ như không biết gì: "Cục trưởng Vinh tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Vinh Bằng Phi nói: "Đúng là chỉ có cậu thôi, cậu không ngờ lại gọi hơn chục hòa thượng tới Kim Toa niệm kinh."

Trương Dương nói: "Cục trưởng Vinh, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, việc xây dựng sân bay mới đã khiến tôi bận tối tăm mặt mũi rồi, làm gì còn thời gian mà để ý tới chuyện của Kim Toa."

Vinh Bằng Phi nói: "Thằng ôn cậu đừng có giả vờ giả vịt với tôi, quan hệ giữa hòa thượng Tam Bảo và cậu tôi không phải là không biêt, cậu chỉ đâu thì ông ta đánh đó."

Trương Dương cười nói: "Vẫn là câu đó, tôi không liên quan gì cả, đối diện với hiện tượng xấu xa của xã hội, phía cảnh sát các ông không ra mặt, giờ thì hay rồi, lão Phật gia cũng không chịu nổi nữa, bảo đệ tử Phật môn ra mặt trừng trị họ, cái này gọi là tự gây tội nghiệt thì không thể sống. Loại địa phương như Kim Toa đóng được cái nào hay cái đó."

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi không phải là đã nói với cậu rồi ư? Làm chuyện gì cũng phải có chứng cứ."

Trương Dương nói: "Bên trong chùa Nam Lâm để xá lợi Phật tổ, Kim Toa mở ở quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, loại địa phương chướng khí mù mịt này căn bản chính là bất kính với Phật tổ, đệ tử Phật môn tới truyền kinh giảng đạo là tiện nghi cho họ rồi, tôi nếu là Phật tổ, trực tiếp dùng thiên lôi đánh cho hắn chết luôn rồi."

Vinh Bằng Phi thở dài: "Cậu đừng có gây thêm loạn nữa, nói chung, chuyện của Kim Toa chúng tôi sẽ xử lý, chỉ cần tra ra chỗ kinh doanh phi pháp của họ, tôi đảm bảo sẽ động thủ."

Trương Dương cười nói: "Cục trưởng Vinh, ông cũng đừng khó chịu, không phải chỉ là một Vương Bá Hành thôi ư? Tôi cũng thấy lạ, chỉ bằng vào chứa chấp hung phạm mà không đóng cửa được Kim Toa à? Lưu Ngũ dẫn hơn ba mươi người ở Kim Toa chém tôi, ai cho gã gan lớn thế nhỉ?"

Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, cậu không hiểu đâu, chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ."

Trương Dương tựa hồ như nhớ ra gì đó: "Lưu Ngũ nói gì rồi?"

Vinh Bằng Phi nói: "Miệng gã rất kín."

Trương Dương nói: "Cục trưởng Vinh, ông ngàn vạn lần phải bảo vệ an toàn cho đám tăng nhân đó đấy, vạn nhất ai trong số họ bị thương, vậy thì sẽ thành vấn đề tông giáo, tính chất nghiêm trọng thế nào chắc tôi không cần phải cường điệu nữa nhỉ?"

Vinh Bằng Phi bấ

t lực với Trương Dương rồi, thình trưởng thính tỉnh Vương Bá Hành giận rồi, gọi điện thoại tới chỗ Vinh Bằng Phi, mắng cho y một trận, Vinh Bằng Phi có chút vị đạo đứng giữa hai bên, y đắn đo mãi, cuối cùng cũng đến tìm bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã cũng nghe nói tới trò hề phát sinh ở Kim Toa.

Vinh Bằng Phi dở khóc dở cười nói: "Bí thư Đỗ, tôi thật sự là hết cách rồi, Trương Dương quyết tâm muốn trút giận lên Kim Toa, nhưng Kim Toa trên kinh doanh không có quá nhiều vấn đề, tôi không tìm được sai phạm của họ, nói chung là không thể dẫn người tới đóng cửa Kim Toa được? Hiện tại thằng ôn này dứt khoát treo tôi lên, khiến tôi khó xử vô cùng."

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Tính khí của hắn là vậy đấy, làm việc theo cảm tính, chuyện mà hắn đã nhận chuẩn thì nhất định phải làm."

Vinh Bằng Phi nói: "thính trưởng Vương vừa gọi điện thoại tới mắng cho tôi một trận, nói cái gì sự đầu tư của thương nhân không được đảm bảo."

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi nghe nói Kim Toa là do em gái của thính trưởng Vương, Vương Quân Dao mở à?"

Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: "Không những là vậy, Tra Tấn Bắc cũng có cố phần."

Đỗ Thiên Dã nói: "Vậy thì anh sao phải lo? Quan hệ giữa Trương Dương và Tra Tấn Bắc anh cũng không phải là không biết, để họ tự giải quyết đi."

Vinh Bằng Phi nói: "Bị hắn làm như vậy rồi, cục công an của chúng tôi cũng mất hết mặt mũi, hắn gọi một đám hòa thượng tới trước cửa Kim Toa truyền kinh giảng đạo. Người dân sẽ thấy sao? Người dân sẽ cho rằng cảnh sát chúng tôi bất lực, cho nên đám đệ tử Phật môn đó mới ra mặt, cứ tiếp tục như vậy còn ai tin cảnh sát nữa."

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Kỳ thực những nơi như Kim Toa rất dễ tư sinh tội phạm, quản lý nghiêm cách cũng là điều cần thiết."

Vinh Bằng Phi nói: "Nhưng chúng tôi hiện tại chưa có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Kim Toa có hành vi kinh doanh phi pháp."

Đỗ Thiên Dã nói: "Không có chứng cứ chưa chắc có nghĩa là không có, kỳ thực những nơi như vậy, mọi người trong lòng đều hiểu rõ. Mà tôi cũng không hiểu, thính trưởng Vương sắp về hưu rồi, không có việc gì hay sao lại nhúng tay vào bãi nước đục này? Còn em gái của ông ta nữa, tới chỗ khác mở hộp đêm không được à? Vì sao cứ phải chọn Giang Thành của chúng ta, cô ta ta là muốn tới đầu tư hay là tới làm loạn?"

Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương là máy bay chiến đấu trong lũ gà trống, sinh mệnh chưa hết thì chiến đấu không ngừng, chỗ nào có hắn, chỗ đó đừng hòng yên ổn."

Câu này của Vinh Bằng Phi khiến Đỗ Thiên Dã bật cười, gã gật đầu, nói: "thằng ôn này có cái tính đó đấy, có điều hắn ở trước cửa Kim Toa bị người ta chém, đây không phải là chuyện nhỏ đâu, nếu không phải là thân thủ của hắn tốt, khẳng định sẽ xảy ra án mạng, trong chuyện này Kim Toa không thể đùn đẩy trách nhiệm được. Bằng Phi, tôi thấy lúc nên gõ thì anh vẫn phải gõ một cái, đừng cố kỵ quá nhiều, thính trưởng Vương thì sao? Lúc anh cần giúp đỡ, ông ta cũng có giúp anh đâu!"

Nhắc tới chuyện tranh tuyển phó thính thất bại, Vinh Bằng Phi không khỏi cười khổ: "Thính trưởng Vương đối với tôi trước giờ luôn rất tốt." Kỳ hực cạnh tranh phó thỉnh trưởng thính công an tỉnh sau cùng thất bại, Vương Bá Hành cũng không mang tới tác dụng có tính quan trọng, người chân chính có quyền lên tiếng là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, người ta từ thành phố Nam Vũ điều Cao Trọng Hòa tới, rõ ràng là muốn xây dựng ban để của mình. Vinh Bằng Phi trước giờ đứng trong trận doanh của Tống Hoài Minh, không được Kiều Chấn Lương quan tâm cũng là bình thường.

Vinh Bằng Phi nói: "Bí thư Đỗ, Trương Dương nếu như tiếp tục làm vậy, chỉ khiến chuyện càng to ra, hiện tại Lưu Ngũ đã rơi vào tay chúng tôi rồi, án tình trước đây một mực đình trệ cuối cùng cũng có chút tiến triển, tôi không muốn gặp thêm phiền toái."

Đỗ Thiên Dã nói: "Thế này, tôi lát nữa sẽ nói với hắn một tiếng, bảo hắn làm vừa phải thì thôi, đừng khiến cho hệ thống công an các anh bị trời giận người oán."

Vinh Bằng Phi nói: "Cám ơn bí thư Đỗ."

Ngô Trung Nguyên lúc ngồi xe tới hộp đêm Kim Toa, vừa hay nhìn thấy cảnh hòa thượng Tam Bảo xuất lĩnh đám tăng nhân truyền kinh giảng đạo ở ngoài cửa, y bảo lái xe đi chậm lại, kéo cửa sổ xuống nhìn cho kỹ, trong bãi đậu xe của Kim Toa trống không, cửa kính của hộp đêm Kim Toa cũng bị đập cho lộn xộn, thủy tinh ở trước cửa còn chưa được dọn.

Đám hòa thượng đó thì ngồi khoanh chân ở trước cửa hộp đêm, vừa gõ cá gỗ vừa lẩm bẩm tụng kinh, hòa thượng Tam Bảo tuy mắt tím bầm, nhưng vẫn bảo tướng trang nghiêm, dưới ánh nắng còn sót lại của buổi chiều lộ ra vẻ thần thánh và bất khả xâm phạm.

Ngô Trung Nguyên nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thở dài, y tối hôm qua đã nhìn thấy cảnh Trương Dương lấy ít địch nhiều, tay không đánh bại hơn ba mươi tên hung đồ cầm dao, đó là lần đầu tiên y nhận thức vũ lực của , mà hôm nay y lại tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Trương Dương, Kim Toa có thính trưởng thính công an Vương Bá Hành chống lưng mà trong một ngày biến thành trước cửa vắng vẻ đìu hiu, điều này có liên quan tới tâm kế của Trương Dương. Ngô Trung Nguyên đã nghĩ lại về cách làm ban đầu của mình, y vốn muốn lợi dụng hai thượng ti ở trên đầu Trương Dương là Tả Viên Triêu và Tôn Đông Cường, trên thế lực trấn áp Trương Dương, khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hiện tại y mới ý thức được cách làm ban đầu của mình sai lầm rồi, người mà ngay cả mặt mũi của thính trưởng thính công an tỉnh còn chẳng buồn nể nang thì căn bản không thèm nể mặt một thương nhân như y.

Di động của Ngô Trung Nguyên đổ chuông, y bắt máy, là Trương Dương gọi tới, giọng nói của Trương Dương vẫn rất khách khí: "Ngô tổng, tập đoàn xây dựng Bình Trung của các công định đình công tới lúc nào vậy?"

Ngô Trung Nguyên cười nói: "thị trưởng Trương, sáng mai tôi định tới công trường xem xét, nếu như quả thật có chỗ nào không hợp lý thì tôi sẽ bảo công ty sửa đổi."

Trương Dương nói: "Sáng mai tôi phải tới thị lý họp, ông và tiến sĩ Quy Điền thương lượng với nhau nhé, yêu cậu cụ thể thì anh ta sẽ nói với ông."

Nếu như là lúc trước, Ngô Trung Nguyên khẳng định cho rằng Trương Dương không đủ nhiệt tình, bởi vì y quá ngạo mạn, nhưng giờ thì khác, y càng lúc càng cảm thấy người thanh niên này không đơn giản. Ngô Trung Nguyên hiện tại đã chân chính nảy sinh ý tứ kết giao, y cười nói: "Vậy thì ngày mai tôi tới xem tình hình, tối cùng nhau đi ăn cơm nhé."

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.